Sau khi hai nam thần kết hôn – Phiên ngoại 11

Edit + Beta: Alice G. tại monalicebebe.com

Chương 110. Phiên ngoại mười một

Tuy Văn Dữ cầu hôn thành công, nhưng bởi vì khối lượng công việc dày đặc nên hôn lễ không thể tiến hành nhanh như mong muốn. Hơn nữa, hai người còn muốn đi hưởng tuần trăng mật, cho nên không cần gấp gáp.

Concert của Diệp Diễm Thanh diễn ra rất thuận lợi, vì chiếu cố nhóm fans không mua được vé, bên hắn còn mở thêm hai buổi biểu diễn, vé vào cửa vẫn bán hết trong vòng một nốt nhạc.

Buổi trình diễn cuối cùng hạ màn cũng là lúc hậu kỳ chế tác của 《 Vua Cảnh Quy 》cũng hoàn thành, đã định ngày, chỉ chờ ra mắt.

Diệp Diễm Thanh dựa vào ghế sô pha, Văn Dữ đang mát xa cho hắn: “Em đi tham dự buổi công chiếu với anh ha?”

“Để xem đã.” Diệp Diễm Thanh lười biếng nói. Sau khi kết thúc concert, hắn có một tháng để nghỉ ngơi, mà chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Văn Dữ lôi kéo lăn giường. Khoảng thời gian trước hai người xa cách khá nhiều, đã cấm dục rất lâu rồi, bây giờ vất vả mới có cùng ngày nghỉ, làm càn một chút cũng là chuyện tất nhiên. Diệp Diễm Thanh không từ chối, đúng là thoải mái thật, nhưng vẫn rất mệt.

“Đã lâu rồi bọn mình không cùng tham gia hoạt động, nói với Ngải Trừng một tiếng để cô ấy sắp xếp.” Hai người định kỳ cùng nhau tham gia hoạt động, không phải là vì khoe ân ái, mà là để cho người khác biết tình cảm của họ rất ổn định, để những ai có ý đồ làm xấu thì ngừng lại, đừng gây phiền toái cho nhau.

“Muốn mặc đồ tình nhân không?” Diệp Diễm Thanh hỏi.

“Tùy em thôi.” Văn Dữ không bắt buộc.

Diệp Diễm Thanh ngáp một cái: “Vậy tùy tiện đi, mặc đồ tình nhân còn phải cất công tìm kiếm, rồi còn phải sửa đổi, phiền toái lắm.”

Nếu không có biểu diễn, thì hắn rất vui lòng đi thử đồ, nhưng sau khi kết thúc concert, hắn quá mệt mỏi, có rảnh liền muốn ngủ, một tháng nghỉ ngơi vẫn không đủ.

“Được.” Văn Dữ rất có kinh nghiệm mát xa cho Diệp Diễm Thanh, lực đạo vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, phê đến mức làm Diệp Diễm Thanh mơ màng sắp ngủ, Văn Dữ lại nhân cơ hội cắn yêu vài cái lên lỗ tai hắn.

Vào ngày công chiếu《 Vua Cảnh Quy 》, Diệp Diễm Thanh tham dự cùng Văn Dữ.

Thảm đỏ buổi đầu công chiếu, gà nhà Tinh Lộ chiếm hơn nửa bầu trời. Lâm Kỳ Vũ đóng vai phụ, lại là lần đầu tiên hắn tham gia diễn xuất, đương nhiên muốn tham gia. Hắn muốn tham gia, Lộ Ngôn Chi khẳng định muốn đi cùng, xem như nể mặt đoàn phim《 Vua Cảnh Quy Đế 》, hai người là nhóm khách mời đầu tiên lên thảm đỏ; kế tiếp là bộ phận âm nhạc, Ứng Hâm Nguyên hát nhạc nền, cũng có trong danh sách khách mời. Vừa vào Tinh Lộ mà đã có được tài nguyên tốt làm người ta đỏ mắt, nhưng thực lực của Ứng Hâm Nguyên thế nào thì ai cũng biết, người ta có ganh tị thì cũng không tìm được chỗ để chê; Khương Thiên Niên là người thứ ba lên thảm đỏ, hắn là nam chính thứ hai, không bàn đến mức độ nổi tiếng của hắn lúc này, chỉ biết sau bộ phim sẽ khác. Khương Thiên Niên sau khi kí hợp đồng với Tinh Lộ, Tinh Lộ cũng không nóng lòng ép hắn, mà dùng toàn lực kiếm kịch bản phù hợp cho hắn, thà thiếu chứ không ẩu, cho nên Khương Thiên Niên không có quá nhiều công việc, tháng trước mới ký với một bộ phim mới, cũng là một đạo diễn và biên kịch nổi danh, nếu《 Vua Cảnh Quy 》 lấy được tiền lãi, thì nhân khí sau bộ phim tăng lên thế nào cũng không cần phải lo.

Lúc Văn Dữ nắm tay Diệp Diễm Thanh xuất hiện ở trên thảm đỏ, không khí tại hiện trường đã vượt qúa đỉnh núi. Hôm nay nhóm fans của Văn Dữ là nhiều nhất, tiếp theo là fans của Lâm Kỳ Vũ, sau đó là Ứng Hâm Nguyên. Fans của những nghệ sĩ khác không nhiều, cơ bản đều như trong dự tính, bảo vệ tại hiện trường được sắp xếp hợp lí, không sợ nảy sinh sự cố.

Diệp Diễm Thanh chỉ là người nhà đi theo, hắn không báo trên Weibo, cũng không nói với hội trưởng nhóm fans, cho nên không có fans tới tiếp ứng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí nhiệt liệt tại hiện trường. Tuy hiện giờ fans của Diệp Diễm Thanh và fans của Văn Dữ vẫn đánh nhau túi bụi tại bảng nhân khí, nhưng lúc ở bên ngoài, hai nhà vẫn giữ thể diện yêu ai yêu cả đường đi, cho nên fans Văn Dữ thét chói tai cùng hoan hô không chỉ là cho Văn Dữ mà còn cho Diệp Diễm Thanh nữa.

Hai người kí tên xong, đứng ở khu chụp ảnh để phóng viên và fans chụp hình, rồi mới tiến vào khu phỏng vấn.

Phóng viên: “Lần đầu hai người cùng tham gia công chiếu, tại sao không thông báo trước? Nếu nói sớm một chút, thì fans sẽ tới nhiều hơn.”

Văn Dữ nở nụ cười chuyên nghiệp, trả lời: “Diễm Thanh muốn kín đáo một chút, tôi phối hợp với em ấy mà thôi.”

Diệp Diễm Thanh đứng ở bên cạnh Văn Dữ, không đoạt kính, cũng không nói nhiều lời, hắn hôm nay tới, ngoại trừ chiếu cố Văn Dữ, còn là muốn xem hoàn chỉnh bộ phim 《 Vua Cảnh Quy Đế 》 này một lần. Mặc dù hắn đã xem qua kịch bản, nhưng cảm giác làm khán giả xem qua màn ảnh sẽ khác với đọc kịch bản.

Phóng viên: “Văn Dữ, anh có đánh giá thế nào về bộ phim 《 Vua Cảnh Quy Đế 》?”

Văn Dữ: “Phim điện ảnh rất khó để có được đánh giá đồng nhất, tôi chỉ có thể nói 《 Vua Cảnh Quy 》 là một bộ phim điện ảnh đầy thành ý, chúng tôi đã cố gắng biểu hiện tình cảm hết sức có thể, chuyện còn lại là do khán giả nhận xét.”

Phóng viên: “Diễn viên thì sao? Anh có nhận xét gì về dàn diễn viên trong phim không?”

Ám chỉ Khương Thiên Niên rõ ràng đó mà, Khương Thiên Niên là một diễn viên kém nổi, và là cộng sự trên màn ảnh của Văn Dữ, rất nhiều người đều đang đoán anh ta được nhận vào phim này là do thực lực hay là do may mắn.

Văn Dữ mỉm cười nói: “Tôi không thể khoát loát nhận xét kĩ thuật diễn của người khác được, nhưng theo ý kiến cá nhân thì tôi mong sẽ có cơ hội được hợp tác với Khương Thiên Niên một lần nữa.”

Đằng sau một bộ phim đồng tính hẳn sẽ có sự ganh đua giữa hai nhân vật nam chính, nhưng Văn Dữ lại nói muốn hợp tác lần nữa, có thể thấy được là hắn rất hài lòng với trình độ của Khương Thiên Niên.

Có phóng viên bắt đầu chuyển sang Diệp Diễm Thanh: “Diễm Thanh, anh có nhận xét gì về sự phối hợp giữa Khương Thiên Niên và Văn Dữ không?”

Diễp Diễm Thanh đang đứng làm nền đột nhiên bị gọi tên, chớp chớp mắt rồi mới nói: “Tôi không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên không dám nhận xét gì đâu, người ngoài nghề mà đánh giá người trong nghề sẽ dễ biến thành trò cười lắm. Nhưng tôi rất thích anh Thiên Niên diễn, hai bài cổ phong tôi vừa viết là lấy linh cảm từ anh Thiên Niên và anh Văn Dữ đấy, tôi cũng rất mong chờ sự hợp tác của hai người họ.”

Diệp Diễm Thanh đã nói như vậy thì đâu còn chỗ nào để gây scandal nữa, rất nhanh lại có phóng viên hỏi: “Không biết hai vị có sắp xếp lịch trình nào mới không? Anh Văn Dữ có nhận phim mới chưa?”

Văn Dữ nắm lấy tay Diệp Diễm Thanh, mỉm cười nói: “Tôi và Diệp Diễm Thanh vẫn luôn muốn dành ra chút thời gian để cử hành hôn lễ, cho nên sau khi kết thúc, chúng tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ và tuần trăng mật, chỉ là chưa có chi tiết cụ thể mà thôi.”

Vừa nghe hai người muốn làm hôn lễ, các phóng viên càng hỏi nhiều hơn, có điều Vu Dĩnh đã có chuẩn bị, ra mặt chắn giúp hai người với ý đây là buổi công diễn phim, không tiện nói về vấn đề cá nhân, sau này sẽ báo cho mọi người biết. Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh phất tay vẫy chào người hâm mộ rồi vào trong phòng chiếu phim.

Ngồi vào vị trí, Diệp Diễm Thanh nhỏ giọng nói: “Anh thông báo hôn lễ làm gì vậy, không sợ phóng viên mục kích bên ngoài à?”

Hôn lễ của họ không phải là chuyện gì lớn lao, dù gì hai người đã đăng kí kết hôn rồi, nhưng làm siêu sao lưu lượng, hẳn là không thiếu đề tài, phóng viên muốn hỏi nhiều hơn để đưa tin cũng là chuyện thường.

“Yên tâm, Vu Dĩnh sẽ sắp xếp.” Khi kết hôn hai người đã kín đáo lắm rồi, cho nên hắn muốn hôn lễ phải hoành tráng một chút.

Phim điện ảnh bắt đầu chiếu, hai người không nói gì thêm.

Diệp Diễm Thanh xem rất nghiêm túc, cảm giác xem tận mắt tại phim trường khác hẳn với sau khi được chỉnh sửa, thêm nhạc đệm vào. Nhạc dạo bi thương xuyên suốt cả bộ phim, mặc dù Vua Cảnh Quy bình định giặc ngoại xâm, khai sáng thịnh thế, vẫn không che giấu được nỗi cô độc của hắn. Hắn tựa như một người say rượu, khi tỉnh khi mê, làm người ta không phân biệt được khi nào hắn mất trí, khi nào hắn tỉnh táo; đồng thời, hắn như là người sắp chết đuối, bắt lấy cọng rơm cuối cùng, chưa biết sống hay chết.

Văn Dữ khắc họa nhân vật rất tốt, làm người xem dễ dàng hòa vào cảm xúc với hắn, cùng hắn cùng tỉnh cùng say, cùng sống một ngày bằng một năm với hắn……

Buổi tối sau ngày Hạ Luân nói chuyện với Tô Ngạn, Vua Cảnh Quy chuẩn bị gia yến cho hắn, xem như là thay mặt Hạng Thiển Hành, gia yến không có người khác, chỉ có hắn và Hạ Luân.

Trong lòng Hạ Luân có tâm sự nên lúc nói chuyện phiếm cùng Vua Cảnh Quy có hơi thất thần, bất tri bất giác uống không ít rượu vào bụng, càng nghĩ càng cảm thấy biểu ca không nên có thế thân, huống chi người kia trừ bỏ diện mạo, không còn chỗ nào giống với biểu ca hết, người như vậy dựa vào đâu mà đi làm thế thân cho biểu ca chứ?

Vì thế mượn rượu làm càn, Hạ Luân nói: “Bệ hạ, thảo dân có một lời, khẩn cầu bệ hạ nghe lấy.”

Vua Cảnh Quy Đế cầm chung rượu, chưa uống, nói: “Ngươi giảng.”

“Bệ hạ, Tô Ngạn không phải biểu ca, thỉnh bệ hạ nhận rõ hiện thực.” Hạ Luân nghiêm túc cứ như là đang quyết tâm làm nhà vua thức tỉnh vậy.

Ánh mắt Vua Cảnh Đế tối lại, đầy xa cách: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hạ Luân không dám nhìn thẳng vào Vua Cảnh Quy, vẫn chưa phát hiện biến hóa: “Bệ hạ, biểu ca là người đọc sách, biết thư hiểu lý lẽ, học vấn phi phàm, trở thành lương thần hầu hạ bệ hạ; còn Tô Ngạn chỉ là một nông phu không học thức, nhận được sự sủng ái của bệ hạ, sẽ càng sinh ra tính tự mãn!”

Vua Cảnh Quy giữ giọng bình tĩnh: “A Mịch là người thiện lương, chưa từng sinh sự, ngươi lo lắng quá rồi.”

Hạ Luân đứng dậy, quỳ xuống đất: “Hiện tại không có, không có nghĩa sau này sẽ không, còn chờ vào tâm tư của ngài. Bệ hạ giải tán hậu cung rõ ràng vì biểu ca, nhưng trong mắt người khác bệ hạ lúc này ‘ nhất sinh nhất thế nhất song nhân ’ chỉ sợ là chỉ Tô Ngạn? Như thế, ngài đặt biểu ca ở đâu?”

“Cô không có quên.” Giọng nói Vua Cảnh Quy nhỏ lại.

“Bệ hạ thâm tình, nhưng vài năm sau nào ai còn nhớ địa vị của biểu ca nữa? Huống hồ Tô Ngạn không có tình ý gì với ngài, bệ hạ đem hắn vào cung chỉ vì hắn giống biểu ca, không phải là việc làm của một minh quân!” Dứt lời, Hạ Luân nặng nề dập đầu một cái.

Vua Cảnh Quy nhìn Hạ Luân, trầm mặc hồi lâu, ánh mắt cũng càng ngày càng xa xăm, như là đã làm lơ Hạ Luân.

Gió đêm thổi tan mùi rượu, cũng thổi tan gia yến, Vua Cảnh Quy mở miệng nói: “Ngươi chẳng khác gì bọn họ cả.”

Hạ Luân không rõ nguyên do mà nhìn về phía Vua Cảnh Quy.

“Ngươi và những người không có trái tim đó suy nghĩ rất giống nhau, điều các ngươi lo lắng chưa bao giờ là an nguy xã tắc, mà là người cô sủng tín, mà không phải là các ngươi thôi. Các ngươi nói là tốt cho cô, kết quả chỉ là vì các ngươi mà thôi.” Vua Cảnh Quy càng như là đang lầm bầm lầu bầu, đau thương mà xa cách, “Cô không phải không biết A Mịch không còn nữa, chỉ là tham luyến sự ấm áp nhất thời này, các ngươi cũng không suy xét cô cân bằng được hay không, chỉ suy xét làm sao có lợi cho các ngươi trước.”

“Thiển Hành không giống với các ngươi, hắn cam nguyện chịu chết để thiên hạ thái bình, bá tánh yên vui; A Mịch cũng khác với các ngươi, hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng lại nguyện ý ở trong cung vì thiên hạ thái bình, dù sợ cô, nhưng không trốn tránh. Thiển Hành giống với A Mịch, không phải vì gương mặt mà là trái tim trong sáng.” Vua Cảnh Quy đứng dậy, “Hiện giờ quốc thái dân an, triều đình có người thừa kế, quan viên đều dốc tâm làm việc, ngươi biết là vì cái gì không?”

Đề ra vấn đề, Vua Cảnh Quy lại không trả lời, chỉ nói: “Ngày mai ngươi ra khỏi cung đi.”

Vua Cảnh Quy đi rồi, Hạ Luân quỳ một hồi lâu, cho đến khi hai chân tê rần, mới lảo đảo đứng dậy, hổ thẹn, tự trách bản thân, vấn đề mà Vua Cảnh Quy đề ra hắn đã suy nghĩ cẩn thận —— bởi vì quan viên mà Vua dùng đều là người Vua tin được, không có tư tâm, cho nên các quyết sách đưa ra đều được chấp hành nhanh chóng, nghiêm túc. Còn hậu cung không có ai, chỉ còn Tô Ngạn, các quan viên đều đặt tâm trí vào chuyện nước nhà, nào ai còn thời giờ để đi can gián, can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Vua Cảnh Quy nữa.

Mà Vua Cảnh Quy thì sao? Hắn không có sa vào sắc đẹp, sống một cuộc sống tựa điên tựa ma, mặc dù có Tô Ngạn ở cạnh, hắn cũng không bỏ bê triều chính, trừ bỏ để lại con nối dõi, thì còn gì để bị chỉ trích nữa đây? Huống chi Vua Cảnh Quy còn trẻ, sau này còn thiếu gì cơ hội để lập người nối dõi, vì sao phải nóng lòng ép buộc?

Ngày hôm sau, Hạ Luân liền lặng lẽ rời cung, ngoài cửa cung dập đầu vái lạy ba cái với Vua Cảnh Quy.

Một tháng sau, Vua Cảnh Quy đưa Tô Ngạn ra khỏi cung, cho hắn một số bạc để hắn không cần về lại cố hương, trời cao biển rộng, tùy tiện tìm một chỗ an thân, sống hết cuộc đời còn lại.

Mà Vua Cảnh Quy không có kẻ thù, cũng không có ái nhân, đặt toàn bộ tâm tư toàn vào triều chính, tứ hải thái bình, bá tánh an ổn. Sau khi Vua đăng cơ, hắn sống vì báo thù cho Hạng Thiển Hành; sau khi báo thù xong, lại sống vì ý nguyện của Hạng Thiển Hành, có thể nói những việc hắn làm cả đời này đều là vì Hạng Thiển Hành.

Bảy năm sau, Vua Cảnh Quy mang theo tro cốt của Hạng Thiển Hành, tìm được chỗ ẩn cư của Tô Ngạn. Tô Ngạn không thành thân, sau khi tìm được một góc nhà liền an ổn ẩn cư, sống một cuộc sống bình đạm qua ngày.

Kết cục của câu chuyện xưa, Vua Cảnh Quy ôm tro cốt của Hạng Thiển Hành tự sát trong căn phòng nhỏ ở nhà Tô Ngạn, Tô Ngạn làm theo di nguyện của Vua, sau khi hỏa táng thì đặt tro cốt của ngài và Hạng Thiển Hành bồi táng cùng nhau, đặt một tấm bia đá vô danh, chỉ có một hàng chữ —— nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Nước mắt chảy đầy mặt Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ bất đắc dĩ ôm chầm lấy hắn. Hắn diễn là cuộc đời của Vua Cảnh Quy; mà ngoài đời thật hắn chỉ có Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh ở đâu là con tim hắn ở đó.

Sau khi kết thúc buổi công chiếu đầu tiên, bình luận trên mạng cũng dồn dập nối gót, mọi người đều công tâm đánh giá rằng bộ phim điện ảnh về đồng tính không có những cảnh quay cao trào, nhưng tình cảm được khắc họa hoàn mỹ làm người xem ấn tượng, thậm chí không thoát khỏi cảm xúc bi thương mà phim mang lại. Biên kịch đã viết nên một kịch bản xuất sắc. Phía diễn viên không có gì phải chê, mỗi lần Văn Dữ biểu hiện cảm xúc đều làm người xem rơi lệ; Khương Thiên Niên một người cân cả hai vai, mặc dù mặc cùng một kiểu quần áo, cũng có thể làm người xem phân biệt được đâu là Tô Ngạn, đâu là Hạng Thiển Hành, rất bản lĩnh; biểu hiện của Lâm Kỳ Vũ càng làm fans kinh ngạc, thật sự không có nửa điểm cứng ngắc hay đơ người cả.

Trên đường trở về, Diệp Diễm Thanh như còn chưa thoát khỏi cảm xúc, rầu rĩ nói: “Anh, hay là anh với Khương Thiên Niên quay một cái MV đi, em sẽ biết một bài hát thích hợp cho hai người.”

Hắn đã từng đề nghị, nhưng bị Văn Dữ phản đối, hôm nay xem xong phim điện ảnh, lại nỗi hứng.

Văn Dữ lái xe nói: “Em có thời gian thì nghĩ về hôn lễ nên chuẩn bị những gì đi. Còn MV ấy à, chờ sau này anh hợp tác với Khương Thiên Niên rồi hẵn tính.”

“Vậy lần sau em muốn Happy Ending.” Diệp Diễm Thanh yêu cầu.

“Được, nghe em hết.” Lấy phản ứng của người xem, khẳng định Khương Thiên Niên sẽ lấy được lợi ích. Chắc là hai người sẽ lại hợp tác với nhau sớm thôi, đến lúc đó hắn chọn một kịch bản đáng tin cậy, coi như là dỗ cho Diệp Diễm Thanh vui vẻ đi.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s