Thuận lợi trải qua kì thực tập ngắn ngủi, Trương Tư Nghị ký
kết hiệp ước công tác hai năm cùng văn phòng Richard Rogers, lương dự tính là
tám nghìn tám trăm bảng Anh một năm. Mức lương này với dân bản xứ là không tồi,
nhưng mà bảng Anh tỉ suất hối đoái từng năm mất giá, đổi với tiền lương một năm
trong nước tương đương là ba mươi nghìn nhân dân tệ.
Học thạc sĩ có đáng giá hay không, trước
mắt có thể khẳng định là có nhưng phải đánh đổi rất nhiều thứ, Trương Tư Nghị
cũng không vì thế mà cảm thấy hối hận cùng tiếc nuối, giá trị cá nhân của cậu
đã hơn xưa rất nhiều, đối với chức nghiệp hay tiền tài đều là tiền đồ vô lượng.
Vì để mau chóng trả nợ cho Cố Tiêu, Trương Tư Nghị mỗi tháng tự giác nộp lên tiền lương, chỉ để lại chút ít tiền tiêu vặt dùng để mua cà phê, gọi xe và mua vé tàu điện ngầm cho mình.
Loại sự tình này nói ra thật mất mặt, nhưng Trương Tư Nghị tưởng tượng, ở trong
nước có nhiều người sau khi kết hôn đều là vợ có quyền nắm giữ tài chính, cậu
cũng đem Cố Tiêu tưởng tượng thành vợ của mình không phải là được rồi sao? Tuy
rằng Cố Tiêu không thiếu tiền, nhưng phù hợp với ý đồ của Trương Tư Nghị: “Cố
Tiêu phụ trách xinh đẹp như hoa, cậu là phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà” sao, hà
hà.
Đi làm rồi thì không có nghỉ hè,
Trương Tư Nghị cùng Cố Tiêu chỉ có thể chờ lễ Giáng Sinh để về nước, lúc này trở
về không chỉ vì thăm cha mẹ, còn dự hôn lễ em gái Cố Tiêu, Cố Diêu.
Không sai, trải qua hai năm yêu
đương mặn nồng, Hạ Trình Thiên cùng Cố Diêu cũng rốt cuộc tu thành chính quả,
chuẩn bị kết hôn.
Hôn lễ muốn làm ở hai nơi, một nơi
là nhà gái, làm ở Ninh Thành, nơi khác là nhà họ Hạ, làm ở Hải Thành, vì để Cố
Tiêu cùng Trương Tư Nghị tham gia, cha Cố mẹ Cố cố tình chọn ngày lành trước lễ
Giáng Sinh vài ngày.
Sau khi hạ cánh ở Hải Thành, “em rể”
Cố Tiêu chạy xe tới đón, trực tiếp đưa bọn họ tới nhà hàng xa hoa nhất ở trung
tâm thành phố, giúp hai người đón gió tẩy trần.
Mới vừa vào phòng riêng, Trương Tư
Nghị nhìn thấy một người đã lâu không gặp!
“Kẻ bạc tình! Cậu sao cũng ở chỗ
này?” Trương Tư Nghị kinh hỉ mà nhìn Phó Tín Huy nói.
Ngồi kế bên Phó Tính Huy còn có em
gái Hạ Trình Thiên, Hạ Tuyết Anh, hai người cùng đứng lên, Phó Tín Huy ôm thật
chặt Trương Tư Nghị, gặp mặt sau ba năm xa cách, hai người kích động đến thiếu
chút nữa nước mắt tuôn rơi!
“Tớ vừa từ Úc trở về!” Phó Tín Huy
nói.
“Tớ biết cậu về nước, nhưng cậu như
thế nào, như thế nào ở bên cạnh bọn họ?” Trương Tư Nghị nhìn nhìn Hạ Tuyết Anh
cùng Hạ Trình Thiên.
Phó Tín Huy cười ôm bả vai Hạ Tuyết
Anh nói: “Vẫn chưa có dịp giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tớ!”
Hạ Tuyết Anh vẻ mặt ngọt ngào mà giơ
hai ngón tay chữ V với Trương Tư Nghị, vui cười nói: “Mắc cỡ quá đi, bạn cậu
bây giờ là hoa đã có chủ rồi nhá!”
Trương Tư Nghị: “…… WTH!”
Phó Tín Huy bỉu môi nói: “Được rồi được rồi, ngồi xuống trước đi, vừa ăn vừa
nói chuyện.”
Hạ Trình Thiên chọn nhà hàng chuyên
làm món ăn Tân Cương, mọi người gọi một bàn đầy thịt, Trương Tư Nghị vẻ mặt oán
hận lẫn nhiều chuyện, vừa nhai thịt vừa hỏi thăm chuyện tình yêu giữa Phó Tín
Huy và Hạ Tuyết Anh.
Thì ra là lúc trước Trương Tư Nghị giới
thiệu Hạ Tuyết Anh với Phó Tín Huy nói nàng là bằng hữu của mình ở nước Úc,
cung cấp chút trợ giúp, không ngờ tới sau khi giới thiệu, Hạ Tuyết Anh đem
chính mình bán đi.
Biết được chuyện nhà họ Phó, đại
tiểu thư này nảy sinh thương cảm, sau đó không ngừng tiếp xúc giao lưu, Hạ
Tuyết Anh dần dần cảm nhận được thái độ ôn nhu săn sóc của Phó Tín Huy, nhịn
không được nảy sinh tình cảm. Ngược lại, Phó Tín Huy ở nơi đất khách quê người
gặp được chân ái của mình thì phi thường quý trọng.
Năm đầu tiên Hạ Trình Thiên cùng Cố
Diêu bắt đầu yêu đương, Hạ Tuyết Anh giả bộ đi Châu Úc chơi, kỳ thật chính là
đi tìm Phó Tín Huy. Đợi hai người nắm tay trở về, Phó Tín Huy trước tiên đi tìm
con trai của mình, lại phát hiện trấn trạch ở trong tay của chị dâu bạn gái
mình!
Trương Tư Nghị một tay đánh vào gáy
mình, cảm thán thế giới này thật là quá nhỏ, hay là duyên phận quá kỳ diệu.
Tuy rằng đối với chuyện tình của hai người này rất chi là cẩu huyết, nhưng Trương Tư Nghị vẫn là chân thành mà chúc phúc hai bạn của mình.
Ăn được một lát, Trương Tư Nghị đột
nhiên phản ứng nói: “Hả? Nói như vậy hai người các cậu cũng là vì tớ mà ở bên
nhau ha, tớ đây có tính là bà mối của hai người không?”
Phó Tín Huy sửng sốt, cười nói:
“Tính chứ.”
Trương Tư Nghị giơ miếng thịt kích
động mà nói với Hạ Trình Thiên: “Em có phải hay không đời trước thiếu nợ hai
anh em nhà anh? Đời này chỉ lo dắt tơ hồng cho hai người! Hai người phải nhớ
gửi chân giò lợn cho em nha! Mười tám cái, à không, ba mươi sáu cái! Không được
chơi xấu!”
Theo tập tục của Ninh Thành, tân lang
phải đưa bà mối mười tám cái chân giò lợn để tạ lễ, Trương Tư Nghị một lần chắp
vá hai đôi, một hơi có thể thu ba mươi sáu cái luôn.
Hạ Trình Thiên cười ha ha: “Bà mối Trương yên tâm đi, chân giò lợn không thể thiếu em, bao lì xì cũng không thiếu nha.”
Lúc sau, Trương Tư Nghị hỏi thăm công việc của Phó Tín Huy sau khi về nước.
Năm trước Phó Tín Huy sau khi tốt
nghiệp liền trở về nước, nghe nói lúc ở nước ngoài, hắn cùng Hạ Tuyết Anh phát
hiện ở đó không có đủ các loại đồ dùng cần thiết cho học tập, cảm thấy đây là
tiềm năng để buôn bán, sau khi về nước hai người hợp mở công ty xuất nhập khẩu
chuyên nhận đơn đặt hàng từ nước ngoài. Hắn vốn là học kiến trúc ra, nhiều ít
mang theo chút tế bào nghệ thuật, giấy bút này đó tuy rằng là vẽ chơi chơi,
nhưng là làm được một ít thiết kế này nọ, đơn đặt hàng ngày một nhiều, thu vào
cũng thực khả quan, hiện tại tuy rằng mới bắt đầu nhưng tính ra vẫn không tồi.
Nói đến nhà họ Phó, chú của Phó Tín
Huy ngồi tù, sản nghiệp của nhà hắn có chút khởi sắc, dựa vào quan hệ với ngân
hàng, ba hắn cầm cố công ty kiếm được chút tiền gầy dựng lại sự nghiệp. Phó Tín
Huy một mặt quản công ty của mình, một mặt hỗ trợ công ty của nhà hắn, lại có sự
hậu thuẫn từ Hạ Tuyết Anh có thể nói là xuân phong đắc ý.
Trương Tư Nghị cũng kể tình trạng
của mình hiện giờ, cậu tốt nghiệp Đại học A lấy được part 2, nhận được offer từ
văn phòng Richard Rogers, khoảng cách đăng kí kiến trúc sư Hoàng Gia của cậu
chỉ còn một bước, cậu sẽ dũng cảm tiến tới cho đến khi lấy được bằng thì về
nước.
“Chờ cậu lần sau trở về, có phải hay
không cũng đã là kiến trúc sư hoàng gia?” Phó Tín Huy trêu.
“Ha ha, nói không chừng đó!” Trương Tư Nghị không thể ngờ mình có thể lấy được giấy phép kiến trúc sư Hoàng Gia trong khoảng thời gian gần đến vậy, đây không hề là giấc mơ mà cậu hằng mong ước nữa mà là hiện thực.
Sau khi ăn xong, Hạ Trình Thiên hỏi Trương Tư Nghị số thẻ ngân hàng, nói là lúc về nhà sẽ gửi tiền lì xì cho bà mối.
“Bao lì xì lớn còn muốn thẻ ngân hàng?” Trương
Tư Nghị thuận miệng hỏi một câu, còn khoe khoang nói, “Ba mươi sáu chân giò lợn
phải đưa tận cửa nha, một cái đều không thể thiếu, cho em tiền mặt em không
nhận đâu.” ~.~
Hạ Trình Thiên vừa định giơ tay đánh gáy cậu, nghĩ đến tên
gia hỏa trước mặt mình là chị dâu tương lai, rụt tay trở về, vừa bực mình vừa
buồn cười nói: “Em cứ đắc chí đi, trở về chờ lấy tiền!”
Trương Tư Nghị nghe xong nghĩ nhiều lắm chỉ là vài nghìn
đồng, không để ý cho lắm.
Không ngờ đêm đó ngân hàng gửi tin nhắn cho cậu ——xx ngân
hàng chuyển khoản 180,000.00 nguyên cho ngài, ghi chú: Lì xì cho bà mối Trương.
Trương Tư Nghị hoảng sợ tới mức chạy nhanh cho Cố Tiêu xem:
“OMG! Hạ Trình Thiên gửi cho em đến mười tám nghìn! Sao mà nhiều như vậy?”
Cố Tiêu liếc mắt một cái, cười nói: “Nhà bọn họ cho Diêu
Diêu sính lễ mấy trăm nghìn, còn tặng một chiếc xe nhập khẩu Infiniti, cho em
hơn mười nghìn chắc chỉ là con số lẽ với bọn họ, em cũng là người nhà mẹ đẻ Cố
Diêu cho nên không cần ngạc nhiên.”
Trương Tư Nghị: “……” (= “ =) đậu má, khó trách hiện tại người
người làm môi giới tình yêu và hôn nhân, dễ kiếm tiền quá đi!
Lại nhìn vài lần tin nhắn kia, Trương Tư Nghị liền chuyển
khoản số tiền vừa nhận được cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu nhận được tin nhắn, buồn bực nói: “Sao lại gửi cho
anh?”
Trương Tư Nghị cười khổ: “Em còn thiếu tiền anh mà.”
Cố Tiêu cười ra tiếng xoa xoa đầu cậu nói: “Ngoan.”
Mấy ngày sau, Hạ Trình Thiên quả nhiên tới nhà họ Trương
tặng chân giò cho Trương Tư Nghị, còn đưa tới thiệp mời, Trương Tư Nghị đứng ở
cửa nhìn một giỏ đầy chân giò, cả kinh nói: “Em chỉ đùa một chút vậy mà anh
cũng nghĩ thiệt hả?”
Hạ Trình Thiên cười nói: “Có thể không nghĩ thật sao, cưới
được vợ hiền không phải là chuyện giỡn, mười phần thành ý nha!”
Mẹ Trương từ trong phòng chạy ra ngoài góp vui, nhìn thấy Hạ Trình Thiên liền nhận ra, chạy nhanh vào trong gọi ba Trương: “Con trai của Hạ Quốc Lương tới! Anh còn nhớ Hạ Quốc Lương không?”