Sau khi hai nam thần kết hôn – Phiên ngoại 10

Edit + Beta: Alice G. tại monalicebebe.com

Chương 109. Phiên ngoại mười

Tình yêu của ngôi sao không chơi chiêu trò, không thêm mắm dặm muối, cũng không có tình yêu tay ba tay tư, mà chưa đi đến hôn nhân thì qua hai ngày đã hết hot.

Lâm Kỳ Vũ không hy vọng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đóng phim, để lại ấn tượng không tốt cho đoàn phim. Còn với Lộ Ngôn Chi, kiếm fame, tạo độ hot không là cái móng chân gì. Thực tế là hai người họ đã ở bên nhau rồi, với hắn, thứ mà hắn càng yêu thích thì càng không thích người ngoài đưa tin, hay bàn luận gì hết.

Thời gian quay phim cho nhân vật Hạ Luân không dài, Lộ Ngôn Chi tranh thủ lúc rảnh rỗi qua đây không được mấy ngày, cho nên qua ngày hôm sau đã đi xem Lâm Kỳ Vũ diễn xuất.

Sáng nay Văn Dữ ra trường quay là thấy Lộ Ngôn Chi đã có mặt, Lâm Kỳ Vũ trang điểm cũng sắp xong, thế là không nhịn được cười, trêu chọc: “Sao đây? Làm sếp chưa đã, chuyển sang làm trợ lý luôn ha?”

Lộ Ngôn Chi liếc mắt nhìn hắn: “Cậu không thích phòng trang điểm riêng mà muốn dùng chung phải không?”

Đoàn phim có điều kiện hữu hạn, chỉ có mình Văn Dữ là có phòng trang điểm riêng. Lâm Kỳ Vũ và Khương Thiên Niên xài chung một phòng, còn những diễn viên khác thì phải dùng chung. Tuy nhiên đa số đoàn phim điện ảnh nào cũng như vậy, có còn hơn không, đừng kén cá chọn canh.

“Tớ có ý tốt tới tìm cậu uống một ly mà cậu giở thái độ này à?” Mấy ngày hôm trước Văn Dự được tặng một chai rượu ngon, vừa lúc Lộ Ngôn Chi tới, nên muốn uống cùng.

Lộ Ngôn Chi không hề nghĩ ngợi, quyết đoán nói: “Tự uống đi, tớ không rãnh.”

Văn Dữ giơ chân đá một bên chân ghế mà Ngôn Chi đang ngồi, cười mắng: “Cmn sao tôi lại không biết cậu có tiềm chất mê giai bỏ bạn thế này?”

Lộ Ngôn Chi ngồi yên: “Tám lạng nửa cân, nói ai đấy?”

Văn Dữ không hề để ý đến hắn, quay đầu nói với Lâm Kỳ Vũ nói: “Tôi đóng phim không ở nhà, cậu quay xong về nhà có rãnh thì qua chơi với Diễm Thanh nhé, ở lại một, hai ngày cũng được luôn, chắc chắn Diễm Thanh sẽ rất hào hứng đó.”

Lộ Ngôn Chi cảm thấy Văn Dữ đúng là một con sói, dám bắt đầu lừa Lâm Kỳ Vũ để qua chơi với Diệp Diễm Thanh luôn á?

Lâm Kỳ Vũ và Diệp Diễm Thanh đặc biệt hợp nhau, đề tài chung cũng nhiều, yêu cầu của Văn Dữ khẳng định cậu sẽ không cự tuyệt, cho nên không đợi Lộ Ngôn Chi tỏ thái độ, thì Lâm Kỳ Vũ đã mở miệng nói: “Được chứ, thế tôi không khách khí đâu nhé.”

“Ngàn vạn đừng khách khí.” Nói xong, Văn Dữ vứt cho Lộ Ngôn Chi một ánh mắt thắng lợi, thảnh thơi về lại phòng trang điểm của mình.

Lộ Ngôn Chi cắn chặt răng, không tiện đánh nhau với trúc mã ngay chỗ đông người thế này được. Cơ mà dù có về nhà thì hắn không muốn để Lâm Kỳ Vũ đi, hắn luôn có biện pháp để cậu ở bên cạnh mình.

Lâm Kỳ Vũ còn một cảnh diễn vào tối nay, Lộ Ngôn Chi ngồi ở phim trường cả ngày, Lâm Kỳ Vũ bảo hắn về trước mà hắn không chịu.

Cảnh quay ban ngày không quan trọng cho lắm, chỉ đi qua đi lại một chút, Lâm Kỳ Vũ cứ tưởng có Lộ Ngôn Chi ngồi nhìn thì cậu sẽ lúng túng, không diễn được, nhưng kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của cậu nữa. Một là Lộ Ngôn Chi ngồi rất xa, không quấy nhiễu gì được; hai là một khi bắt đầu quay Lâm Kỳ Vũ phải tập trung tinh thần để nhanh chóng nhập vai, đồng thời còn phải chú ý chi tiết và lời kịch, nửa điểm cũng không dám qua loa, tự nhiên không có tinh lực để chú ý chuyện gì khác.

Giờ cơm tối, Khương Thiên Niên tới tìm Lâm Kỳ Vũ đối diễn. Buổi tối hôm nay, Lâm Kỳ Vũ có một phân cảnh quan trọng, phối hợp với Khương Thiên Niên. Phàm là diễn viên đều hy vọng mình quay một lần là qua, dù không được, thì cũng không được ăn quá nhiều NG, cho nên đối diễn rất quan trọng.

Đương nhiên, Khương Thiên Niên cũng có một chút tư tâm. Sau khi mối quan hệ của Lâm Kỳ Vũ và Lộ Ngôn Chi bị công khai, anh ta cũng biết Lâm Kỳ Vũ sẽ là vợ tương lai của boss, tạo ấn tượng tốt cho bà chủ tương lai là một chuyện rất quan trọng, cho nên anh ta muốn chủ động một chút, không thể để bà chủ tới tìm mình trước được, đúng không?

Lộ Ngôn Chi không về khách sạn, cơm chiều tự nhiên cũng ăn cơm hộp như mọi người. Khương Thiên Niên nhìn thấy dáng vẻ mở hộp cơm của boss tương lai thì cảm thấy vô cùng không thích hợp, nhưng cũng thành thành thật thật không dám nói giỡn, lỡ như làm boss tương lai không vui, thì đừng nghĩ tới chuyện kí hợp đồng nữa.

Hạ Luân là người có tâm lý phức tạp, hắn đọc đủ thứ thi thư, lại bởi vì quan hệ với anh họ, nên trong nhà sợ hắn sau khi vào quan trường sẽ bị kẻ thù của Hạng Thiển Hành nhằm vào, cho nên không cho hắn thi thố gì cả, nhưng Hạ Luân vẫn luôn hy vọng được vào triều làm qua, góp sức cho nước nhà.

Hắn có kiêu ngạo, cũng có cổ hủ của người đọc sách, hắn không phải là người xấu, cũng chưa chắc sẽ trở thành một vị quan tốt.

Nhân vật này không nhiều đất diễn nhưng lại quan trọng nhất, là nhân vật thay đổi vận mệnh của Tô Ngạn và Vua Cảnh Quy, nếu có thể diễn tốt, thì có thể khẳng định được kĩ thuật diễn xuất.

Lộ Ngôn Chi không quấy rầy Lâm Kỳ Vũ, cho đến khi Lâm Kỳ Vũ đi đóng phim, hắn cũng chưa nói gì với Lâm Kỳ Vũ, là vì không muốn phá hỏng trạng thái đã vào nhân vật của người ta.

Chuẩn bị xong hết thảy, màn phối diễn giữa Lâm Kỳ Vũ và Khương Thiên Niên chính thức bắt đầu quay.

Vua Cảnh Quy để Hạ Luân ngủ lại trong cung, hậu cung không có phi tần, không có gì bất tiện cả.

Buổi tối, Hạ Luân tới tìm Tô Ngạn. Tô Ngạn đang ngồi cạnh chậu hoa nhài mà Vua Cảnh Quy Đế bảo hắn trông, không có người hầu hạ, thái giám canh giữ ở cửa cung, bên trong chỉ có Tô Ngạn.

Thái giám biết Hạ Luân, không dám cản trở.

Hạ Luân đi vào trong cung, Tô Ngạn đưa lưng về phía hắn, nơi ánh đèn chiếu xuống, mái tóc của Tô Ngạn được thả tán loạn, vô cùng tùy ý.

“Đây là loài hoa mà biểu ca rất thích.” Hạ Luân đi đến phía sau Tô Ngạn, giọng nói không nghe ra cảm xúc, “Ta thấy trong cung được trồng khá nhiều, hẳn là mới được trồng dạo gần đây.”

Tô Ngạn quay đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu, rất bình tĩnh.

Hạ Luân nói tiếp: “Ngươi lớn lên rất giống với biểu ca, lúc nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, ta đã hoảng sợ.”

Tô Ngạn cười cười: “Ta có nghe nói, rất kính nể Hạng đại nhân.”

Ở trong cung một thời gian dài như vậy, hắn dù có ngốc cỡ nào, cũng sẽ nghe được một chút tin đồn nhảm nhí, chậm rãi xâu chuỗi thành một câu chuyện.

Hạ Luân quan sát sắc mặt của Tô Ngạn, cứ như đang tìm tòi điều gì đó: “Ngươi cam nguyện làm một thế thân hay sao? Ta thấy ngươi làm như sợ bệ hạ, bệ hạ đối xử không tốt với ngươi sao?”

Hạ Luân không rõ vì sao mình lại hỏi câu này, hắn không thích biểu ca có thế thân, đơn giản là Tô Ngạn lớn lên giống biểu ca, bệ hạ liền chuyển đặc quyền và sủng ái cho Tô Ngạn, hắn không đáng giá bằng biểu ca; đồng thời, hắn cũng sợ nuôi dưỡng Tô Ngạn, để lại ô danh sau này.

Tô Ngạn cúi đầu khảy khảy nụ hoa nho nhỏ: “Đó là quân vương, ta không có không sợ đạo lý, nhưng bệ hạ là người tốt, không có thương tổn ta. Ta chỉ là một thảo dân, không hiểu ý định của quân vương, không giúp được gì cũng chẳng dám đắc tội ngài ấy.”

Hạ Luân nhíu mày: “Ngươi ái mộ bệ hạ?” Cho dù có vô lễ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, nếu không sợ là tối nay sẽ không ngủ được.

Tô Ngạn lắc đầu: “Ngươi hỏi ta có cam nguyện làm thế than hay không, bệ hạ chưa chắc đã hồ đồ, chỉ là rất thương tâm mà thôi. Bệ hạ là minh quân, nếu thay ta để bệ hạ giữ được bình tĩnh, thịnh thế thái bình, thì làm gì mà chẳng được?”

Hạ Luân nhíu chặt mày: “Ngươi không nghĩ rời đi?”

Tô Ngạn đạm nhiên cười: “Do bệ hạ an bài.”

Hạ Luân không thể nói là không thích lời hắn nói hay là không thích thái độ của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi luyến tiếc vinh hoa chứ gì?!”

Tô Ngạn nhìn hắn, không sầu không vui, ánh mắt sạch sẽ, thật lâu sau mới nói: “Hạ công tử, có một số việc một người không biết chữ như ta còn hiểu rõ, cớ sao ngươi lại không nhìn rõ vậy?”

Hạ Luân như là đang chịu vũ nhục, đỏ mặt.

Tô Ngạn cũng không có ý tranh chấp, đứng dậy nói: “Đêm đã khuya, Hạ công tử nghỉ ngơi sớm đi.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Một màn diễn này không quá khó khăn, đạo diễn Quách bảo Lâm Kỳ Vũ cần diễn đạt mãnh liệt hơn một chút. Sau đó, hai người quay lại một lần là qua.

Lộ Ngôn Chi đứng ở bên cạnh nhìn máy theo dõi, Khương Thiên Niên đúng là một diễn viên tài năng, diễn đạt rất tốt, ánh mắt xinh đẹp, có lẽ Tinh Lộ nên suy xét nâng giá cả hợp đồng một chút. Mà nhân vật của Lâm Kỳ Vũ dù không được mến mộ, nhưng ở trong lòng Lộ Ngôn Chi lại ngay thẳng đáng yêu, khác với tính cách thật của Lâm Kỳ Vũ. Chắc là tương phản như vậy làm hắn cảm thấy mặc dù Lâm Kỳ Vũ thay đổi tính cách, hắn vẫn rất thích, thật sự không thể từ chối Lâm Kỳ Vũ được vậy.

Lộ Ngôn Chi có thể nhìn ra, kĩ thuật diễn của Lâm Kỳ Vũ còn chưa đủ thành thục, mà phần nhiều là do thiệt tâm thích diễn xuất, đoán là mài giũa thêm một thời gian, dốc lòng học tập, thì sẽ có đột phá. Hắn sẽ bảo công ty đưa kịch bản thích hợp cho Lâm Kỳ Vũ, hắn biết diễn xuất sẽ đụng chạm tứ chi nhiều hơn ca hát, nhưng hắn để ý, là một người trưởng thành hắn không có suy nghĩ ấu trĩ như thế, miễn sao Lâm Kỳ Vũ thích là được.

Lộ Ngôn Chi tới thăm ba ngày rồi về, hắn còn có rất nhiều công tác phải làm, không có khả năng sẽ ở mãi bên này. Lúc gần đi, hắn để lại một đống tài liệu nhà ở mới cho Lâm Kỳ Vũ xem.

Chờ hai người gặp lại nhau đã là chuyện của nửa tháng sau.

Lâm Kỳ Vũ về sớm hơn Lộ Ngôn Chi hai ngày, hôm nay Lộ Ngôn Chi đi công tác trở về, Lâm Kỳ Vũ đi đón.

Lên xe, chưa đợi Lâm Kỳ Vũ nói chuyện, thì Lộ Ngôn Chi đã ôm hôn, cũng may là Lâm Kỳ Vũ tự mình lái xe tới, nếu có tài xế ở đây, thì Lâm Kỳ Vũ khẳng định sẽ đấm Lộ Ngôn Chi rồi.

“Nhớ em quá.” Chờ Lâm Kỳ Vũ bị hôn đến thở hồng hộc, Lộ Ngôn Chi mới ôm lấy cậu, mỉm cười nói.

Lâm Kỳ Vũ đỏ mặt, trong lòng lại rất vui: “Ờm thì…… Bọn mình đi ăn trước à?”

Lộ Ngôn Chi cười nói: “Về nhà anh trước.”

Lâm Kỳ Vũ cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy về nhà thả hành lý trước cũng đúng, dù sao thời gian còn sớm, thế là lái xe tới nhà Lộ Ngôn Chu.

Vào cửa, Lâm Kỳ Vũ phát hiện hình như trong nhà có gì đó khang khác.

Lộ Ngôn Chi nắm tay Lâm Kỳ Vũ, nói: “Anh vừa sửa sang lại nhà, em xem có thích hay không.”

Lâm Kỳ Vũ không nhúc nhích, chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Lộ Ngôn Chi cười nói: “Chuyển nhà ở mới, còn phải trang hoàng lại mất rất nhiều thời gian, anh không chờ nổi nữa rồi. Hay là em dọn tới đây ở trước rồi bọn mình cùng nhau chọn nhà mới, em nghĩ sao?”

Lâm Kỳ Vũ bất ngờ, cậu có nghĩ tới chuyện dọn về sống chung, nhưng không nghĩ tới nó sẽ nhanh như vậy. Mà cũng đúng thôi, Lộ Ngôn Chi bận, cậu cũng vội, thời gian hai người ở chung đã ít, mỗi lần tách ra cũng rất lưu luyến, nếu ở cùng một chỗ, thì càng có lợi cho tình cảm tiến triển.

“Để em suy nghĩ đã.” Lâm Kỳ Vũ rụt rè.

“Được.” Lộ Ngôn Chi cũng không ép, “Nhìn xem có cần sửa ở đâu nữa không.”

Lâm Kỳ Vũ gật gật đầu, tham quan căn nhà.

Căn nhà hồi trước thông phòng ngủ phụ và phòng sách làm thành một phòng sách lớn, bây giờ tách ra hai gian riêng biệt, phòng ngủ phụ thuộc về Lâm Kỳ Vũ, đã đặt sẵn bàn ghế, tủ sách, để Lâm Kỳ Vũ tự do trang trí; phòng giữ quần áo không thay đổi, nhưng phòng ngủ chính thêm vào một cái tủ lớn, đủ để quần áo cho hai người; phòng tắm cũng đổi thành bồn tắm cho hai người, dùng để làm gì thì tự hiểu; ban công cũng được tách ra làm Lâm Kỳ Vũ khó hiểu, cậu dọn vào thì có liên quan gì tới ban công nhỉ?

Lộ Ngôn Chi cũng không giải thích, chỉ kéo cánh cửa tách ban công ra.

Lâm Kỳ Vũ đi vào, liền thấy một chậu cát dành cho mèo, sau đó là thức ăn và nước uống đặt ven tường, cùng với cục bột trắng đang nằm phơi nắng trên đệm.

“Mèo á?!” Lâm Kỳ Vũ vừa mừng vừa sợ, cục bộ trắng này rất giống với Tiểu Bạch cậu đã từng nuôi. Năm cậu vào đại học, Tiểu Bạch sinh bệnh không còn nữa, cậu vẫn luôn tâm niệm sẽ nuôi một con khác, nhưng mà không có thời gian.

Cục bột trắng chắc được hai tháng tuổi, nghe được giọng nói mở to mắt nhìn nhìn cậu, bởi vì còn quá nhỏ khá là dính người, nhìn thấy có người tới, liền duỗi cái eo lười tới cọ, kêu meo meo liên tục.

Lâm Kỳ Vũ vội bế em mèo lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cậu vui, đương nhiên Lộ Ngôn Chi cũng vui: “Anh vừa đáp xuống mặt đất là gọi bảo thư kí đem nó lại đây, xem ra nó thích ứng hoàn cảnh mới nhanh đó chứ, chưa kịp mua đồ chơi cho nó, lát nữa bọn mình cùng đi ha.”

Lâm Kỳ Vũ vui vui vẻ vẻ gật đầu, giống như lại biến thành Tiểu Vũ ôm Tiểu Bạch ngày xưa, làm Lộ Ngôn Chi cũng mềm nhũn theo.

Lộ Ngôn Chi duỗi tay ôm lấy eo cậu, hỏi: “Vậy em có đồng ý dọn tới đây ở với anh không? Chúng ta cùng nhau nuôi nó, em có toàn quyền thiết kế chỗ ở cho nó trong nhà mới.”

Lâm Kỳ Vũ lập tức gật đầu, có người yêu, có mèo bên cạnh, hoàn toàn nằm trong cuộc sống lý tưởng của cậu đó!

Lộ Ngôn Chi hôn hôn cậu, cười nói: “Vậy em đặt tên cho nó đi.”

Lâm Kỳ Vũ không chút do dự nói: “GọiTiểu Tiểu Bạch.”

…… OK-lah, đúng là phong cách của Lâm Kỳ Vũ mà.

Vì thế vào ban đêm, Lâm Kỳ Vũ đổi mới Weibo, trên ảnh chụp cậu ôm Tiểu Tiểu Bạch, Lộ Ngôn Chi ôm cậu, hai người dựa vào sô pha, cùng với câu —— nhà của tôi, có anh ấy, còn có em mèo này nữa.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s