Văn phòng Rogers tiếp nhận
một hạng mục ở Trung Quốc, Trương Tư Nghị được ủy nhiệm làm nhà thiết kế chính
cùng với phụ trách làm trung gian giữa hai bên văn phòng, vì thế cậu có cơ hội
đi đi lại lại trong và ngoài nước.
Lần đầu tiên về nước bởi vì công việc,
tuy rằng công tác bận rộn, nhưng Trương Tư Nghị vẫn trở về nhà thăm ba mẹ một
chuyến.
Lúc về tới nhà, cậu quả nhiên thấy ba
Trương làm mặt nghiêm, có lẽ là từ chuyện của cậu mà mặt ông có chút muốn nói
rồi lại thôi, thật ra đây là vẻ mặt thông suốt của ba Trương từ sau khi cậu trở
về.
Trương Tư Nghị từ hành lý lấy ra một số thực phẩm chức năng mua từ Anh Quốc, chủ động nói: “Ba, con nghe mẹ nói gần đây khớp xương của ba không tốt lắm đúng không? Con mua cho ba mấy lọ thuốc dành cho gân cốt.”
Ba Trương không nóng không lạnh mà “Ừ” một tiếng, cầm mấy cái chai ngồi trên
ghế sô pha muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Trương Tư Nghị lại lấy thêm vài chai
này nọ ra, còn cho mẹ cậu một bộ kem dưỡng da mua từ cửa hàng miễn thuế, cuối
cùng mới từ đáy valy lấy ra một chai rượu đưa cho ba Trương: “Ba, đây là Cố
Tiêu mua biếu cho ba.”
Ba Trương vừa nghe hai mắt liền sáng:
“Nó mua rượu cho ba làm gì?”
Trương Tư Nghị cười giải thích nói:
“Tụi con đi xứ Wales chơi lúc nghỉ lễ Phục Sinh, có đi thăm một cửa hàng tự ủ
rượu, hương vị so với nhãn hiệu Whiskey còn tốt hơn, Cố Tiêu biết ba thích uống
rượu nên mua hai chai, một chai cho ba, một chai anh ấy nhờ con gửi cho bác Cố.”
Ba Trương cầm chai rượu đánh giá một
phen, khóe miệng cứng đờ chậm rãi xả ra một nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng ông rất
cao hứng nhưng lại còn muốn ra vẻ bình tĩnh nói: “Thằng bé có tâm, thay ba cảm
ơn nó.” Dứt lời ông lại chỉ những chai lọ thực phẩm chức năng trên bàn dặn dò
Trương Tư Nghị: “Mấy cái thực phẩm chức năng kia để lại một ít cho ba mẹ, còn
lại nhớ mang qua biếu nhà họ Cố biết không?”
Trương Tư Nghị trong lòng cười thầm,
kỳ thật cậu đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn là phối hợp mà lên tiếng: “Dạ.”
Mấy lần sau đi công tác, Trương Tư
Nghị dù có vội đến mấy cũng cố gắng về Ninh Thành thăm ba mẹ, hơn nữa mỗi lần
về đều sẽ mang một ít quà tặng mà Cố Tiêu mua cho ba Trương, nào là cà vạt, rồi
dây lưng, còn có áo sơmi…… Nhưng đừng xem thường uy lực của mấy viên đạn bọc
đường này nha, mấy tháng sau, thái độ ba Trương mềm đi không ít, chỉ là ông
không vạch trần thôi, nhưng ông cũng cố gắng hỏi thăm Cố Tiêu qua cái nhìn của
con trai, ông muốn biết cuộc sống ngày thường của hai người họ thế nào.
Xem ảnh chụp là một chuyện, nghe chính miệng Trương Tư Nghị miêu tả lại là một
chuyện khác; Trương Tư Nghị giờ đây đã không còn là tên nhóc ấu trĩ hay giận
dỗi với ba mình, cậu đã sớm học theo kỹ thuật diễn của Cố Tiêu để đối đãi với
ba của mình. Mỗi lần đi công tác là mỗi lần phải ngồi máy bay dài mười mấy
tiếng đồng hồ, đã vậy còn phải chịu đựng sai múi giờ, còn phải đến hiện trường
xem xét, họp hành, ký hợp đồng…… Lăn qua lộn lại vài lần làm thể lực Trương Tư
Nghị không còn khỏe như hồi xưa, chỉ vì một hạng mục này đã làm cậu tiều tụy đi
rất nhiều.
Sau khi hoàn thành hạng mục, cậu cuối cùng cũng có chút thời gian về thăm nhà, lúc
ăn cơm khi thấy ba Trương liên tục liếc mắt nhìn chằm chằm tay trái của mình, cậu
không khỏi sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đã quên tháo chiếc nhẫn trên
ngón tay trái xuống! Trương Tư Nghị che ngón tay, khẩn trương đến mức không
nuốt nổi miếng cơm nào.
Sau khi ăn xong, ba Trương gọi Trương
Tư Nghị vào thư phòng, trong lòng tính toán tra hỏi cho kĩ, nhưng khi nhìn thấy
thần sắc bất an của con trai, ba Trương cuối cùng vẫn là không đành lòng. Con
trai đã lớn còn có sự nghiệp riêng, rõ ràng con đã trưởng thành hơn xưa rất
nhiều… Ông là người làm cha thấy con trai mình như vậy sao có thể la mắng con
mình đây chứ?
Ba Trương thở dài, đi thẳng vào vấn
đề nói: “Chuyện của con với Cố Tiêu ba mẹ đã biết.”
Trương Tư Nghị giả bộ kinh ngạc hỏi:
“Ba, sao ba mẹ biết được?”
Ba Trương: “Hừ, tôi là ba anh, tôi
có gì mà không biết? Anh vừa mở miệng thì tôi đã biết anh muốn nói gì, ánh mắt
anh ra sao tôi nhìn là biết ngay!”
Trương Tư Nghị: “……” (=_=) đúng không?
Ba Trương liếc đôi mắt nhìn bàn tay
đang giấu sau lưng nói: “Hai đứa còn đeo nhẫn cưới? Đây là chuẩn bị kết hôn?”
Trương Tư Nghị cúi đầu nhỏ giọng
hỏi: “Ba…… Ba thật sự có thể tiếp nhận bọn con sao?”
Ba Trương cả giận: “Tôi có thể làm
gì các anh bây giờ? Nếu như tôi không tiếp nhận thì hai đứa tính toán sẽ ở ngốc
bên Anh luôn hả?”
Trương Tư Nghị: “Con không có.” Ách,
ba cậu cho rằng bọn họ đi Anh là trốn tránh người nhà sao?
Ba Trương: “Được rồi, chuyện này con
cũng không cần giải thích với ba, mất công con đi kể với Cố Tiêu, nhưng mà phải
nói với nhà bên đó, bọn họ có thể lý giải, hai đứa cũng đừng gạt người nhà nữa,
chạy đi chạy lại hai đầu cũng không phải là chuyện lâu dài, muốn về thì về đi.”
Trương Tư Nghị nhìn người cha đáng yêu của mình, vừa buồn cười vừa cảm động, cậu không nhịn được tiến lên một bước dùng sức ôm lấy ba Trương, giọng nói run run: “Ba ba, con cảm ơn ba……”
Mặt già của ba Trương đỏ lên, ngạo kiều mà khẽ hừ một tiếng.
Trở lại Anh quốc, sau khi thuận lợi
hoàn thành hạng mục thì Trương Tư Nghị xin nghỉ phép vài hôm.
Đêm đó, Cố Tiêu tự mình xuống bếp vì
Trương Tư Nghị làm bữa tối với ánh nến, bọn họ cùng nhau tắm rửa, rồi làm tình
cho đến khi kiệt sức mới thôi, Trương Tư Nghị ôm lấy Cố Tiêu kể tin vui cho anh:
“Chính miệng ba em nói ba sẽ không ngăn cản chúng ta, còn bảo hai đứa mình nên
về nước sớm một chút.”
Đôi mắt Cố Tiêu nhắm hờ vui vẻ nói: “Thật sự? Nhanh như vậy! Chắc ba em cảm động vì quà tặng của anh hả?” Bọn họ còn cho rằng để ba Trương thông suốt còn cần một quãng thời gian dài nữa cơ.
“Không dám đâu, mà sao
chuyện gì tốt cũng có phần của anh vậy?” Trương Tư Nghị đắc ý mà quơ quơ tay
trái của mình rồi nói, “Lần này em trở về quá vội vàng, người cũng mệt mỏi,
quên giấu nhẫn đi, ba thấy rồi nhịn không được mà tìm em nói chuyện.”
Trương Tư Nghị cẩn thận kể
sự tình buổi tối hôm ấy cho Cố Tiêu nghe, anh nghe xong cười nói: “Cho nên nói
là bởi vì chiếc nhẫn mà hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau? Vậy cũng là
công lao của anh mà, nhẫn là anh trao.”
Trương Tư Nghị tức giận đến
tạc mao: “…… Này!”
Cố Tiêu bắt lấy tay cậu:
“Ha ha, đùa em thôi, được rồi được rồi, người ngốc có phúc của kẻ ngốc, em quên
giấu nhẫn mà còn chuyển thành chuyện tốt nữa chứ.”
Trương Tư Nghị khẽ cắn môi,
nhớ tới chuyện xưa, đè nặng lên người Cố Tiêu ép hỏi: “À, nói đến nhẫn em mới
nhớ, anh định tặng nhẫn cho em lúc em mừng sinh nhật hai mươi ba tuổi chứ gì?”
Cố Tiêu ngây ngẩn cả người: “Sao em biết?”
Trương Tư Nghị kể nửa đêm hôm đó đi vệ sinh vô
tình giẫm lên cái hộp thì thấy, kỳ thật việc này đè ở trong lòng cậu lâu rồi,
chỉ là Cố Tiêu đã tặng nhẫn rồi cậu không tiện đề cập tới, thừa dịp không khí hiện
tại khá tốt, lôi chuyện này ra nói cũng không ngại.
“Em vẫn luôn tò mò vì sao
lúc trước anh đổi ý mà tặng di động? Quyết định tặng nhẫn là một bước quan
trọng sao có thể thay đổi chứ?”
Trên mặt Cố Tiêu hiện lên
màu hồng khả nghi, anh trầm mặc một lát rồi giải thích: “Khi đó chúng ta mới ở
bên nhau tròn một năm, nếu lúc đó tặng nhẫn anh sợ là sẽ dọa em bỏ chạy, vừa
lúc em làm mất di động vậy thì anh tặng di động luôn. Sau đó chúng ta bận rộn
làm giấy tờ nhập học rồi quyết định cùng nhau xuất ngoại, em gọi điện thoại báo
cho anh biết, sau khi anh đi công tác về thì em ôm anh hỏi anh vài câu ‘ có
biết hay không ’…… Khi đó, anh cảm thấy đây là thời điểm nên tặng.”
Trương Tư Nghị nhớ tới màn
cảm động kia: “Vậy sao ngày kỉ niệm quen nhau anh không tặng mà lại tặng lúc ở
sân bay?”
Cố Tiêu nghiêng nghiêng
đầu: “Vì anh cảm thấy nếu đưa nhẫn vào ngày kỉ niệm thì nó sến sến sao đó, cho
nên anh muốn chờ cơ hội thích hợp hơn.”
“Đi một nửa đường ở sân bay
thì cơ hội thích hợp là sao!?” Trương Tư Nghị giật mình, trong đầu chợt lóe
sáng, “Khoan đã, chẳng lẽ là bởi vì anh lúc ấy……” Tuy rằng cảm thấy không thể
tưởng tượng nhưng Trương Tư Nghị vẫn là hỏi tới, “Là ăn giấm của Phó Tín Huy?”
Cố Tiêu: “……”
Thấy Cố Tiêu ánh mắt lập loè, bộ dáng nghiêng đầu không nói, Trương Tư Nghị càng thêm xác nhận, thì ra Cố Tiêu khó chịu vì cuộc gọi của mình với Phó Tín Huy, cho nên Cố Tiêu cố ý ở lúc ấy đưa nhẫn…… Mẹ nó, người gì đâu mà ấu trĩ thế!! (= “ =)