Edit + Beta: Alice G. tại monalicebebe.com
Chương 72
Diệp Diễm Thanh hẹn gặp Lộ Ngôn Chi. Lộ Ngôn Chi hẳn là sắp xếp thời gian xong rồi mới đồng ý, thế là sáng hôm sau, Diệp Diễm Thanh đến văn phòng của Lộ Ngôn Chi.
Thư ký cười tủm tỉm bưng cà phê tới, còn nói là Lộ Ngôn Chi mua hạt cà phê ở nước ngoài, chưa có người nào nếm thử, Diệp Diễm Thanh là người đầu tiên.
Lộ Ngôn Chi ưu nhã bưng ly cà phê, nhất cử nhất động đều mang theo quý khí, phù hợp với thân phận của hắn. Tuy Văn Dữ cũng có khí chất như thế, nhưng ngày thường khá là tùy ý, làm cho Diệp Diễm Thanh dễ dàng quên đi, mà cái tùy ý của Lộ Ngôn Chi không giống với Văn Dữ, như là ưu nhã đã khắc trong xương cốt, tạo thành điểm nhấn riêng.
Diệp Diễm Thanh nói rõ lí do mình đến đây.
Lộ Ngôn Chi chậm rãi chớp mắt, hỏi: “Là Văn Dữ bảo cậu tới tìm tôi?”
Diệp Diễm Thanh che giấu giúp Văn Dữ: “Cũng không hẳn, tôi có ý định tìm anh từ lúc đầu rồi, dù sao tôi không thân với thầy Lâm, có một số việc hỏi qua anh sẽ tốt hơn.”
Lộ Ngôn Chi cười mỉm: “Không cần giấu cho cậu ấy, tôi hiểu cậu ta quá mà. Gần đây cậu ta đóng phim rảnh rỗi lắm phải không?”
Nếu không phải Văn Dữ đã tự mình mở phòng làm việc riêng, thì hắn nghi câu tiếp theo mà Lộ Ngôn Chi muốn nói là, “Vậy cho cậu ta thêm mấy hạng mục làm thêm nữa đi”.
“Cũng không quá rảnh, nam chính nên có nhiều cảnh quay lắm.” Diệp Diễm Thanh ngại ngùng nói. Mặc dù hắn cũng cảm thấy Văn Dữ vào đoàn rồi mà nhàn hạ quá. Có điều theo cách nói của Văn Dữ thì chỉ cần không có cảnh quay nào cần bùng nổ cảm xúc, không phải quay lại nhiều lần thì hẳn là không có vấn đề.
Lộ Ngôn Chi cũng không vạch trần, giữ lại chút mặt mũi cho Văn Dữ. Lần trước, Văn Dữ có hỏi qua một lần mà hắn chưa muốn trả lời thôi. Lần này, Văn Dữ thấy không moi được tin gì từ hắn, nên mới đẩy Diệp Diễm Thanh ra cửa. Với quan hệ giữa hắn và Diệp Diễm Thanh thì Diệp Diễm Thanh không có lý do hỏi thăm chuyện riêng tư của hắn, có thể lấy lí do tìm tới đây, tất nhiên là ý tưởng của Văn Dữ rồi.
“Bên Kỳ Vũ tôi sẽ hỏi giúp cho, xác định rồi mới cho cậu biết.” Nếu là Văn Dữ tới nói chuyện với hắn, thì hắn sẽ trực tiếp trả về một chữ “Cút”, không chút do dự. Tuy nhiên, Diệp Diễm Thanh tự mình tới hỏi, thì hắn phải giải quyết cho đối phương. Đây là sự khác nhau giữa anh em và vợ của anh em, đổi thành Văn Dữ thì cũng vậy thôi.
Đã gọi là “Kỳ Vũ” làm Diệp Diễm Thanh cảm thấy quan hệ giữa hai người này đã thân thiết lắm rồi, Lâm Kỳ Vũ không ở đây, nếu là không thân, thì Lộ Ngôn Chi hoàn toàn có thể gọi cả tên lẫn họ rồi, không cần băn khoăn gì cả.
“Được, làm phiền anh vậy. Nếu công ty thầy Lâm không muốn, thì cũng đừng miễn cưỡng. Đừng làm thầy Lâm khó xử với công ty.” Đây là ý tưởng nhất thời của hắn. Lỡ như bên công ty kia không đồng ý thì cũng có thể hiểu được, bởi vì hắn có quá nhiều anti, nếu không thành công, thì lại bị nói hắn chiếm tiện nghi người ta.
Lộ Ngôn Chi nói: “Cậu ấy không ký với công ty nào cả, tự mình quyết định thôi.”
Diệp Diễm Thanh ngạc nhiên: “Thầy Lâm tính mở phòng làm việc riêng à?”
Chưa từng nghe thấy.
“Chưa đâu. Cậu ấy nói là muốn nghỉ ngơi một thời gian nên không gia hạn hợp đồng. Người đại diện vẫn đi theo giải quyết một số chuyện vặt vãnh thôi.”
Diệp Diễm Thanh không hiểu cho lắm. Lúc trước hắn không gia hạn hợp đồng là vì muốn lui vòng, nhưng danh tiếng của Lâm Kỳ Vũ ở trong giới rất tốt, sau khi nhóm giải tán thì hẳn là nên kiếm một chỗ nào đó tốt hơn để phát triển, dù là ký với công ty khác hay là mở phòng làm việc riêng, chỗ nào có lợi thì ký với chỗ đó, còn đằng này Lâm Kỳ Vũ không dựa vào ai, bất lợi với việc phát triển sự nghiệp quá.
Lộ Ngôn Chi buông ly cà phê, chuyển đề tài sang Diệp Diễm Thanh: “Hợp đồng của cậu với Tinh Lộ còn mấy tháng nữa hết hạn rồi, có ý định mở phòng làm việc riêng không?”
“Không có, tôi còn muốn gia hạn hợp đồng với Tinh Lộ nữa đó.” Diệp Diễm Thanh thong dong cười nói.
Lộ Ngôn Chi ngây ngẩn cả người, một lát sau mới nói: “Không cần thiết, cậu nên lo mở phòng làm việc của mình đi chứ, nghệ sĩ ai mà chẳng muốn tự mình làm chủ, tôi hiểu mà, không cần ngại mở miệng nói với tôi đâu.”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải ngại mở miệng, nếu tôi ngại thì đã nhờ anh Văn Dữ nói giùm rồi.”
“Từ khi ký hợp đồng đến bây giờ, cậu đã mang tới không ít tài nguyên cho công ty, mà bây giờ công ty cũng có kha khá nghệ sĩ nhân khí rồi, cho dù cậu không gia hạn hợp đồng, thì tài nguyên cũng không thiếu thốn đến mức như khi Văn Dữ rời đi vậy. Tôi sẽ không bất mãn, cậu đã làm rất tốt rồi, không cần phải suy xét cho Tinh Lộ nữa đâu.” Nếu là người khác, thì Lộ Ngôn Chi sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng người này nắm giữ trái tim của anh em mình, hắn không thể ủy khuất Diệp Diễm Thanh được.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Ông chủ, thật ra tôi vẫn chưa chuẩn bị cho việc kinh doanh riêng lẻ gì hết, cũng cần tập trung củng cố địa vị và hút thêm nhân khí thêm một khoảng thời gian nữa, thì mới tự tin ra riêng.”
Lộ Ngôn Chi vẫn khuyên bảo: “Cậu có thể làm như Văn Dữ, mở phòng làm việc trực thuộc Tinh Lộ, vậy thì chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, bớt đi một gánh nặng.”
Diệp Diễm Thanh nói: “Nếu mở phòng làm việc, thì tôi khẳng định sẽ trực thuộc Tinh Lộ. Nói trắng ra là ở trong giới này, lưng dựa cổ thụ mới làm nên việc lớn. Nhưng trước mắt tôi không có khả năng quản nhiều việc lớn như thế, vẫn là muốn đặt tinh lực vào âm nhạc thôi. Tôi phải tận dụng khoảng thời gian này kéo bản thân mình lên làm ca sĩ có thực lực, vậy mới là trường thanh chi đạo. Hơn nữa hợp đồng mới chỉ gia hạn thêm một năm thôi, sau này có thay đổi thì sẽ báo cho anh biết.”
Lộ Ngôn Chi nghiêm túc suy xét, hỏi: “Văn Dữ có biết không?”
“Biết, tôi có nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo là tôn trọng quyết định của tôi.”
Lộ Ngôn Chi gật đầu: “Quyết định vậy đi, kí thêm một năm, thêm vài điều kiện bảo đảm sẽ có lợi cho cậu.”
Diệp Diễm Thanh không để ý cái này. Tinh Lộ cũng có cổ phần của Văn Dữ, cuối năm chia hoa hồng cũng có phần của Văn Dữ, không thiệt hại: “Tôi thích bầu không khí trong Tinh Lộ, cũng hy vọng nó phát triển ngày càng tốt hơn.”
“Được, tôi mong chờ cậu sẽ bay cao bay xa mang theo cả Tinh Lộ.”
Diệp Diễm Thanh cười đồng ý, dù tương lai có khó khăn thế nào thì vẫn là động lực để vươn lên.
“Mạo muội hỏi một câu, nếu thầy Lâm mở phòng làm việc thì sẽ trực thuộc ai vậy?” Hắn không hy vọng sẽ biến thành cục diện đối đầu, nếu lần hợp tác này không thoải mái, lỡ như ăn ý, thì sẽ không gây bất lợi cho ai.
Lộ Ngôn Chi lộ ra ý cười: “Trực thuộc Tinh Lộ.”
Một người dốc sức làm việc ở trong giới này thì quá khó khăn, trực thuộc một công ty giải trí có tên tuổi, hai bên cùng có lợi mới là tốt nhất. Ai cũng hiểu điều này.
Diệp Diễm Thanh bật cười: “À, hay quá.”
Văn Dữ và Lâm Kỳ Vũ đều trực thuộc. Người trước là người nhà, người sau cũng không có xung đột ích lợi gì, bọn họ thậm chí còn có nghĩa vụ nâng đỡ Tinh Lộ. Hắn vẫn là Tinh Lộ nhất ca, tài nguyên tốt nhất trong Tinh Lộ sẽ qua tay hắn trước tiên, hợp đồng lần này không ép uổng hắn tí nào. Từ góc độ này mà nói, hắn nói gia hạn hợp đồng với Ngải Trừng thì hẳn là cô sẽ không phản đối, tam toàn tề mỹ, hắn lại không cần tốn nhiều nước miếng thuyết phục, khỏe ghê!
Diệp Diễm Thanh suy nghĩ sau một lúc lâu, hỏi: “Ông chủ, anh và thầy Lâm……”
Hắn không hỏi thẳng, nhưng tin rằng Lộ Ngôn Chi hiểu hắn muốn nói gì. Đáng lẽ hắn không tính hỏi câu đó, nhưng Văn Dữ cứ thắc mắc hoài, thế nên hắn căng da đầu hỏi tới, lỡ như có tin sốt dẻo gì thì coi như dỗ cho Văn Dữ vui, còn nếu Lộ Ngôn Chi không trả lời, thì coi như hắn chưa hỏi gì hết.
Lộ Ngôn Chi nhìn hắn vài giây, trả lời: “Đang sống chung.”
Cái này cùng Văn Dữ phía trước nói cho hắn giống nhau, xem ra hai người cũng không có cái gì tiến triển, hắn cũng không hảo lại hỏi nhiều. Bất quá Lộ Ngôn Chi có thể hồi hắn, thuyết minh cũng không lấy hắn đương người ngoài, cũng rất không tồi.
“Vậy làm phiền anh hỏi thăm thầy Lâm giúp tôi.” Diệp Diễm Thanh nói.
Lộ Ngôn Chi trả lời: “Sẽ truyền lời hỏi thăm giúp cậu, còn chuyện hợp tác thì cậu tự nói đi.”
“Vâng.”
Tối hôm đó, Diệp Diễm Thanh kể chuyện Lộ Ngôn Chi cho Văn Dữ nghe, Văn Dữ vừa mắng Lộ Ngôn Chi chậm chạp, vừa nghĩ hai người họ sống chung cũng được, dù sao cũng là anh em của mình nên hắn có hơi lo lắng một chút. Chờ đến khi Lâm Kỳ Vũ thành lập studio, thì họ sẽ thành người một nhà, sau này có hẹn hò ăn cơm cũng tiện hơn.
Sau đó, Diệp Diễm Thanh đặt hết tâm tư vào bảng xếp hạng, hoàn toàn không có áp lực là nghệ sĩ mới của công ty, rất nhanh hắn được đặt vào danh sách cấm, với chủ đề là —— ca sĩ nhà mình mà phát hành đĩa nhạc thì nhất định phải tránh đi .
Trước kia Five1 cũng ở trong danh sách này, sau khi giải tán thì bị loại bỏ, bây giờ Diệp Diễm Thanh quay trở lại thì càng đáng sợ hơn cả khi còn ở trong Five1.
Lộ Ngôn Chi hiệu suất không thấp, chưa tới cuối tuần đã trả lời cho Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh liên lạc với Lâm Kỳ Vũ hẹn gặp mặt vào thứ hai tuần sau.
“Anh, anh xem ngày mai em mặc bộ đồ nào đẹp?” Diệp Diễm Thanh đứng ở phòng chứa quần áo, xoay camera cho Văn Dữ thấy trang phục vừa được gửi đến, thời tiết càng lúc càng lạnh nên quần áo của hắn cũng ngày một dày hơn.
Văn Dữ ngồi ở trên giường trong phòng khách sạn, lười nhác dựa vào đầu giường: “Sao anh chưa thấy em tỉ mỉ chọn quần áo đi gặp anh bao giờ vậy?”
Diệp Diễm Thanh trả lời: “Bởi vì chúng ta vừa quen là kết hôn luôn, lại dùng chung một phòng chứa quần áo nữa, đồ nào của em mà anh không biết.”
Tình yêu của hai người có chút lạc hậu, còn không có khoảng cách, nên thay vì so đo chuyện quần áo, thì dành thời gian để gây bất ngờ cho đối phương còn hay hơn.
Văn Dữ bất đắc dĩ: “Xem ra dụ em về nhà sớm quá cũng mất đi hấp dẫn, có điều, dụ em về nhà mới vui.”
Diệp Diễm Thanh liếc mắt nhìn hắn, cầm một cái áo hoodie cùng quần jeans: “Bộ này thế nào?”
“Có thể.”
Diệp Diễm Thanh cười nhạt không che giấu: “Anh có nhìn đâu.”
“Bởi vì không phải chuẩn bị cho anh nên tâm tình anh có hơi phức tạp.”
“Anh dở hơi quá.” Diệp Diễm Thanh biết Văn Dữ là đang trêu mình, “Lần đầu tiên chính thức gặp thầy Lâm nên mặc áo hoodie có hơi tùy tiện qúa, mặc cái khác thì hay hơn.”
Văn Dữ im lặng giây lát rồi đột nhiên nói: “Bảo bối, hình như anh chưa mua quần áo cho em bao giờ nhỉ.”
Diệp Diễm Thanh không quá hưởng ứng, tiếp tục chọn bộ đồ khác: “Em có nhiều quần áo rồi, chưa mặc hết đâu.”
Thật ra hắn đã từng mặc đồ của Văn Dữ rồi, nhưng đúng là Văn Dữ chưa từng mua quần áo cho hắn.
“Vậy chừng nào em sang đây thì không cần mang gì hết, để anh chuẩn bị quần áo lẫn đồ ngủ cho.”
“Có phải phiền phức quá không?”
“Sẽ không, anh muốn chuẩn bị cho em, rất rất muốn đó.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh đáp: “Ừ, vừa lúc em khỏi mang theo hành lý, đeo một cái túi là được.”
Diệp Diễm Thanh chăm chú nhìn bộ đồ mà mình đang cầm trong tay mà không hề để ý tới nụ cười thâm thúy đến từ Văn Dữ.
Này có bug không nhỉ, bạn Dữ mua đồ cho bạn Thanh 1 lần rồi mà, cái đợt quay trở lại hát trên sân khấu không người đấy
LikeLike