Năm thứ hai làm việc ở văn
phòng Rogers, Trương Tư Nghị và công ty nơi Cố Tiêu làm việc đấu thầu cùng một
hạng mục, chính là thiết kế một trường tiểu học nơi trung tâm thành phố, mà
trùng hợp là hai người đều là kiến trúc sư chính dẫn dắt đoàn đội của mình.
Đối với cơ hội cạnh tranh ngàn năm
có một này, Trương Tư Nghị hưng phấn không thôi. Lúc này, trình độ của Trương
Tư Nghị đã vững chắc hơn xưa, cậu dường như đắm chìm vào lạc thú thiết kế, đối với
khiêu chiến nào cũng đều nóng lòng muốn thử.
“Anh không được nhường nhịn em đó!” Cậu
tự tin mà nâng cằm, một tay tháo cà vạt vắt lên giá treo đồ.
Cố Tiêu khoanh chân ngồi nơi đầu giường, nghe vậy thì đập đập tư liệu trên tay, khóe miệng cong cong đáp ứng: “Được thôi.”
Hai người tuân thủ quy ước, ở nhà không bàn chuyện công việc, cũng không dò hỏi
phương án của người kia, dùng toàn bộ năng lực của mỗi người mà giành chiến
thắng.
Đối mặt với một cường địch lợi hại
như Cố Tiêu, Trương Tư Nghị kỳ thật không nắm chắc được thắng lợi, bởi vì cậu
vẫn ấn tượng với sự chuyên nghiệp của Cố Tiêu, người kia không chỉ là người yêu
mà còn là đàn anh của mình. Nhưng sau nhiều năm nỗ lực vươn lên, Trương Tư Nghị
cũng muốn dựa vào cơ hội này để xem thực lực của mình chênh lệch bao nhiêu với Cố
Tiêu, vì thế cậu cần phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình ra.
Chu kỳ đấu thầu dài đến một tháng,
Trương Tư Nghị nhận chỉ dẫn hai thực tập sinh tốt nghiệp khoa chính quy.
Từ nghiên cứu hiện trường, tìm hiểu
bối cảnh hạng mục, hỏi thăm ý kiến người dân xung quanh cho đến bản thiết kế cuối
cùng, cậu cơ hồ đều tự tay làm lấy, chỉ giao cho thực tập sinh một ít nhiệm vụ
không cần hao phí nhiều tâm tư.
Trong ba mươi ngày này, Trương Tư
Nghị suốt ngày đi sớm về trễ, nhiều lần ngồi xe công cộng đi tới đi lui để làm
phỏng vấn các gia đình xung quanh xem họ có yêu cầu gì với trường tiểu học
không, làm đủ mọi chuyện.
Kỳ thật rất nhiều tư liệu râu ria hai
người đều có thể cùng chung, nhưng Cố Tiêu tuân thủ ước định, chưa bao giờ mở
miệng hỏi mượn Trương Tư Nghị, bọn họ việc ai người đó lo tuyệt đối công tư
phân minh.
Một tháng sau, Trương Tư Nghị và Cố
Tiêu từng người dẫn đầu đoàn đội đến buổi họp đấu thầu hạng mục. Lúc này, so
với kết cục, hai người thế nhưng càng tò mò đối phương làm ra phương án như thế
nào hơn!
Bởi vì cùng ăn cùng ở, ngày thường
thậm chí đều xem sách báo và thiết kế giống nhau làm Trương Tư Nghị lo lắng
mình có thể hay không tâm linh tương thông với Cố Tiêu, ma xui quỷ khiến làm ra
phương án tương tự, đến lúc đó thật đúng là không thể giải thích nha.
Người Anh làm việc hiệu suất thấp, kết
quả đấu thầu hạng mục không cho biết trong ngày mà phải một tuần sau mới có.
Đại diện từng công ty thuyết trình
xong thì dọn dẹp ra về, vừa về đến nhà, Trương Tư Nghị gấp gáp không chờ nổi mà
muốn xem văn bản họp của công ty Cố Tiêu.
May mắn thay phương án của hai người không giống nhau, bản thiết kế của Cố Tiêu gói gọn trong hình vuông quy củ, phong cách Bauhaus[1] thịnh hành đầu thế kỉ hai mươi, hình thức kinh điển, không gian chặt chẽ, hình ảnh mộc mạc, đây là phong cách của Cố Tiêu —— bảo thủ, nhưng từ bảo thủ này có ý nghĩa thường thường thôi nhưng lên thiết kế thì kiên cố lắm.
Thiết kế của Trương Tư Nghị thì thiên về hướng sáng tạo, cậu làm thiết kế hình
bán cầu, tuy rằng không dễ thực hiện bằng thiết kế của Cố Tiêu, nhưng phương án
rất là đặc sắc, toàn bộ kiến trúc như là từ dưới nền đất nổi lên mấy bọt khí,
tạo hình lãng mạn đáng yêu, bên trong không gian tràn ngập thú vật. Hơn nữa, cậu
còn lồng vào đó phương án bảo vệ môi trường cùng với sử dụng ánh sáng tự nhiên.
Xem xong phương án của hai bên, hai người đều tán thưởng không thôi.
Trương Tư Nghị theo bản năng sùng
bái, cảm thấy Cố Tiêu không hổ là Cố Tiêu, làm cái gì cũng tốt; Cố Tiêu lại âm
thầm kinh ngạc cảm thán thiên phú thiết kế của Trương Tư Nghị, với phương án
này, đối phương làm được phi thường linh tính, vừa đạt điểm chất lượng, lại mang
vẻ thành thục, chỉ là tạo hình bọt khí vô cùng đơn giản nhưng đã có thể nhìn
thấy bút tích đại sư.
Một khoảng thời gian sau đó, phương
án của Trương Tư Nghị được trúng thầu, làm Trương Tư Nghị kích động nhảy tưng
tưng, còn ôm lấy người Cố Tiêu mà cắn khoe khoang nói: “Em lợi hại chưa?”
“Lợi hại lợi hại, trò giỏi hơn thầy!”
Cố Tiêu không bị đánh bại mà uể oải, còn tỏ ra vui mừng không thôi vì rốt cuộc
cậu học trò ngày xưa giờ đây đã thành tài, vẻ mặt hớn hở tươi cười.
Tin vui lần lượt kéo tới, thiết kế
của Trương Tư Nghị được văn phòng Rogers bình chọn là tác phẩm tiêu biểu nhất
của năm, giành được giải thưởng kiến trúc sư ưu tú lứa tuổi thanh niên, hơn nữa
đạt được giải vàng năm 2021.
Là một người Châu Á ở Anh Quốc được
giới kiến trúc sư dày dặn kinh nghiệm ủng hộ, đối với Trương Tư Nghị mà nói quả
thực giống như miếng bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống, hoàn toàn không thể
tưởng tượng nổi!
Tin vui này còn truyền về nước, được
các phương tiện truyền thông đưa tin, biến Trương Tư Nghị thành người nổi tiếng,
nhóm bạn cũ nghe tin sôi nổi chúc mừng, mặc dù đây chỉ là giải thưởng nhỏ trong
giới kiến trúc ở Anh Quốc, nhưng là một bậc thang giúp cho con đường sự nghiệp
sau này của Trương Tư Nghị.
Nửa năm sau thi RIBA[2], Trương Tư Nghị cuối cùng thuận lợi thông qua các bài kiểm nghiệm cùng phỏng vấn, lấy được giấy phép kiến trúc sư Hoàng Gia Anh quốc.
Từ đây, cả người Trương Tư Nghị như được thần bám vào, tự tin mười phần, không còn
chỗ nào sợ hãi!
Làm việc ở Anh Quốc thêm sáu tháng
thì người ở nhà trong mong hai người trở về, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cũng
không nhịn nổi nỗi nhớ nhà, cả hai cùng từ chức quyết định về nước sau 5 năm xa
cách.
Hoa viên giờ đây vẫn là hoa viên ngày xưa, Hải Thành cũng vẫn là Hải Thành, chỉ là, “Không biên giới” đã không còn là “Không biên giới” năm đó.
Ngành kiến trúc trong nước thay đổi
rất nhanh, Không Biên Giới bốn năm trước một lần nữa nhập vào viện X, chủ tịch
về hưu, Đào Phỉ không hợp với viện X, vì không muốn chịu thiệt, mang theo vài
người ra ngoài mở công ty cho riêng mình; các đồng nghiệp đã từng ở tổ A giờ
đây cũng theo đuổi khát vọng của từng người, sôi nổi đi ăn máng khác tìm đãi
ngộ cao hơn.
May mắn là bọn họ sinh ra ở thời đại
Internet, khoảng cách thì xa, thời gian lại lâu, chỉ cần một cái tin tức thì “Phân
đội nhỏ Không Biên giới” liền tụ họp.
Trương Tư Nghị và Cố Tiêu sau mấy
tháng lục tục tìm về mấy người đồng nghiệp cũ, trong đó bao gồm “Tổ hợp bút bi”
( Viên Chí Thành, Chu Hồng Chấn, Tất Nhạc Nhạc ) cùng Từ Giai, còn có ba người
bên tổ B là bạn cũ của Cố Tiêu, chính thức thành lập đoàn đội của riêng mình.
Ba người kia đều đã thành gia lập
thất, con của Tất Nhạc Nhạc thì hai tuổi, Chu Hồng Chấn thậm chí còn là kiến
trúc sư nổi tiếng ở một văn phòng nhỏ, nhưng mà, khi biết được Cố Tiêu cùng
Trương Tư Nghị về nước, hắn cũng tính toán mở văn phòng cho mình nên mấy người này
từ bỏ chức vụ chạy đến cậy nhờ Cố Tiêu.
Chỉ tiếc “Vợ chồng Cánh gà” ( Kỷ Phi
Vũ, Đỗ Nhuế Hiên ) cùng Kiều muội đã bị Đào béo bắt cóc, hiện giờ cũng đã ở một
nơi nào đó ở Hải Thành hô mưa gọi gió, Cố Tiêu không muốn đào góc tường mà để
bọn họ duy trì hiện trạng, bảo trì liên hệ.
Công ty mới có tên gọi là “Văn phòng
thiết kế kiến trúc GSY”, tên tiếng Anh của GSY là gì thì không cần nhiều lời ——là
tên ghép của bọn họ—— khả năng Cố Tiêu và Trương Tư Nghị sẽ không có con, nhưng
có thể có kết tinh từ sự nghiệp.
Tháng 8 năm 2022, cách sinh nhật ba
mươi tuổi của Trương Tư Nghị còn có ba tháng.
Ngày nắng gắt như lửa cháy, như muốn nướng chín cửa sổ sát đất văn phòng GSY, không gian bên trong rộng mở, ở giữa đặt một bàn thiết kế thật lớn.
Tùy ý có thể thấy được bản vẽ, diagram này nọ, còn có hai, ba chậu cây cảnh nho nhỏ nơi góc bàn. Nhóm kiến trúc sư châu đầu vào bản vẽ, khi thì nhỏ nhẹ thảo luận phương án, khi thì tranh chấp kịch liệt.
“Cây cột bên trong toàn bộ hủy bỏ.”
“Toàn bộ hủy bỏ? Anh giỡn với tôi hả?”
“Chiều ngang mái nhà điều chỉnh
thành tám mét, ngói nhà thì bao trùm bằng nhựa, vừa mở rộng không gian lại có
thể tiết kiệm phí tổn, đã thấy nhiều tiền lệ như vậy rồi.”
“Chính là điều chỉnh chiều ngang thì
kết cấu bên dưới phải điều chỉnh lại hết đó!”
Cách đó không xa, Cố Tiêu từ phòng khách đi ra kêu tên Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị nhìn thoáng qua bên ấy, rồi quay đầu lại nói với nhóm người đó: “Quan trọng là nếu không thể được, vì sao không tận lực thỏa mãn chức năng sử dụng không gian?” Lưu lại một câu, Trương Tư Nghị liền xoay người đi về hướng Cố Tiêu.
Người chuyên vẽ kết cấu
công trình bị đàn áp: “%¥#……”
“Chuyện gì?” Đối mặt với Cố Tiêu Trương Tư Nghị tủm tỉm cười, bộ dáng trái ngược với khi nãy lúc cậu ức hiếp cấp dưới của mình.
Cố Tiêu gõ gõ trên tay hai
trang tư liệu cá nhân, đưa cho Trương Tư Nghị nói: “Có một người tới ứng tuyển
chức trợ lý kiến trúc sư, cậu ta tốt nghiệp đại học chính quy, hiện tại đang
chờ ở phòng khách, em tới phỏng vấn người ta đi.”
Trương Tư Nghị nhận lấy, liếc
mắt nhìn tấm ảnh thẻ trên trang giấy, cười nói: “Trông thanh tú đấy.”
Cố Tiêu trừng mắt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Mau đi đi đứng đắn một chút.”
Trương Tư Nghị lặng lẽ làm
mặt quỷ với anh, đi về hướng phòng khách.
Người tới ứng tuyển ngồi
nghiêm chỉnh ở trên ghế, mặc một bộ tây trang đoan chính, phòng khách mở điều
hòa vậy mà cái trán cậu ta có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn dáng vẻ phi thường
khẩn trương.
Trương Tư Nghị ho nhẹ một
tiếng, người nọ lập tức ngẩng đầu lên, cung cung kính kính nói: “Xin chào, ngài
khỏe chứ ạ.”
“Chào cậu.” Trương Tư Nghị
cười cười, từ túi áo sơmi móc ra danh thiếp đưa cho hắn, trên tấm danh thiếp đề
là ——
Trương Tư Nghị
Siyi Zhang
Đăng ký Kiến Trúc Sư Hoàng Gia Anh Quốc (hiệp
hội thành viên RIBA)
Nhà thiết kế sáng tạo
Giám đốc thiết kế GSY
Người thanh niên lộ ra biểu
tinh kinh ngạc, nhìn tấm danh thiếp rồi lại nhìn mặt Trương Tư Nghị, tựa hồ
không quá tin tưởng người đạt được danh hiệu kia lại còn quá trẻ.
Trương Tư Nghị ngồi xuống, một lần nữa nhìn lướt qua tên trên tư liệu, nhìn về phía hắn, nói: “Lý Đông Hà đúng không? Nói cho tôi biết vì sao cậu học kiến trúc, vì sao gửi hồ sơ vào GSY, có ý tưởng gì cho sự nghiệp của bản thân không?”
-END-
[1] Bauhaus, tên đầy đủ là Staatliches Bauhaus, trường dạy thiết kế, kiến trúc, và ứng dụng nghệ thuật được mở ở Đức từ năm 1919 đến năm 1933. Ban đầu trường được đặt ở Weimar đến năm 1925, Dessau đến năm 1932, và những tháng cuối cùng ở Berlin. Trường Bauhaus được sáng lập bởi kiến trúc sư Walter Gropius, là người đã gộp hai trường lại thành một, the Weimar Academy of Arts and the Weimar School of Arts and Crafts, thành một trường mà ông gọi là Bauhaus, hay còn gọi là “Căn nhà của công trình kiến trúc,” một cái tên được làm ngược từ tiếng Đức Hausbau, “Công trình kiến trúc của một căn nhà.”
[2] Royal Institute of British Architects


(hình ảnh chỉ mang tính tượng trưng)