Phiên ngoại 1


Sau khi đến Luân Đôn, hai người thuê phòng ở khách sạn gần trường. Cố Tiêu có yêu cầu khá cao với không gian sinh hoạt của mình, cho nên bọn họ không có ý định lên mạng thuê nhà, mà là quyết định tới địa phương chậm rãi chọn lựa.

Luân Đôn giá đất sang quý, tùy tùy tiện tiện thuê căn hộ cũng mất vài vạn, tuy rằng Cố Tiêu không thiếu tiền, nhưng Trương Tư Nghị vẫn cận lực khuyên anh tìm nhà trọ giá cả tương đối một chút.

Ở trung tâm thành phố, các căn phòng cho thuê khá nhỏ nhưng khoảng cách trường học rất gần, nhưng hai người bọn họ lại không muốn tốn nhiều thời gian di chuyển từ ngoại thành tới trung tâm, chọn tới nhặt lui, cuối cùng Cố Tiêu chọn studio chỉ ba mươi mấy mét vuông gần trường.

Trương Tư Nghị có chút hoảng hốt: “Ở studio không tốt lắm đâu?”


Studio là căn hộ nhỏ dành cho các cặp đôi, có thể lí giải là căn hộ đơn thân, chỉ cung cấp một cái giường đôi, như là chim sẻ tuy nhỏ nhưng thân thể đầy đủ, phòng trọ cung cấp đủ cho hai người sinh hoạt sở hữu công năng không gian, có phòng bếp có thể nấu cơm, còn có phòng tắm ba mét vuông độc lập.
Cố Tiêu nói: “Nơi nào không tốt? Xuống lầu là có siêu thị, mở cửa sổ ra là có thể thấy công viên cùng quảng trường nhỏ, ra cửa mười phút đến trường học, ở nơi này rất tiện.”

Trương Tư Nghị nhìn thoáng qua biểu tình quỷ dị của nhân viên môi giới, nhỏ giọng dùng tiếng Trung nói với Cố Tiêu: “Chúng ta hai người đàn ông ở chung studio, ngủ một cái giường, người khác mà biết khẳng định sẽ hiểu sai.”

Cố Tiêu cảm thấy buồn cười: “Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, hiểu sai là sao?” Dứt lời còn cầm tay Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị: “……”

Nhân viên môi giới: “……”

Cùng ngày ký kết hợp đồng thuê nhà là có thể thuận lợi vào ở, khi đi thang máy xuống lầu, nhân viên môi giới kia hỏi: “Cho nên, hai người là tình nhân?”

Cố Tiêu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”

Nhân viên môi giới cười nói: “Hai bạn rất dễ thương, chúc hai người hạnh phúc.”

Cố Tiêu nói cám ơn, chờ người nọ đi rồi liền quay đầu nói với Trương Tư Nghị: “Người nước ngoài đối mặt loại sự tình này quả nhiên so với người Trung Quốc càng bình tĩnh hơn.”

Toàn bộ quá trình vẻ mặt Trương Tư Nghị không tốt lắm, lúc này mới phản ứng lại kêu lên: “WTH! Anh không tính toán giấu diếm quan hệ của hai đứa mình nữa sao?”

Cố Tiêu đương nhiên nhéo nhéo tay Trương Tư Nghị: “Nhẫn em mang trên tay kia kìa, còn giấu diếm cái gì?”

Nói đến cái này Trương Tư Nghị liền có chút sinh khí, cảm giác mình bị người người ta đưa vào tròng, nhịn không được oán giận nói: “Ai mà tặng nhẫn như anh, thừa dịp người khác gọi điện thoại đưa.”

Cố Tiêu bắt lấy tay cậu: “Em không muốn? Kia……”

Trương Tư Nghị cho rằng Cố Tiêu muốn thu hồi, gấp đến độ lùi về trong khi tay còn nắm chặt: “Ai nói không cần!”

Cố Tiêu híp mắt cười nhìn cậu: “Ha ha.”


Trương Tư Nghị: “……” (= “ =)
Cố Tiêu tiếp theo giải thích: “Nếu chúng ta đã không còn quan hệ cấp trên cấp dưới nữa thì cũng không cần cẩn thận như trước, huống chi chúng ta hiện tại là ở nước ngoài, đơn giản là rất tự do, không cần đi quản người khác thấy thế nào, dù sao chờ sau này trở về nước, mấy người nước ngoài đó nào biết chúng ta là ai.”

Trương Tư Nghị có chút bị Cố Tiêu thuyết phục, đây là yêu cầu dũng khí tiến lên, không cần để ý ánh mắt của người khác, tựa như vừa nãy với nhân viên môi giới, bình thản, có lẽ cũng có thể thu được người khác chân thành chúc phúc.

Trương Tư Nghị đùa giỡn nói: “Anh nói có thể hay không có một ngày chúng ta nổi danh, ví dụ như anh hoặc là em đạt giải thưởng gì đó, chờ lúc chúng ta lên đài nhận thưởng, liền có người nhận ra chúng ta, bọn họ sẽ chỉ vào trong ảnh chụp trên máy tính —— A, tên này là gay, tôi đã gặp qua!”

Trương Tư Nghị ngữ khí khoa trương làm Cố Tiêu buồn cười, anh giơ tay cho đối phương một cái đánh vào gáy, nói: “Còn giải thưởng kiến trúc sư nữa chứ, mơ mộng hão huyền.”

Trương Tư Nghị tức giận đến che lại đầu: “Mơ ước cũng không được sao, làm người phải có mục tiêu!”

Cố Tiêu cười nói: “Có thể nhưng em không cần phải có mơ ước vượt quá sức lực, với anh mà nói, bản thân làm kiến trúc là để hưởng thụ, thưởng hay không thưởng, thành danh hay không thành danh, những cái kia đều không quan trọng. Nếu thật đến lúc đó, bị nhận ra cũng không sao, minh tinh còn phải chịu đựng người khác phê bình mà, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới năng lực chuyên môn của chúng ta.”

Trương Tư Nghị: “……”

Mấy ngày sau, hai người cùng đi mua vật dụng gia đình, đi M&S [1]mua chăn nệm, Cố Tiêu thậm chí còn tìm tới một công ty ở ngoại thành chuyên bán gỗ cho thị trường, mang theo Trương Tư Nghị cùng đi mua mấy tấm ván gỗ và các dụng cụ liên quan về nhà.

Leng keng leng keng, gõ gõ cưa cưa, Cố Tiêu vận dụng từng góc nhà làm kệ sách linh tinh, dùng mấy miếng gỗ làm miếng chắn che lại mấy ổ điện, đem các góc chết tạo thành hữu dụng.

Cuối cùng để bên cửa sổ một lớn một nhỏ nhân tiên cầu —— không sai, bọn họ đem tiên nhân cầu đóng gói từ quốc nội gửi vận chuyển mang lại đây!

Bởi vì đóng gói không vững chắc, lúc mới lấy ra từ trong hành lý, trong túi chỗ nào cũng đầy đất, hai quả cầu như là bị người cắt cổ, lung lay sắp đổ.

Đối với cái này Trương Tư Nghị có bóng ma tâm lý bị dọa đến kinh hoảng thất thố, lo lắng nói: “Có chết hay không đây?”

Cố Tiêu lại có vẻ bình tĩnh, thuận miệng nói: “Không có việc gì, tiên nhân cầu sinh mệnh dai lắm.” Dứt lời xuống dưới lầu bới một ít đất từ bồn hoa thô bạo mà chôn tiên nhân cầu xuống.

Đến nỗi vì sao Cố Tiêu có thể đem đại cầu từ văn phòng mang về tới nhà mà không bị cô nàng tiếp tân cản trở…… Ai kêu anh là giám đốc, anh có đặc quyền nha. ╮(╯_╰)╭

Trừ bỏ một ít vật dụng gia đình cùng đồ trang trí, Cố Tiêu còn tự mua một đống máy móc cần cho việc học kiến trúc, nào là máy in, máy scan, thước thợ hình chữ T, thậm chí còn mua cho Trương Tư Nghị bàn thiết kế lightboard ( thấu ván chưa sơn ), đem studio từ trống rỗng đến đầy ấp vật dụng.

Đối với hành vi vung tiền như nước của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị quả thực cả kinh rớt cằm: “Vì cái gì đều phải tự mình mua? Mấy cái này ở trường học đều có mà!”

Cố Tiêu giải thích nói: “Muốn chẻ củi phải mài đao, anh hỏi qua Đào Phỉ, cậu ấy nói máy in ở Đại học A lúc nào cũng phải đứng xếp hàng, nếu ngày thường tác phẩm nhiều còn mệt hơn, tự trang bị vẫn là tương đối tốt, tính phí hao tổn thì hai năm cũng không sai biệt lắm, lại nói chúng ta hai người dùng, khẳng định sẽ không tranh giành.”

Trương Tư Nghị lại hỏi: “Vậy anh mua mấy miếng ván chưa sơn với bàn thiết kế làm gì? Em vẽ đều dùng máy tính, lại không thể nào vẽ tay.”

Cố Tiêu nhướng mày nói: “Sẽ không vẽ tay? Phải luyện chứ! Em là kiến trúc sư mà không biết vẽ tay? Cái khuyết điểm này của em anh nhịn từ lâu lắm rồi.”

Trương Tư Nghị bị nghẹn một bụng, nhìn quanh một vòng, bới lông tìm vết nói: “Vậy anh cũng mua quá nhiều, đều là tiền!”

Cố Tiêu cười cười: “Anh có tiền.”

Trương Tư Nghị vội la lên: “Vậy sao anh không dứt khoát mua luôn một bộ máy in laser luôn đi”

Cố Tiêu nhìn quanh một vòng, nói: “Không còn chỗ để nữa mà.”

Trương Tư Nghị: “……”

Được thôi, cậu nhận thua. Cố Tiêu chắc là tính qua kích cỡ các nơi trong phòng, tính luôn chỗ nào nên để bàn làm việc cùng bàn thiết kế, nhìn thì có vẻ chật chội, nhưng không cản trở không gian sống tí nào.


Trải qua hơn mười ngày, hai người cuối cùng đem cái phòng không đến bốn mươi mét vuông trang trí đâu vào đó.

Phòng ngủ không có tường ngăn, phòng bếp thì mở hoàn toàn, trừ bỏ nhà vệ sinh, vô luận một người ngốc tại vị trí nào, người khác quay đầu là có thể thấy đối phương, cảm giác này thật là kì diệu nói không nên lời, giống như giữa hai người hoàn toàn đã không có bí mật.

Buổi tối Trương Tư Nghị cùng Cố Tiêu cùng nhau nằm ở trên giường, hai người dựa sát vào nhau mà vuốt ve, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cảm thấy Cố Tiêu cùng mình tới Anh quốc là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng khi xác định được mọi chuyện là sự thật thì trong lòng ngược lại sinh ra hạnh phúc nồng đậm.

Giường của bọn họ đặt ở hướng nam, sáng sớm sẽ có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên giường, giống với gian phòng ngủ nhà Cố Tiêu, lúc trước khi Cố Tiêu chọn phòng ở, cái ưu điểm này cũng được suy xét kĩ càng.

Cách ngày khai giảng còn một tuần, hai người dạo siêu thị, du lịch Luân Đôn, gặp gỡ bằng hữu, trải qua mấy ngày mật ngọt vô ưu vô lo.

Trương Tư Nghị có người bạn còn lưu tại Luân Đôn, biết được cậu trở lại Anh quốc lấy bằng thạc sĩ, cậu ta sôi nổi đòi gặp mặt, Ngu Nhụy biết tin liền nhắn cho Trương Tư Nghị mời cậu bữa cơm.

Trương Tư Nghị nhớ tới các bạn học có thành kiến với cô nàng, trong lòng có điểm sợ hãi, vẫn duy trì khoảng cách với cô ấy, cự tuyệt lời mời của cô nhưng vẫn giữ quan hệ tương đối tốt với Tiết Văn Chương.

Tiết Văn Chương ở Đại học W lấy được bằng thạc sĩ rồi kiếm việc làm ở đây luôn, nhưng không làm về kiến trúc, mà là môi giới du lịch, chuyên môn kiếm tiền từ người Trung Quốc.


Trương Tư Nghị nghẹn họng nhìn trân trối: “Cậu không phải là đọc sách đọc ngu đi? Như thế nào tốt nghiệp thạc sĩ mà đi đổi nghề, vậy lúc trước cậu học thạc sĩ làm gì?”

Tiết Văn Chương buồn rầu nói: “Aiz, cậu nghĩ tìm việc ở Luân Đôn dễ lắm hả? Tớ gửi đi mười bản sơ yếu lý lịch đều bị từ chối, thật vất vả hiện tại có cái công ty chịu mướn tớ, tớ đi trước chỗ đó làm ván cầu, lại chậm rãi tìm việc tiếp.”

Trương Tư Nghị: “Cậu biết Ngu Nhụy làm ở văn phòng F không?”

Tiết Văn Chương: “Biết chứ, Ngu Nhụy thật là lợi hại.”

Hai người phảng phất trong lòng biết rõ ràng nhìn nhau cười khổ, nam sinh không nhiều chuyện như nữ sinh, hai người bọn họ cũng không nhiều lời chuyện Ngu Nhụy, ngược lại hàn huyên về ngành kiến trúc Anh Quốc.

Tình hình ở Anh Quốc cũng không khác gì trong nước, cũng là giống nhau làm nhiều tiền ít, Trương Tư Nghị nghe vậy đều có chút thấp thỏm: “Tớ sẽ không tốt nghiệp liền thất nghiệp đi?”

Kia Cố Tiêu này một trăm vạn đầu tư nhưng không kiếm được lãi!?

Tiết Văn Chương cười nói: “Cậu không giống tớ, cậu xin vào học ở Đại học A part 2, cố gắng học hành, khẳng định so với tớ có đường ra.”

Cùng Tiết Văn Chương gặp mặt trở về, cách ngày thì Cố Tiêu dẫn cậu đi gặp bạn học cũ của mình, đó là đàn anh khoa chính quy của Cố Tiêu ở Đại học T, cũng là thạc sĩ tốt nghiệp từ Đại học A, bởi vì năng lực cá nhân rất tốt, lúc sau vẫn luôn làm tại một văn phòng nổi tiếng ở Luân Đôn, tuy rằng không có tư cách thi đậu giấy phép kiến trúc sư hoàng gia, nhưng lăn lộn bảy tám năm, hiện giờ cũng đã là người phụ trách hạng mục có thâm niên.

Cố Tiêu lúc trước đề cập với Trương Tư Nghị muốn tìm người hỗ trợ xin tới Anh quốc công tác, muốn tìm chính là anh ấy.

Người nọ định ngày hẹn với bọn họ ở nhà hàng Trung Quốc, lúc thấy Cố Tiêu anh ta kích động không thôi, nắm tay anh rất chặt: “Chúng ta có bao nhiêu năm không gặp? Không nghĩ tới em cũng sẽ chạy tới Anh quốc, hoan nghênh hoan nghênh!”

Hai người nhiệt tình mà nói chuyện cũ một lát, anh ấy ngắm thấy chiếc nhẫn trên tay Cố Tiêu, kinh ngạc nói: “Fcuk! Em kết hôn rồi? Vì cái gì không nói cho anh?”

Cố Tiêu cười, đầu lệch về một bên, đem Trương Tư Nghĩ đứng ngây ngốc ở bên cạnh lại đây, nói: “Tới đây giới thiệu cho anh một chút, đây là người yêu của em, Trương Tư Nghị.”


[1] http://www.marksandspencer.com

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s