☆ Tiết tử

Edit + Beta: Alice

Ban đêm ở thành thị không bao giờ đen tối. Ánh sáng bao trùm bốn phương tám hướng giống sương mù tràn vào đêm đông, nhà nhà người người ồn ào náo động cùng nhau che khuất bầu trời đầy sao.

Đầu mùa xuân, gió đêm khô ráo cỏ xanh mơn mởn, ngọn gió rất nhỏ thổi đến giống tụi con nít vừa mới thổi ra bong bóng bảy màu, nhẹ nhàng lướt qua liền biến mất đến vô tung vô tích.

Xua tan mùi cỏ xanh chính là khói bụi mờ mịt.

Một chiếc xe bus số 112 dừng lại đậu ở nhà ga Kiều Tây, cửa trước đi lên ba người, cửa sau lục tục đi ra năm người.

Hoa Sùng là người cuối cùng đi xuống.

Tài xế nhìn theo gương xem xét tình hình, ngáp một cái, đóng cửa chạy lấy người.

Xe bus 112 lướt ra đường lớn phun ra làn khói trắng, lảo đảo lắc lư nghênh ngang mà đi.


Mùa xuân ở Lạc Thành đã đến rồi, Hoa Sùng mới tới còn chưa kịp hít sâu mùi hương cỏ xanh đêm xuân, đã phải hít vào khói xe độc hại.

“Chết tiệt.” Hắn thấp giọng mắng một tiếng, cái mũi không thoải mái mà nhăn lại, nhưng không tỏ vẻ bực bội.

Lúc này, lại một chiếc xe bus khác vào bến, một cụ bà tập tễnh chống gậy tiến lên phía trước. Hắn vài bước đã đuổi kịp, đỡ cụ bà lên xe, hòa khí mà cười nói: “Bà chậm một chút, đã trễ thế này, sớm chút về nhà.”

Cụ bà cười ra đầy mặt nếp nhăn, “Chàng trai, cảm ơn cậu.”

Hắn đứng ở ngoài cửa xe, giơ lên hai ngón tay trỏ và giữa vui tươi hớn hở làm động tác chào.

Tuổi tác đã hơn ba mươi làm động tác này có chút không hợp, nhưng hắn mặt mày thanh tú, đáy mắt trong suốt lấp lánh tựa như sao trời trên cao nguyên, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng chi khí, người này căn bản nhìn không ra tuổi, nói là thanh niên hai mươi mấy tuổi cũng có người tin.

Tài xế đợi cụ bà ổn định chỗ ngồi, mới thong thả khởi động xe chạy ra khỏi bến.

Hoa Sùng hắt xì vì khói xe, lấy ra khăn ướt xoa xoa miệng mũi, lúc này đi đến trạm tàu điện ngầm cách đó vài bước chân.

Hắn có xe, nhưng ngày thường đi làm tan tầm lại không thế nào chạy, gần nhất chỉ có thể đỗ ở trên đường, không bằng di chuyển bằng tàu điện ngầm, còn có thể dùng xe bus, ngẫu nhiên còn có thể cọ cọ xe của lão Trần, dù sao cũng không cần dùng đến xe của hắn.

Phiền toái duy nhất chính là từ phân cục đến Họa Cảnh không có tuyến chạy thẳng, phải ở giao lộ Kiều Tây đổi tàu điện ngầm, có khi phải chen lấn với người ta vì đây là một trong những “11 lộ giao thông công cộng”. Thế nên hắn vừa tiết kiệm được tiền xăng vừa có thể hoạt động thân thể.

Đường Kiều Tây trước kia rất hẻo lánh, phụ cận chỉ có nửa chết nửa sống tiệm bách hóa lớn.

Đầu năm nay nhãn hiệu bách hóa lâu đời đóng cửa, thành phố không quy hoạch thành đường đi bộ, mà là phát triển thu mua thương nghiệp, khuếch đại thành trung tâm thương mại. Tiệm bách hóa tìm được người sang tay không tồi, năm trước mới vừa ký hợp đồng, hiện tại đang ở bước trùng tu.


Hoa Sùng không vội về nhà, đứng ở trước công trường nhìn hồi lâu.

Trong bóng đêm, tiệm bách hóa huy hoàng vài thập niên tựa như người bệnh từ từ lão hóa, phía đông rớt mấy mảnh tường, phía tây bị dỡ xuống mấy tầng, có lẽ qua một thời gian, dấu vết từng tồn tại của nó sẽ hoàn toàn hủy diệt.
Như thể người người dời đi đều là chuyện quá khứ.

Hoa Sùng rũ đôi mắt đang muốn tiếp tục hướng tới trạm tàu điện ngầm, đột nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc. Giây tiếp theo, hắn phản xạ có điều kiện mà xoay người, cánh tay cơ bắp không tự giác mà dạng ra, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo khoác có mũ cùng quần jeans cầm di động nhìn công trường xuất thần.

Người trẻ tuổi kia dáng người cao dài, cánh tay khỏe mạnh lộ ra khỏi ống tay áo, tạo ra cảm xúc rất tốt.
Ước chừng là chú ý tới ánh mắt dừng ở trên người mình, người trẻ tuổi nghiêng nửa người, ngũ quan tuấn lãng bị đèn đường chiếu lên tạo ra hình dáng nhu hòa, lãng tử, giữa mày nhạt nhẽo kinh ngạc chuyển ý mỉm cười, lễ phép gật đầu nói: “Chào anh.”

Hoa Sùng không nhận thức người này, chỉ là phản ứng thói quen nghề nghiệp, vừa nghe thấy tiếng chụp hình theo bản năng cảnh giác theo tiếng nhìn lại, lúc này cũng cười cười, “Chụp công trường?”

Người trẻ tuổi nhìn di động, hiểu được, “Vâng, tôi vừa đến Lạc Thành, nghe nói nơi này trước kia là bách hóa nhãn hiệu lâu đời.”

“Đã phá hủy gần hết.” Hoa Sùng theo thói quen cùng người xa lạ tiếp lời, không nhanh không chậm nói: “Một hai năm nữa thì trung tâm thương mại mới ra đời.”

“Thời điểm xây dựng là mê người nhất.” Người trẻ tuổi tự đáy lòng tán thưởng.

Hoa Sùng không rõ ý này, đánh giá người trẻ tuổi trên dưới một phen, suy đoán đối phương ước chừng hơi có chút văn nghệ tế bào.

Mà chính hắn trừ bỏ tên mình có dính tí văn nghệ thì từ trong ra ngoài không chỗ nào cùng nghệ thuật có quan hệ. Hắn tự giác đánh gãy đề tài, vì thế cười nói: “Anh chậm rãi thưởng thức.”


Tôi không muốn cùng cậu đứng ở công trường nói chuyện nghệ thuật.

“Anh không cảm thấy sao?” Người trẻ tuổi lại làm dấy lên một bên khóe môi, mi mắt thoáng rũ xuống.

Rõ ràng là có chút tà khí biểu tình, người trẻ tuổi trong mắt lại vững vàng mấy phần thành kính.

Hoa Sùng hiếu kỳ nói: “Mà sao là mê người?”

Trong đêm tối rách nát công trường thực mê người —— hắn vẫn là lần đầu nghe cách nói thế này.

“Tựa như trò chơi xếp hình.” Người trẻ tuổi nói: “Bắt đầu từ số không mà xây dựng lên thành trì.”

Hoa Sùng nghĩ nghĩ, “Cậu là kĩ thuật viên?”

Nguyên lai không phải làm hành vi nghệ thuật?

Người trẻ tuổi cười, “Còn anh?”

“Tôi?” Hoa Sùng bịa đặt lung tung, “Tôi là làm hành vi nghệ thuật.”

Người trẻ tuổi lộ thần sắc khó hiểu làm như không tin tưởng.

Hoa Sùng tiêu sái mà giơ giơ cánh tay, “Tôi phải đi rồi.”

Trên đường xe chạy như nước, Hoa Sùng tâm tình không tồi mà bước lên thang cuốn xuống trạm tàu điện ngầm. Giọng nữ phát thanh viên ngọt ngào: “Tàu điện ngầm sắp đến trạm, mời quý khách theo thứ tự xếp hàng, đứng phía sau vạch vàng chờ người bên trong ra trước, không cần chen chúc……”

Tàu điện ngầm rời khỏi trạm, ánh trăng từ trong đám mây chui ra ngoài, ánh sáng ảm đạm trong khoảnh khắc bị đèn đường thành thị nuốt chửng.

Người trẻ tuổi thu hồi ánh mắt nhìn phía tàu điện ngầm, phát ngốc nhìn khối kiến trúc công trường đen kịt. Giây lát sau, rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn ánh trăng đáng thương trên đầu.
Dòng xe cộ như nước, tạp âm như nước.
Người trẻ tuổi đi dọc theo ven đường, cưỡi lên một chiếc motor. Mắt cười giấu dưới mũ bảo hiểm, trở nên lạnh băng mà trầm mặc.

Buổi tối hôm này, ở phía tây thành phố, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mở to đôi mắt đầy máu, lần cuối cùng được nhìn thấy ánh trăng ảm đạm kia.

Advertisement

2 thoughts on “☆ Tiết tử

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s