Nhập vai 35


Trương Chuẩn không nói gì, nhưng nằm bất động giả bộ ngủ, để yên cho hắn lôi kéo, anh nguyện ý cùng hắn trải qua khoảng thời gian bình đạm đáng trân trọng này. Chân Tâm lôi kéo anh, chậm rãi nắm bàn tay anh trong chăn, ngay từ đầu Trương Chuẩn không cảm thấy gì, nhưng càng kéo càng không thích hợp, Chân Tâm chỉ mặc một cái quần lót, tay anh không nghiêng không lệch bị ấn ở đũng quần, còn trắng trợn táo bạo mà ma sát.

Trương Chuẩn mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ mà mắng một câu: “Chân Tâm, cậu mẹ nó khó chịu chỗ nào?”

Có thể là bởi vì sinh bệnh, Chân Tâm thoạt nhìn mềm như bông, mặt đầy cảm xúc mà nhìn anh: “Chính là nơi này khó chịu, mau, xoa xoa cho tôi.”


Trương Chuẩn muốn rút tay, Chân Tâm gắt gao nắm chặt, ngươi tới ta đi, hạ thân trong quần lót căng, cương, dâng trào đứng vững nơi tay Trương Chuẩn, lắc trái ngã phải: “Nhanh lên, nhanh lên.” Nghe giọng điệu Chân Tâm đã rất hưng phấn.

Trương Chuẩn bất động, Chân Tâm đành phải nắm tay anh dùng sức ấn xuống, chính mình lúc lắc, thẳng lưng hướng lên trên dùng sức.

“Cậu như thế nào mà dâm tục vậy,” Trương Chuẩn là muốn trách cứ hắn, chính là lời vừa nói ra, có ý tứ tán tỉnh, Chân Tâm đáng thương vô cùng mà nói: “Tôi nghẹn đã lâu, còn thua con chó hoang nữa đó.”

Trương Chuẩn dở khóc dở cười, khóe mắt phiếm hồng trừng hắn, liếc mắt một cái, Chân Tâm liền chơi xấu: “Đã như vậy, xoa cho tôi một chút cũng đâu có chết!”

Trương Chuẩn nhắm mắt không để ý tới hắn, nhưng tay vẫn để trên hạ thân của hắn nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó cách quần lót chậm rãi cầm ‘tiểu Chân’.

Chân Tâm thoải mái thở một hơi dài, mê loạn thúc giục anh, Trương Chuẩn không chỗ dung thân, cúi đầu cắn lên miệng hắn, hắn như vậy ngượng ngùng, miệng lưỡi bỗng chốc khô ráo.

Chân Tâm nuốt nước miếng chọc anh: “Sao, chưa bao giờ giúp anh em xử lí?”

Trầm mặc một trận, Trương Chuẩn nói: “Có chứ, trong đội thường xuyên làm như vậy.”

Chân Tâm nhíu mày: “Đội gì?”

“Đội võ thuật,” Trương Chuẩn cười rộ lên, đùa giỡn: “Hồi nhỏ dậy thì trễ, lại còn lùn nhất đám, da thì trắng, nói thế nào nhỉ, như công chúa Bạch Tuyết ấy, cho nên tôi hay bị đàn anh với các chị xoa đầu, nhéo má.”

Chân Tâm cảm thấy anh rất xinh trai, hầu kết khẩn trương hoạt động, nhưng không biết hỏi gì, Trương Chuẩn thản nhiên nói: “Tôi hay bị chọc ghẹo, nhưng cũng không làm gì quá đáng, vẫn còn tốt chán.”

Chân Tâm đột nhiên tràn máu nóng, ê ẩm máu ghen, ngồi dậy ôm lấy Trương Chuẩn, dán lỗ tai anh nói: “Về sau loại sự tình này đừng nói cho tôi, tôi chịu không nổi!”

Trương Chuẩn nhu thuận mà dựa vào hắn, bên tai cùng cổ có mùi xà phòng, Chân Tâm nhìn vành tai  hồng hồng của anh, hôm nay anh không mang khuyên tai, cắm một đoạn plastic trong suốt, rất đơn giản, thực sạch sẽ.


“Chọc ghẹo thế nào?” Chân Tâm dùng đầu lưỡi cuốn vành tai anh, dùng hàm răng cắn miếng plastic, chậm rãi rút ra, phun trên mặt đất: “Các anh luyện võ không phải đều là đàn ông?”

Trương Chuẩn chưa từng bị liếm vành tai, mềm mại đến độ run run: “Chính là có rất nhiều người.”

“Tự mình đi?” Chân Tâm rõ ràng để ý, lại nhịn không được hỏi.

“Bằng hữu mang tôi đi.” Vành tai đột nhiên bị Chân Tâm hút lấy, lỗ kim bị đầu lưỡi ái muội mà liếm tới liếm lui, Trương Chuẩn cảm giác nửa bên mặt cùng với bả vai đều đã tê rần, trong chăn, tay không tự chủ được hướng ướt đẫm quần lót, thịt dán thịt mà cho hắn sờ.
Hắn thật sự muốn làm anh, Chân Tâm đố kỵ mà mong muốn, càng muốn phía dưới càng ngạnh, hắn cảm thấy chính mình giống một mảnh băng, một đoàn sương mù, muốn hòa tan ở dưới mắt ánh mặt trời ―― anh, người mang ánh nắng mặt trời.

Lúc ánh nắng bao phủ lên đỉnh đầu, gần, càng gần, hắn kêu Trương Chuẩn tên muốn phóng thích, đúng lúc này tiếng khóa điện tử mất hứng vang lên, Phùng Uẩn Đình bưng một ly sữa bò đã trở lại.
Để đi lấy một ly sữa, thời gian này có chút dài, nhưng đối với một lần không đạo đức yêu đương vụng trộm, liền hiển nhiên quá ngắn, Trương Chuẩn nhanh chóng rút tay về, có tật giật mình mà đứng lên, Chân Tâm còn chưa có bắn, thở hổn hển tựa gối đầu, ảo não mà ấn cái trán.
“Honey, uống sữa đi, bồi bổ thân thể.” Phùng Uẩn Đình tiến vào, vẻ mặt trào phúng ý vị.

Trương Chuẩn xấu hổ mà nhường vị trí cho nàng, che lại lỗ tai sưng đỏ, đi nhanh ra cửa.

Một ngày không có quay diễn, Trương Chuẩn buồn chán trở về phòng. Trở về liền cảm thấy ăn không ngồi rồi, các phóng viên còn chưa đi, anh ngồi ngốc ở trong phòng, bưng ipad xem điện ảnh, tìm tòi một hồi mới phát hiện, Chân Tâm chưa từng diễn qua phim truyền hình, từ lúc xuất đạo hắn chính là con cưng màn ảnh lớn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chân chính một đường siêu sao.


Lúc hơn mười tuổi, hắn diễn vai học sinh, lúc hai mươi mấy tuổi diễn mấy vai nhỏ nhưng có trọng lượng, ba mươi mấy tuổi thì diễn tên buôn ma túy, kẻ điên, thậm chí là đồng tính luyến ái, hắn hầu như diễn tất cả mọi vai, với hắn mọi thứ đều lộng lẫy, hắn không cần đói bụng chờ điện thoại trong năm tháng, cũng không cần tiếp nhận các nhân vật ấu trĩ, hắn chỉ cần vui buồn cùng nhân vật có chiều sâu may mắn đến mức làm người sinh ghét.

Trương Chuẩn không muốn nhớ, còn là nhớ kĩ, thời điểm quay 《 cưỡi ngựa 》 có một cảnh quay trên núi diễn, Chân Tâm là nam một, anh là thế thân của nữ một, sau một ngày sức cùng lực kiệt trên dây thép, lúc kết thúc công việc xuống núi lại gặp bão. Chân Tâm đỡ nữ chính đi ở phía trước, gió núi lạnh băng thổi trúng làm cây dù nghiêng lệch vặn vẹo, cùng lúc phó đạo diễn vừa quay đầu lại thấy anh, kêu: “Trương Chuẩn, lại đây cầm cây dù!”

Anh vội chạy tới, cây dù vừa rời tay đánh vào đầu Chân Tâm, đại minh tinh quay đầu lại tùy ý nhìn thoáng qua, mặt đầy nước mưa, anh lúc ấy chỉ là diễn viên nhỏ nhất định chưa lưu lại ấn tượng gì với hắn; thế cho nên thời điểm gặp lại《 bắc cao phong 》, ánh mắt cao ngạo trực tiếp nhìn qua làm gương mặt anh ửng đỏ, nhưng ánh mắt ấy lại dừng trên người nhà sản xuất. Lúc ấy Chân Tâm cười đầy mị lực, dùng khẩu âm mềm mại Đài Loan chào hỏi: “Tần tổng đã lâu không thấy, lần trước gặp vẫn là 《 cưỡi ngựa 》, đã có năm sáu năm.”

Tim rất đau, Trương Chuẩn vành mắt có chút ướt, đem tầm mắt từ màn hình dời đi, trên máy tính bảng đang chiếu 《 cưỡi ngựa 》, Chân Tâm tán tóc khiêng đao, trang điểm theo nhân vật sơn tặc đẩy ngã nữ nhân vật chính nghèo túng, kinh hoàng trên giường.

Năm đó cảnh quay giường chiếu diễn ra có chừng mực, hiện tại xem ra cũng không có gì, bất quá là một đôi tình chàng ý thiếp si nam oán nữ, sau một đêm hoang đường, nữ nhân vật chính cùng sơn tặc rút đao tung hứng, hai người linh hoạt dẫm lên bước chân ở sơn thủy kỳ ảo, người kia chính là mình, Trương Chuẩn vừa thấy liền biết, người gầy gầy, tay cầm đao hơi hơi dùng sức là động tác anh quen dùng.

Anh cùng Chân Tâm đã từng như vậy biết nhau, nhưng không quen thân, khi đó anh còn chưa quen biết Tạ Đan Di, giới nghệ sĩ cũng không có Phùng Uẩn Đình, nhiều lúc bọn họ đụng mặt trên phim trường, ban ngày thì tay đụng tay, ngực đụng ngực, ban đêm thì phòng ai người nấy ngủ.

Điện thoại bàn vang lên là Tiểu Đặng: “Alo,” Trương Chuẩn tiếp: “Anh không ăn, cậu đi đi,” bên kia muốn cúp điện thoại thì hắn hỏi thêm: “Cậu có PR bản phá boss đi,” Tiểu Đặng nói có, anh lập tức nói: “Gửi qua hòm thư cho anh.”


Mơ mơ màng màng ngủ một ngày một đêm, Chân Tâm khá hơn nhiều, dậy sớm ăn hai chén cháo, nghe thấy âm tin nhắn nhắc nhở là của Trương Chuẩn, bên trong là một trang web chuyển tiếp, hắn khó hiểu click mở vào một trang web video, ở giữa màn hình là hình ảnh TV nhỏ run run: “Thứ gì……” Hắn lầm bầm lầu bầu, quảng cáo nhanh chóng kết thúc, mặt mình xuất hiện ở trong hình.

Chờ nửa ngày mới chờ được tín hiệu truyền tin, hắn mong chờ click mở video, gương mặt kia hiện lên, là tiểu sơn tặc trong《 cưỡi ngựa 》 ngoái đầu nhìn lơ đãng, âm nhạc vang lên là Lư Quan Đình 《 cả đời sở ái 》.

“Từ trước, hiện tại, đi qua lại không tới. Hồng hồng lá rụng, trường chôn bụi đất nội. Bắt đầu, chung kết, luôn là không thay đổi sửa. Chân trời ngươi, phiêu bạc ở mây trắng ngoại……”

Ba phút video trích Chân Tâm nửa đời diễn viên, từ lần đầu tiên ngây ngô bắt đầu làm diễn viên, mỗi năm, mỗi lần lễ trao giải, mỗi cái hoá trang, mỗi nhân vật đều lấy ra một cái ngoái đầu nhìn lại, hoặc khinh cuồng, hoặc suy sút, hoặc diễm lệ, hoặc tục tằng, trên màn hình không ngừng có chữ màu đỏ, màu vàng, hắn biết kia kêu tin nhắn, ở một chuỗi dài “Ông xã hãy thượng em”, “Chân gia thiệt là đẹp trai”, còn có một hàng chữ màu trắng nhỏ, viết: OMG! Chủ video là ‘Chân’ ái!

Chân Tâm xúc động vội vàng nhìn lại tên video, chỉ là “Tổng hợp các vai diễn của Chân Tâm” mấy chữ không tìm ra manh mối, thời gian phát sóng là 11h đêm hôm qua, thông qua xét duyệt thời gian là rạng sáng 3h, hắn nhớ tới ngày đó ở KTV, Trương Chuẩn men say mông lung hát, cực kì nhập tâm: “Khổ hải, phiên khởi ái hận, tại thế gian, khó thoát tránh vận mệnh, thân cận, thế nhưng nhưng tiếp cận, hoặc ta hẳn là tin tưởng là duyên phận!”

Tin nhắn nhắc nhở lại vang, hắn nắm lấy di động, Trương Chuẩn chỉ nhắn một hàng: Mệt rồi, tôi ngủ đây, tối nay qua thăm cậu.

Chân Tâm nhìn tin nhắn kia thật lâu, nhớ tới 《 cưỡi ngựa 》, nhớ tới《 bắc cao phong 》, Phùng Uẩn Đình sấy tóc ở toilet, hắn nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, rốt cuộc lớn tiếng nói: “Tôi không thể nhịn được nữa!”

Âm thanh máy sấy tóc dừng lại, Phùng Uẩn Đình loát tóc dài từ toilet ra, có chút giật mình, lại mang theo chút đắc thắng khoái ý: “Em cũng không.”


Chân Tâm ánh mắt uể ải nhìn nàng: “Nói đi, bao nhiêu tiền, điều kiện gì.”

Chuyện tình của bọn họ như trao đổi hàng hóa, muốn chia tay cũng cần phí chia tay, Phùng Uẩn Đình sớm nghĩ kỹ rồi, chiêm ngưỡng bộ móng tay màu đỏ mới làm bữa nay: “Hai ngàn vạn, một bộ điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, ít nhất nữ số 2, không trả giá.”

“Hai ngàn vạn?” Chân Tâm không nghĩ tới con số này: “Giá trị mới của cô hả?”

“Tôi có đáng giá hay không thì không biết, người có giá là anh ta,” nàng hất mái tóc dài ra sau lưng, ý tứ bàn chuyện làm ăn: “Đều là làm cùng ngành, tôi cũng không nghĩ tung tin xấu cho anh,” nàng chỉ chính là đồng tính tai tiếng, mức chào giá không tồi: “Nếu không anh nhịn một chút?”

Chân Tâm là người không có kiên nhẫn: “Được, cho bên cô thông báo trước.”

Phùng Uẩn Đình lúc này mới nói: “Hiện tại còn không thể công khai, phải chờ mấy ngày.”

Chân Tâm chớp chớp mắt, lập tức minh bạch: “Có công tác mới?”

“Người phát ngôn siêu xe,” nàng ngọt ngào cười rộ lên: “Để có cơ hội này rất khó khăn, cảm ơn Honey!”

Chân Tâm biết, đây là nàng công khai tiền lãi: “Rốt cuộc mấy ngày?”
“Nhà đầu tư còn chưa có thông tri, anh biết tôi sẽ không làm lỡ chuyện của anh.”

Chân Tâm gối cánh tay tự hỏi, hai ngàn vạn, một cái chia tay  sạch sẽ lưu loát, vẫn là có lời, hắn xác thật hiểu biết Phùng Uẩn Đình, nàng rất có ý thức thương nghiệp: “Càng nhanh càng tốt.”

Phùng Uẩn Đình sợ hắn đem cánh tay gối đã tê rần, lấy gối đầu lót cho hắn: “Nói thật, như thế nào mà thiếu kiên nhẫn?” Vừa nói, nàng nhân tiện nằm trên người hắn, như người bạn gái chân chính, chơi đùa từng lọn tóc xoăn của hắn: “Đóng phim chơi chơi liền tính, thật đúng là nghiêm túc?”

Chân Tâm không nói chuyện, nàng tiếp theo nói: “Diễn xong thì sao, dọn đến ở cùng nhau?”


“Nói đứng đắn chút,” nàng dán sát miện tới chóp mũi hắn: “Người nọ không tồi, đừng chơi cho hỏng.”


Chân Tâm đánh tay nàng: “Cái gì siêu xe tìm cô làm đại diện, bán cho Tuesday đi.”

Phùng Uẩn Đình bàn tay ở trong chăn hung hăng véo mông hắn một phen, véo xong rồi cũng không lấy ra: “Ngày hôm qua các người có phải hay không…… Hả?”

Nàng sờ đũng quần hắn: “Tinh thần cũng không tệ lắm, nếu là phải chia tay, làm lần cuối chứ?”
Chân Tâm bị nàng chọc vui vẻ, đẩy mặt nàng qua một bên, mắng một câu: “Cút!”
Khởi động máy là vào lúc ban đêm, vì đuổi tiến độ, Trần Chính Sâm quyết định quay cảnh đêm trước, lúcTrương Chuẩn nhận được thông báo anh còn nằm ngủ, Tiểu Đặng ôm nguyên bộ âu phục gõ cửa anh, anh mở cửa thấy trang phục diễn xuất, câu đầu tiên lời nói chính là: “Hắn khỏe không?”

Tiểu Đặng biết anh hỏi ai, không nhanh không chậm mà nói: “Không biết,” vào phòng rồi cậu lại nhịn không được oán giận: “Vì một mình hắn mà toàn tổ chậm trễ hai ngày một đêm, cũng không có tiền bồi thường.”

Trương Chuẩn biết cậu nói dỗi, vừa cởi quần áo vừa nói: “Tuổi còn trẻ, không cần khắc nghiệt như vậy.”

Anh cởi đồ chỉ còn một cái quần lót, một chút cũng không tránh Tiểu Đặng, làm cho Tiểu Đặng ngượng ngùng, không thể nói vì sao từ khi cậu phát hiện anh cùng Chân Tâm quá phận ái muội, cậu cũng ngượng ngùng nói với anh: “Anh…… Cái kia gì……”

Trương Chuẩn bóp cổ áo sơmi nhìn cậu: “Cái gì?”

“Chính là…… Kia gì…… Anh……”

Trương Chuẩn muốn mặc quần, ngồi trên ghế bên cạnh cậu, cách cậu một khoảng không xa: “Làm sao vậy?”

Tiểu Đặng mông tựa bị lửa thiêu mà đứng lên, chạy tới mở cửa: “Kia gì, không còn kịp rồi, ta vừa đi vừa thay đồ đi.”

Trương Chuẩn không thể hiểu được cùng cậu đi ra ngoài, tiểu tử kia đi vội vội vàng vàng, từ thang máy ra đến xe, thẳng đến lúc xe chạy, bộ dáng cậu rất quái dị; nửa giờ sau đến địa điểm quay phim, là khu chung cư cao cấp, Trương Chuẩn đi đến cây ngô đồng nước Pháp bên đường, ánh đèn chuyên môn nhiều quá làm không khí xung quanh như mang ánh sáng mờ ảo.

Đạo diễn giải thích cảnh diễn với anh, trải qua một đêm thổ lộ, Cao Chuẩn ở trong đêm tối một mình chờ đợi Phương Sí, anh ta vừa hoảng sợ, vừa tràn ngập hy vọng, đạo diễn muốn anh biểu hiện ra loại mâu thuẫn này, Trương Chuẩn chuẩn bị tốt, anh ảo tưởng chính mình là Cao Chuẩn, người bệnh yếu ớt, sợ hãi bóng đêm.

Dần dần nghe được âm thanh động cơ, rầm rầm, từ xa tới gần, đó là người anh thích, là chúa cứu thế, tiếng đạo diễn kêu “action” phảng phất rất xa rất xa, đột nhiên lọt vào tầm mắt chiếc xe Volvo mới là sự thật, một cái phanh gấp dừng lại bên đường.

“Phương Sí” từ trên xe bước xuống, thân ảnh cao lớn bị gió thổi loạn mái tóc quăn, hắn vội vàng đi về phía anh, mang đến tình yêu chỉ có hai người biết, Trương Chuẩn run rẩy rớt nước mắt trong hạnh phúc.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s