Nhập vai 34

Warning: chương này tui không để pass vì không thấy có gì nguy hiểm, nhưng cũng cần cảnh báo các bạn gái nên tự chủ khi đọc. Chương này nên để R-18 nhá.


Đánh tay lái ra đường lớn, Phương Sí dùng dư quang nhìn Cao Chuẩn: “Thời gian còn sớm, chúng ta huấn luyện cảnh vạch trần.”


Cao Chuẩn trừng to mắt, bộ dáng thất vọng: “Không trở về nhà sao?”

“Về chứ,” Phương Sí từ tâm khảm trào ra một cổ hận, hận người này ngọt ngào, người này yếu ớt, hận anh thản nhiên tự tiện xông vào cuộc sống của mình: “Về nhà cậu.”

Ngay từ đầu Cao Chuẩn không minh bạch hắn có ý tứ gì, xe chậm rãi chạy đến tiểu khu nhà anh, cũng không dừng lại ở bãi đậu xe cho khách, mà chạy thẳng xuống tầng hầm để xe dành cho chủ nhà. Cao Chuẩn nắm chặt tay, hoảng sợ nhìn ngoài cửa sổ, theo bản năng hoảng loạn: “Phương, bác sĩ Phương!”

Hắn dừng xe, đóng cửa sổ, tắt máy xe, toàn bộ thế giới an tĩnh, chỉ có Cao Chuẩn run bần bật cầu xin âm thanh: “Không, tôi không muốn.” Anh run rẩy cầu xin Phương Sí, mặt đầy nước mắt, đáng thương mà cầu cứu: “Chúng ta đi lên, được không?”

Phương Sí cởi bỏ đai an toàn, Cao Chuẩn biết hắn sẽ không nghe mình, luống cuống chạy theo hắn, trong  tiềm thức của mình anh cảm thấy cần thiết phải đuổi kịp người kia, nếu không sẽ bị bỏ lại.

“Cùng tôi hình dung một chút cảm xúc hiện tại của cậu.” Phương Sí muốn cho nh loại bỏ cảm giác sợ hãi tại nơi này.

Cao Chuẩn mưu toan đi kéo tay hắn: “Nơi này làm tôi lại nghĩ tới ngày đó, nhớ tới gã ta,” Phương Sí rút tay về, rõ ràng tránh né làm Cao Chuẩn chịu không nổi mà thét chói tai: “Hắn khi dễ tôi, thương tổn tôi!”

“Ý cậu là hành vi của gã ta với cậu?”

Cao Chuẩn hợp tình gật đầu, Phương Sí hỏi lại: “Vậy buổi tối thì sao? Lúc cậu ngủ ở nhà tôi, có gì khác nhau?”
Cao Chuẩn cứng họng, cả người ngây dại, Phương Sí tiếp tục nói: “Cùng là một loại hành vi, có khi cậu cảm thấy sợ hãi, có khi cậu lại rất hưởng thụ, này thuyết minh hành vi bản thân không có vấn đề, cậu cần giải thích chỗ này.”

“Đó là bởi vì cùng anh đó,” Cao Chuẩn bị ép buộc đến mau nước mắt: “Bởi vì là anh, tôi mới……”

“Cũng là với tôi, sao lại sợ bãi đỗ xe này?”

Phương Sí mở cửa xuống xe, “Phanh” mà đóng sầm cửa xe. Cao Chuẩn kịch liệt run lên, đuổi theo hắn, chạy theo hướng xe đi ra ngoài. Bên ngoài là một đống bê tông cốt thép, nhàn nhạt mùi hôi xăng cùng mùi vôi tường, ánh đèn trắng bệch, đột nhiên làm anh phân không rõ phương hướng, những ký ức tồi tệ kia đã trở lại, tiếng bước chân, tiếng chìa khóa xe, âm thanh xe ma sát với đường. Phương Sí nhẹ nhàng xoay người: “Xe cậu đậu ở đâu?”


Cao Chuẩn lập tức trấn định: “Khu C, 028.”

Phương Sí từ phía sau đẩy anh chỉ đường, anh đi phía trước còn mình yên lặng đi theo phía sau, hắn nhìn ra được Cao Chuẩn thực sự sợ hãi, đi vài bước chần chờ mà dừng lại, lúc này Phương Sí sẽ tiến một bước: “Đừng sợ, tôi ở chỗ này.”
Đừng sợ, tôi ở chỗ này. Lời này hắn nói qua rất nhiều lần, đã thành chú ngữ, kỳ diệu mà có thể làm Cao Chuẩn an tâm: “Tôi muốn được khen thưởng,” anh muốn cùng Phương Sí cò kè mặc cả: “Buổi tối tốt hơn với tôi một chút.”

Phương Sí kinh ngạc: “Tôi đối với cậu không tốt sao?”

Từ phía sau có thể thấy cổ Cao Chuẩn ửng đỏ, hắn rất muốn nắm lấy, nhưng nhịn xuống, Cao Chuẩn nhẹ giọng nói: “Càng tốt một chút.”

Phương Sí không trả lời, cùng anh đi đến khu C, lô 20, số 028, xe Cayenne đang đậu, màu xanh lam, bị một lớp bụi dày bao phủ, ghế điều khiển là bật nằm ngửa, nhìn qua rất quái dị.

“Bao lâu rồi không lái?”

“Từ ngày đó,” Cao Chuẩn hít sâu một hơi, Phương Sí sợ anh chịu không nổi, từ sau lưng chống đỡ anh: “Cậu làm sao đi khách sạn?”

“Nhắm mắt chạy nhanh qua,” nghĩ đến tình hình lúc đó, Cao Chuẩn vẫn cứ thống khổ run run: “Rất đau.”

Phương Sí hai tay sờ hai bên xương hông: “Có mang theo chìa khóa xe không?”

“Không có,” Cao Chuẩn xoay người lăn vào vòng tay của hắn, bị hắn ép người trên cửa xe: “Ngày mai nhớ mang theo.”

“Còn quần áo,” cửa xe tro bụi dính lên vạt áo trước âu phục của Cao Chuẩn.

“Tội phạm cưỡng gian sẽ không quản quần áo của cậu,” Phương Sí cố tình thô bạo: “Hiện tại đem tôi tưởng tượng thành gã kia, xuất hiện bất ngờ ở phía sau cậu, chuẩn bị công kích cậu.”

Cao Chuẩn không tự chủ được mà run rẩy, phi thường rõ ràng, anh đã tiến vào tình cảnh không lối thoát. Ánh mắt Phương Sí nhìn theo từ bả vai mảnh mai, xuống cái eo nhỏ cùng vạt áo âu phục phồng lên trên mông: “Gã,” hắn nuốt một ngụm nước bọt: “Bắt lấy cổ của cậu, phải không?”

Cao Chuẩn gật đầu, Phương Sí vì thế vươn tay phải, nhẹ nhàng nắm ở trên cổ: “Như vậy?” Hắn không dám dùng lực, nhưng Cao Chuẩn vì muốn thoát khỏi kiềm chế trên cổ mà vặn vẹo thân hình, cảnh này khiến Phương Sí càng dùng lực: “Lúc ấy cậu cũng là như vậy…… Vặn vẹo?”

“Không có,” Cao Chuẩn run run: “Động tác của gã rất nhanh, không chờ tôi phản ứng, liền đem tôi đẩy lên xe.”

Phương Sí đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, là phẫn nộ hay là ghen ghét hắn cũng nói không rõ, cái loại này ruột gan cồn cào đau đớn, hắn tưởng tượng hình ảnh kia, tên khốn đội mũ lưỡi trai che mặt ấn cổ Cao Chuẩn đẩy lên xe, nằm trên người anh, đánh anh, điên cuồng xé rách quần áo anh. Hắn nghĩ vậy mà đau lòng, cầm lòng không đậu ôm lấy anh từ sau lưng.

“A!” Cao Chuẩn sợ tới mức kêu một tiếng, Phương Sí không buông tay.

“Gã không như vậy,” Cao Chuẩn vặn người giãy giụa: “Không cần như vậy.”

Phương Sí đem chính mình ảo tưởng thành tên tội phạm cưỡng gian, giống làm nhục tay trói gà không chặt nữ nhân, sờ loạn trên người Cao Chuẩn, chà đạp anh, khủng bố thần kinh yếu ớt của anh.

“Không, thả tôi ra!” Cao Chuẩn nức nở cầu xin: “Chúng ta không làm huấn luyện này, không làm được không?”

Phương Sí thở hổn hển buông ra Cao Chuẩn, một tiếng hét vang lên, nam nhân kia buông bao nilon trong tay, tầm mắt quét lên hành động của hắn với Cao Chuẩn, lúc sau cảnh giác chất vấn hắn: “Mày đang làm gì?”

“Tôi,” Phương Sí phát hiện chính mình không lời nào để nói.

Nữ nhân móc di động ra, nhỏ giọng cùng nam nhân kia thương lượng: “Muốn hay không báo nguy?”

Cao Chuẩn hổ thẹn mà tránh trong lòng ngực Phương Sí, nghe bọn hắn nói muốn báo nguy, dò ra mặt khẩn cầu: “Không, không cần báo nguy,” thanh âm tinh tế: “Anh ấy là bác sĩ của tôi.”


Hai người kia không tin, một bên khuyên anh một bên hướng tới gần xe: “Thằng này tập kích anh đúng không, anh không cần phải sợ nó, chúng tôi có thể giúp anh.”

“Không phải,” Cao Chuẩn che chắn trước người Phương Sí, như gà mẹ bảo vệ gà con: “Các người tránh ra, không cần xen vào việc người khác!”

Anh bị kích động, Phương Sí vội vàng kéo anh lại, cảm kích nói với hai người kia: “Tôi là bác sĩ của cậu ấy, là bác sĩ tâm lý,” hắn biểu hiện thật sự thành khẩn: “Chúng tôi đang tiến hành giải pháp trị liệu hành vi, thành thực cám ơn các bạn đã đứng ra ngăn chặn hành vi này, làm như vậy sẽ giúp được rất nhiều người.”

Đôi nam nữ lập tức tin tưởng hắn, hắn có gương mặt rất đáng tin, bộ dáng thành thực làm người đối diện tin tưởng.

Lễ phép chào hỏi, bọn họ lên xe bỏ đi, Cao Chuẩn sợ hãi, bắt lấy quần áo Phương Sí không buông tay: “Bọn họ có thể hay không đoán được, đoán được tôi bị……”

Phương Sí ôm lấy anh an ủi: “Sẽ không, bọn họ tưởng cướp bóc.”

Cao Chuẩn không tin: “Không. Âm thanh tôi rất kì quái.”

Phương Sí nôn nóng: “Nếu như bọn họ cho rằng chúng ta là đồng tính luyến ái, thì thế nào?”

Cao Chuẩn ngơ ngác mà nhìn hắn: “Cho rằng chúng ta là,” anh nghĩ tới lời nói “Một đôi tình nhân”, nghĩ đến đây anh đỏ mặt, anh chưa từng nghĩ tới khả năng cùng Phương Sí trở thành “Một đôi”, anh ngây ngốc hỏi lại: “Có thể chứ?”

Phương Sí bị hỏi ngược nhìn chằm chằm anh, hai người trong nháy mắt nhìn nhau không nói gì.

Trở lại nhà Phương Sí là lúc đồng hồ chỉ 7h tối, nắng tắt , đường chân trời đỏ rực một góc trời. Hai người quả thực rất ăn ý, không nói thêm lời nào, yên lặng cởi quần áo của mình, màn cửa đã thả xuống tự bao giờ, tắm xong, Phương Sí dọn dẹp chăn giường, drap trải giường hoa văn đen trắng đan xen, Cao Chuẩn đỏ mặt chui vào, còn mang theo hơi nước.

Thời gian còn sớm, mà Phương Sí lại tắt đèn, mới vừa nằm xuống, Cao Chuẩn liền sờ soạng ngồi dậy, Phương Sí không dám nhìn hướng anh nhưng có thể cảm giác được, anh ở bên cạnh cởi từng cái nút áo. Cởi xong áo, Cao Chuẩn nâng mông lên, ở trong chăn cuộn chân lại, đem quần dài cởi xuống nằm kế bên Phương Sí, giờ đây anh chỉ còn một cái quần lót nằm xuống.

Phương Sí trừng mắt nhìn trần nhà, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, quả nhiên không vài giây sau, Cao Chuẩn liền run run bò đến trên người hắn, mái tóc rũ trước mặt, run run quét mặt hắn.

“Bác sĩ Phương,” nụ hôn như chuồn chuồn nước rơi trên mặt, Phương Sí nghe được Cao Chuẩn kêu như muỗi, nụ hôn này như là quý trọng, lại như là khiếp đảm. Cao Chuẩn dùng môi không ngừng cọ ở bên cằm hắn, cầu xin thương xót, mong hắn đáp lại nụ hôn của mình.

Nhưng Phương Sí không có, hắn là người thạo nghề chơi trò tâm lý, hai tay trượt khỏi thân thể trần chuồng của Cao Chuẩn, cũng không chạm vào xương hông, nách, đầu vú; Cao Chuẩn quẫn bách vừa muốn lấy lòng hắn, vừa muốn thỏa mãn dục vọng của mình, như giống mèo cái tới ngày động dục, thở ra khí lạnh, mở ra xương hông, dẩu mông lên hướng trên người hắn mà ngồi.

Anh đang lặp lại hành động của Phương Sí đêm hôm qua.

Cao Chuẩn đong đưa cái mông, dùng sức ngồi lên hạ thân bên dưới, rên rỉ đưa đẩy hông, tay mướt mồ hôi sờ sờ ngực Phương Sí, càng sờ càng đi xuống, thẳng đến vật bên dưới vạt áo thun, anh nhẹ nhàng nắm lấy vật nhỏ nhưng lúc này thì Phương Sí giữ chặt tay anh có chút tàn khốc mà kéo ra.

“Anh đáp ứng rồi,” Cao Chuẩn ủy khuất mà biện bạch: “Đáp ứng sẽ tốt với tôi một chút.”

“Tôi không đáp ứng.” Phương Sí nỗ lực duy trì hình tượng bác sĩ.

“Anh đáp ứng rồi,” Cao Chuẩn vội vàng phản bác, có chất lỏng nóng ấm rơi trên mặt, Phương Sí duỗi tay sờ, là nước mắt, Cao Chuẩn khóc lóc năn nỉ hắn: “Anh rõ ràng đáp ứng rồi!”

Phương Sí không biết chính mình là làm sao, ngồi dậy cởi luôn áo thun, cúi người ôm lấy anh, trừ bỏ đôi môi, cơ hồ hôn từng chỗ trên khuôn mặt, nếm từng chút từng chút một vị mặn của nước mắt trên mặt anh, đây không phải là đau khổ mà là hương vị tình yêu.


“A…… A……” Cao Chuẩn chịu không nổi mà mềm oặt trên người hắn, mông như gắn dây cót, tiến tiến lùi lùi mà điên cuồng, nhưng cho dù nỗ lực như vậy, Phương Sí vẫn cứ cảm thấy không đủ, ôm hai cánh mông, hắn khi thì bóp khi thì nắn, theo Cao Chuẩn kích thích tiết tấu điên cuồng đè ép. Mông thịt tròn trịa bị hắn khi dễ thay đổi hình dáng, mép quần lót cũng xoa đến nhàu nát, ngón tay mới vừa tiếp xúc với vải liền hiện lên da thịt rõ ràng, hắn liền kích động đến không biết làm sao, như anh chàng động dục lỗ mãng đánh lên xương eo không nương tay, thẳng đến khi hai bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, hắn mới hoảng sợ mà dừng lại.

“Sờ, sờ tôi,” Cao Chuẩn bị sờ đến mê người, bắt lấy cánh tay Phương Sí làm hắn tiếp tục lộng chính mình, bộ dáng ngẩng đầu mê đắm kia thật sự phóng đãng, làm Phương Sí hưng phấn đến mức không thể ngừng lại được, hắn bắt lấy đôi mông thịt kia, điều khiển chúng theo ý của mình, làm Cao Chuẩn hưng phấn đến hỏng cả người.

Phương Sí lật người, hận nhất bộ dáng này của anh, hắn ảo tưởng hắn là người ở trên xe lưu manh anh, thời điểm anh bị cường bạo chính là cái dạng này, như vậy vô lực, như vậy phóng túng, hắn oán hận mà bắt lấy mông trứng, đem Cao Chuẩn nằm phía dưới, sau đó một ngụm cắn đầu vú của anh. Trên đất quay cuồng khi quần lót từ xương hông bị kéo xuống, lơ lửng trên đùi, Cao Chuẩn dưới ngực kêu đau, nhưng vừa kêu anh vừa xoắn đầu gối đem quần lót kéo xuống, kéo đến bắp chân, mắt cá chân còn linh hoạt mà quơ quơ, dùng ngón chân kéo xuống tới ném sang một bên.

Toàn bộ động tác này Phương Sí đều biết, ý nghĩ người nam nhân bên dưới hắn không một mảnh vải, hắn có thể muốn làm gì thì làm, hắn lập tức thành bộ xương khô, mỡ dâng lên tới miệng mèo, hắn lại nhút nhát mà không dám động.

Cao Chuẩn cảm thấy chính mình chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt cái gì anh lại không rõ ràng lắm, chỉ biết mình khát vọng Phương Sí chinh phục mình, cái câu “Một đôi tình nhân” kia tra tấn anh, làm anh duỗi tay đi kéo quần lót Phương Sí.

Phương Sí đương nhiên ngăn cản banh hai chân anh ra, làm cho hạ thể cương cứng càng ngẩng đầu, sau đó ra sức mà vuốt, Cao Chuẩn bị vuốt đến thở hổn hển, âm thanh rách nát từ trong cuốn họng: “Cởi, tôi cho anh kẹp.”

Phương Sí đột nhiên dừng lại, hắn nghe rõ, cũng không dám tin tưởng: “Cậu nói cái gì?”

Cao Chuẩn chưa từng xấu hổ tới như vậy, cắn môi, đem đầu nghiêng qua một bên, Phương Sí truy vấn: “Lặp lại lần nữa.”


“Tôi,” lần này thanh âm dừng ở bên môi: “Tôi cho anh kẹp, dùng đùi…”

Phương Sí đầu óc rối loạn: “Cậu học ở đâu?”

Cao Chuẩn hối hận, ngượng ngùng không muốn nói, Phương Sí nhẹ nhàng đánh mông cậu liền khai : “Xem trên di động, tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút về ‘ đồng tính luyến ái ’, thật sự!”

“Lúc trên đường về?”


“Sau đó cậu mở xem?”

“Tôi chỉ là tò mò!” Cao Chuẩn sợ Phương Sí chán ghét chính mình, gắt gao ôm bờ vai của hắn, nhưng ngoài dự đoán, Phương Sí cái gì cũng chưa nói, chưa nói tốt, cũng chưa nói không tốt, cái này làm cho lá gan Cao Chuẩn càng lớn, cách quần lót muốn vuốt hạ thể hắn, vừa sốt ruột vừa vụng về, đụng rất nhiều lần cũng chưa vuốt được.

Anh cắn cắn môi, Phương Sí không nhẫn nại, vặn bả vai đem mặt anh quay xuống gối, đè ép trên người anh, sức lực hắn rất lớn làm Cao Chuẩn trong nháy mắt đánh mất phương hướng, sau đó đột nhiên, khe hở giữa mông cùng đùi cắm vào thứ gì, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng thập phần cứng rắn nóng bỏng.


Góc editor: ham xem phim Năm ấy hoa nở trăng vừa tròn, edit 1 trang mất 2 tiếng, bò lê bò lết, mà phim hay phết.

Porsche – Cayenne
Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s