Ba Trương không nghĩ gì nhiều vui vẻ cao giọng cười to, trong lòng cũng thầm công nhận hai người xứng đôi, nhưng rốt cuộc bọn họ đều là nam, sớm muộn gì hai người cũng nên lập gia đình riêng cho bản thân.
Hôn lễ diễn ra náo nhiệt, chỉ chốc lát sau vợ chồng Hạ Quốc Lương cầm theo ly
rượu tới mời ba mẹ Trương, ba Trương thuận miệng nói giỡn: “Con trai tôi đã
giới thiệu cho anh chị cô con dâu rất tốt, anh chị có biết cô gái nào giới
thiệu cho thằng bé với?”
Lời này vừa nói ra sắc mặt mọi người đều thay đổi, người nhà họ Hạ cũng đã nghe qua chuyện của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị, đối với chuyện hai người bọn họ ở bên nhau trong lòng biết rõ ràng, nhưng hiện tại gặp người cha còn chẳng hay biết gì, cảm giác thật là không nói nên lời.
Hạ Quốc Lương lau mồ hôi lạnh, cười ha ha nói: “Trương Tư Nghị ưu tú như vậy sao
còn cần người khác giới thiệu bạn gái cho chứ? Không chừng mấy cô gái theo đuổi
thằng bé chắc xếp hàng dài dài!”
Mẹ Hạ cũng khen Trương Tư Nghị không
ngừng ý là —— con trai nhà anh ưu tú quá, người bên tôi chưa chắc xứng đôi với nó
đâu.
Làm người ai mà chẳng thích nghe lời
hay, ba Trương cũng như thế, ngoài miệng thay Trương Tư Nghị khiêm tốn, nhưng trong
lòng lại nở hoa.
Mọi người đều là diễn viên chuyên
nghiệp, đồng tâm hiệp lực mà lảng sang chuyện khác đánh lừa ba Trương, cuối
cùng là sợ bóng sợ gió không thôi.
Trong bữa tiệc, Trương Tư Nghị còn
gặp được Thẩm Hạo, mấy năm nay nhìn Thẩm Hạo xuống sắc hơn xưa, ngày thường thì
hắn chạy đến trông coi công trường, da mặt khô đầy nếp nhăn, mới ba mươi tuổi
mà nhìn còn già hơn người bốn mươi, hơn nữa há mồm ngậm miệng đều nói đến tiền,
và tiền.
Trái lại là Trương Tư Nghị, mấy năm nay
vẫn là hình dáng nho nhã thư sinh, hơn nữa được tiếp xúc với giáo dục nước
ngoài cùng với sinh hoạt lành mạnh, khí chất của cậu càng không giống với người
thường.
Mục tiêu theo đuổi bất đồng nên hoàn
cảnh sống cũng thay đổi, trước kia Trương Tư Nghị cảm thấy cả người Cố Tiêu
phát ra ánh sáng, nhưng không biết mình cũng từ từ cũng phát ra loại ánh sáng
giống người kia.
Tiệc cưới của Cố Diêu diễn ra trong
không khí tưng bừng vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc, đám cưới ở nhà họ Hạ sẽ tổ
chức vào tháng Giêng, lần này thì Cố Tiêu và Trương Tư Nghị không đến dự lễ.
Lúc ở trên máy bay, Trương Tư Nghị
nhớ tới hôn lễ mà sợ bóng sợ gió, thở dài nói: “Ba của em thật là đáng thương,
tất cả mọi người đều gạt ba, ai cũng biết mà chỉ một người không biết.”
Cố Tiêu nhận thấy Trương Tư Nghị áy
náy, an ủi cậu: “Đây là lời nói dối thiện ý.”
Trương Tư Nghị: “Aiz, em cảm thấy là
ba chưa thông suốt, chúng ta đều ám chỉ đến rõ ràng như vậy, ba còn nhờ bác Hạ
tìm đối tượng cho em nữa.”
Nhắc tới chuyện này, Cố Tiêu có chút ghen, như là sợ có người đoạt đi Trương Tư Nghị nên anh nắm chặt bàn tay của cậu.
Trương Tư Nghị cười cười nắm lại bàn tay anh và nói: “Anh cũng đừng lo lắng,
chúng ta ở nước ngoài ba sẽ không quản được.”
Cố Tiêu trầm mặc một lát, nhíu mày
nói: “Hay là chúng ta thử nói cho ba biết đi, anh không muốn giấu diếm.”
Trương Tư Nghị cũng muốn thế, ở Anh
quốc, bạn bè của hai người đều đã biết chuyện của bọn họ. Một khi con người
được hưởng thụ không khí trong lành thì sẽ không bao giờ muốn quay về trốn
trong căn nhà ẩm thấp, cũng giống như khi bạn đã come out thì ai lại muốn quay
về với đối diện với tủ kín, đặc biệt là trước mặt những người thân cận.
“Làm sao để nói bây giờ?” Trương Tư
Nghị hỏi.
Cố Tiêu nói: “Ba em có dùng Wechat
không?”
Trương Tư Nghị sửng sốt, hiểu được ý
tứ của anh: “Ý anh là chúng ta đăng hình ảnh của bọn mình lên vòng bạn bè cho
ba thấy?”
Cố Tiêu: “Chỉ gửi cho ba xem thôi.”
Trương Tư Nghị: “……”
Này, này cũng quá tàn nhẫn đi!?
Sau khi trở lại Luân Đôn, hai người
liền triển khai kế hoạch, nhưng để kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Trương Tư Nghị vẫn
là thông báo cho mẹ mình trước.
Mẹ Trương tuy rằng lúc trước mạnh
miệng nói sẽ không giúp bọn họ, nhưng tóm lại không ngăn cản được sở thích chọc
người của mình, mấy năm nay hai mẹ con thường xuyên gọi điện thoại làm mẹ
Trương thật muốn quan sát sinh hoạt hằng ngày của hai người bọn họ.
Nghe Trương Tư Nghị nói về kế hoạch của mình, trong lòng mẹ Trương vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng: “Con cũng không thể chụp ảnh gì thì đăng ảnh đó, lỡ khi đả kích ba con làm ông ấy phản cảm thêm nữa? Hay là để mẹ chắn đường giúp con?”
Ý tức của bà thực rõ ràng —— như thế
nào chỉ đăng cho ba Trương xem? Bà cũng muốn xem mà!
Trương Tư Nghị còn có thể nói cái
gì? Mẹ cậu không ngại thì cậu tất nhiên sẽ không có gì ý kiến, chẳng qua, cậu nghĩ
là đăng mấy tấm hình bọn họ cùng nhau ăn cơm, hay đi du lịch này nọ, làm quái
gì mà đả kích ba mình chứ? Hứa nữ sĩ có phải hay không nghĩ đến những hình ảnh
bậy bạ gì đây? (=_=)
Đăng ảnh chụp bởi vì muốn mở con
đường thế giới mới cho ba Trương bắt đầu rồi……
Lúc đầu Trương Tư Nghị chỉ đăng mấy tấm ảnh công việc rồi phong cảnh Luân Đôn này nọ thôi.
Qua mười ngày sau, khi mẹ Trương facetime cho con trai bà
uyển chuyển tỏ thái độ nói: “Con đăng ảnh gì mà bảo thủ quá đi.”
Trương Tư Nghị cạn lời nói: “Mẹ, không phải từ từ sao.”
Mẹ Trương: “À, vậy hả.”
Trương Tư Nghị hỏi: “Ba có phản ứng gì không mẹ?”
Mẹ Trương: “Có có, hôm nay khi ăn cơm ba con khen phong
cảnh nước Anh thật đẹp, còn nói chờ sau khi chúng ta về hưu sẽ qua bên đó chơi.”
Trương Tư Nghị cười nói: “Này không đúng rồi sao, mình phải
bắt đầu từ chuyện nhỏ nhặt chứ, con không thể mới bắt đầu mà đăng mấy hình quá
phô trương cho ba coi.”
Hai mẹ con hàn huyên trong chốc lát, mẹ Trương hỏi: “Cố
Tiêu đâu?”
Trương Tư Nghị tùy ý xoay camera sang Cố Tiêu đang mơ màng
ngủ bên cạnh: “Ở đây nè, anh ấy ngủ rồi, công việc gần đây có chút mệt mỏi.”
Cố Tiêu chỉ mặc một cái áo thun ngủ hơi mỏng, cánh tay,
xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài, bộ dáng mơ ngủ ôm gối đầu càng hấp dẫn.
Anh nghe được âm thanh, thuận thế thò lại gần đem đầu chôn
ở bên eo Trương Tư Nghị, buồn ngủ cười cười với camera kêu một tiếng “Mẹ”.
Mẹ Trương thấy một màn này thiếu chút nữa không kìm chế nổi máu mũi của mình.
Đợi Trương Tư Nghĩ xoay camera đi, mẹ Trương mới ra vẻ trấn
định nói: “Về sau cũng có thể đăng hình ảnh Cố Tiêu cho ba con xem.”
Bởi vì vừa mới cho mẹ Trương nhìn bộ dáng say ngủ của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị theo bản năng phản ứng nói: “Không được, con không đăng ảnh giường chiếu đâu?”
Mẹ Trương: “Không phải! Loại ảnh này không thể
cho ba con xem! Chỉ có thể cho mẹ xem!”
Trương Tư Nghị: “……” Mẹ hình như bại lộ tâm tình của mình
rồi. ( ̄_ ̄|||)
Ngày kế tiếp, Trương Tư Nghị đăng tấm ảnh chụp nghiêng khi
Cố Tiêu nướng pizza cho ba mẹ mình xem, lo sợ bất an mà chờ phản ứng của ba cậu.
Kết quả đợi nửa ngày, ba Trương còn thả tim cho tấm ảnh này
nữa chứ!
Đầu Trương Tư Nghị tràn đầy hắc tuyến, lần nữa đột phá nhưng
có chừng mực, mấy ngày sau đăng mấy tấm ảnh lúc Cố Tiêu giặt quần áo, dọn dẹp
vệ sinh, rồi phơi chăn các loại…
Một tuần sau, ba Trương gửi tin nhắn cho con trai: “Con cũng
phải làm việc nhà, không được ham ăn biếng làm.”
Trương Tư Nghị: “……”
Đậu má, chẳng lẽ phải đăng ảnh giường chiếu thì ba mới có
thể giác ngộ sao!?
Nhưng việc này cũng không thể gấp gáp, Trương Tư Nghị chỉ
có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, cậu từ từ đăng ảnh sinh hoạt, đi làm, có tấm
chụp chung với Cố Tiêu cũng chỉ có tấm là một mình.
Tình trạng này giằng co đến hơn nửa năm, một ngày nọ, mẹ Trương
ở trong điện thoại khẩn trương nói: “Tư Tư, ba con dạo này không bình thường
cho lắm.”
Trương Tư Nghị: “Không bình thường là sao mẹ?”
Mẹ Trương: “Ba con thường xuyên ngồi phát ngốc một mình,
lại còn cầm di động, có một lần mẹ thấy, ba phát ngốc khi giao diện di động
dừng lại ở trang trạng thái con đăng cho ba mẹ.”
Tâm Trương Tư Nghị run rẩy theo: “Chắc ba phát hiện gì rồi?
Lúc đó ba có biểu tình sao mẹ, vui hay buồn?”
Mẹ Trương: “Không có, chính là không có biểu tình gì hết, có đôi khi nhìn có chút tịch mịch, mẹ hỏi ba con có tâm sự gì không, ông ấy không nói gì với mẹ hết, nhưng ba con bị vậy thì chắc có liên quan tới con rồi.”