Nhập vai 62


Cao Chuẩn buông ly sữa bò đi tới, anh tùy ý lắc lắc mái tóc ướt, còn hai tay cầm hai thanh cà vạt, ngẩng đầu nhìn có chút ngượng ngùng cười: “Màu này rất hợp với anh,” ngón tay linh hoạt, thuần thục mà làm nút thắt, anh cố ý dựa gần mang theo chút khiêu khích ý vị: “Anh hợp với màu đỏ.”

Phương Sí dùng cánh tay ôm chặt vòng eo anh, chóp mũi cọ đi cọ lại mái tóc đen nhánh kia, Cao Chuẩn vuốt ve cánh tay hắn, bộ dáng được nuông chiều: “Sao cứ chọc em đánh anh?”

Đôi môi Phương Sí dao động chung quanh gương mặt anh, như chạm như không: “Em đánh mang vận khí tốt cho anh.”

“Em……” Cao Chuẩn hơi cúi đầu che giấu khuôn mặt thẹn thùng, đầu ngón tay vô ý thức đùa bỡn nếp uốn trên vai áo Phương Sí: “Em đi cùng anh nha?” Anh nhướng đôi mắt có chút làm nũng ý tứ: “Chờ anh.”

Hai tay Phương Sí mở ra mạnh mẽ vuốt ve, đem phiến lưng kia lăn qua lộn lại mà xoa, hô hấp càng ngày càng gấp, hắn men theo cần cổ cắn lên cằm Cao Chuẩn: “Phỏng vấn xin việc ở trường Đại học có cần diện đồ đẹp vậy không em?”
Cao Chuẩn ngứa ngáy mà trốn tránh: “Bạn trai của em…” Anh như chủ nhân thỏa mãn yêu thương cao ngạo đẩy môi Phương Sí ra ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn hắn: “Chính là đẹp trai nhất.”

Lời này có bao nhiêu mật ngọt, trong ánh mắt kia như có sao sáng, Phương Sí một phen hung hăn hôn anh, Cao Chuẩn sung sướng mà hưởng thụ si mê bá đạo này, trở tay nắm chặt lấy tay hắn để mặc hắn lôi kéo cọ xát.

Rất nhanh sau đó Phương Sí kéo xuống bức màn phía sau che chở hai người, mặc cho người xem nụ hôn lưu luyến ngọt ngào, nhưng Trương Chuẩn biết, khi bức màn màu cam kia buông xuống Chân Tâm ở bên trong đang lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho anh.


Quả nhiên khi Phương Sí thả bức màn xuống, thính phòng vang lên một mảnh kinh diễm ồn ào, đây là đoạn phim ngắn cuối cùng trong phim nhựa, cũng là shot quay cuối cùng của bọn họ, Trương Chuẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng lớn kia trên màn ảnh rộng, cái kén được cất kĩ trong lòng như muốn được tách ra, anh vội vã đứng lên đi nhanh ra hướng cửa thoát hiểm.

Lúc rời khỏi phòng chiếu phim ngực anh nhói đau; cuối hành lang là phòng hút thuốc, anh muốn hút một điếu trước giờ phỏng vấn.

Lễ công chiếu phim《 Nhập Vai 》 mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự làm anh căng thẳng, anh rít một hơi rồi thả lỏng nơ cổ, bàn tay mướt mồ hôi cọ cọ quần tây sang quý, chậm rãi hút điếu thuốc đầu tiên. Đây quả thực là giấc mộng, khán phòng đầy phóng viên và cameras, lúc vừa đến hội trường khi đứng giữa đám đông, anh không thể tin được mình là diễn viên chính, cho đến khi có người đánh lên vai anh, anh mới lấy lại tinh thần kinh hỉ mà kêu một tiếng “Sư huynh”.

Ngô Dung cười thân thiết ôm vai anh đi vào giữa đám người Trần Chính Sâm, Đoan Chính, Tần Tấn Nhi, đồng loạt bắt tay hàn huyên, đã hơn một năm không gặp, mỗi người nhiều ít đều có chút biến hóa, Trần Chính Sâm gầy hơn, Đoan Chính mép tóc bạc một mảng lớn, Tần Tấn Nhi vẫn như xưa không biết mệt mà biến hóa tạo hình, Trương Chuẩn cùng bọn họ nói cười, vô tình ở sâu trong đám người ấy là Chân Tâm trang phục lộng lẫy.

Chân Tâm cũng thấy anh, hắn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm, giống nhất thời nửa khắc nhận không ra, lại giống có ngàn lời muốn nói, ánh mắt không dám nhận, Ngô Dung đỉnh đạc tiếp đón hắn, hắn mới miễn cưỡng đi tới khách sáo vươn tay: “Thầy Trương, đã lâu không gặp.”

Đây sao mà giống giấc mơ kia quá, Trương Chuẩn rung động nhẹ nhàng đáp trả cái nắm tay, tận lực biểu hiện bạn cũ đã lâu không gặp: “Đã lâu không gặp.”

Chân Tâm tựa hồ không còn lời nào để nói cứng nhắc trả lời: “Đúng vậy, đã lâu rồi.”

Lúc sau chính là sự im lặng đáng xấu hổ, Trương Chuẩn ngượng ngùng thu hồi tay, Chân Tâm quay đầu đi, đã gần một năm trôi qua bọn họ liền coi như là người xa lạ.

Trương Chuẩn hút một ngụm thật sâu, tàn thuốc lập tức cháy đến đỏ bừng làm chất nicotin nuốt trọn lá phổi, anh mới thấy đủ gây tê dây thần kinh yếu ớt của mình; buổi công chiếu đầu tiên kết thúc, các buổi tuyên truyền cùng giao lưu ngay sau đó liền phải bắt đầu, vậy mà anh có chút chờ mong có thể làm người yêu với Chân Tâm một lần nữa, có thể là bảy ngày, có lẽ là mười ngày, cho dù ngắn ngủi nhưng ngẫu nhiên vai chạm vai, không cẩn thận tay chạm tay thì anh cũng biết là đủ.


Gạt tắt tàn thuốc anh thắt lại nơ, lúc anh đang muốn đi ra ngoài thì trên hành lang truyền đến tiếng hát quen thuộc: Goodbye my almost lover, goodbye my hopeless dream…

Tay Trương Chuẩn run rẩy kịch liệt, đã một năm trôi qua nhưng anh vẫn không thể nghe bài này, mỗi lần nghe, anh đều nhớ tới buổi trưa ở phòng tranh yên tĩnh kia, anh chạy vội trên hành lang hẹp dài điên cuồng truy đuổi dấu chân Chân Tâm, kết quả chật vật không đuổi thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại gió xuân se lạnh.

Tiếng nhạc càng ngày càng gần chắc là của người xem nào đó, chờ phim điện ảnh chính thức phát hành sẽ càng có nhiều người dùng hơn, khả năng sẽ tùy ý nghe nó khắp nơi làm Trương Chuẩn ảm đạm nghĩ mình sẽ như thế nào đây?

“Alo,” tiếng nhạc cắt đứt thì ra đó là tiếng nhạc chuông, tiếp điện thoại là tiếng nói phi thường quen thuộc, không nên nói quen thuộc nên nói là khắc cốt ghi tâm: “Đúng vậy, gần nhất không trở về Đài Bắc…… Tuyên truyền kết thúc ……”

Hắn muốn quẹo vào, Trương Chuẩn kinh hoàng mà run rẩy toàn thân không biết làm sao nắm chặt nắm tay.

“Con nói bao nhiêu lần rồi, con không cần bạn gái……” Chân Tâm đang nói đột nhiên im bặt, đầu kia điện thoại còn đang nói, có thể nghe thấy oán giận đứt quãng, trong tiếng ồn ào tức giận hai người vẫn không nhúc nhích.

Phim điện ảnh sẽ nhanh chóng kết thúc, bọn họ không còn bao nhiêu thời gian, càng vội vã Trương Chuẩn càng không dám quay đầu lại, máu toàn thân như là chảy ngược, nóng rực mà ào ạt đánh sâu vào hốc mắt cùng màng tai, anh không quay đầu, Chân Tâm cũng không đi, nếu anh rời đi nhất định sẽ luyến tiếc khoảnh khắc này suốt đời, nhưng lúc này Chân Tâm kiên định trả lời: “Mẹ,” hắn tiếp tục đối thoại ban nãy: “Mẹ đừng cố sức, con có người yêu thích rồi.”

Bên kia hẳn là hỏi “Ở nơi nào”, hắn không có gì do dự chắc chắn nói: “Ở trong lòng.”


“Ở trong lòng”, Trương Chuẩn run rẩy, trong lòng hắn còn có anh, hắn thậm chí không đổi tiếng chuông di động, bọn họ thật ra giống nhau đều là đồ ngốc, cũng chưa từng thay đổi!

Anh xoay người, liếc mắt một cái nhìn đến không phải gương mặt đã lâu không gặp cũng không phải ánh mắt đau xót của Chân Tâm, mà là mảnh kim loại trên bàn tay nắm di động, nho nhỏ một chiếc, Trương Chuẩn nhận thức chiếc nhẫn này bên trong có khắc một hàng chữ nhỏ: tiger in my love.

Tình yêu này nguyên lai không phải người nào đó ý loạn tình mê, không phải hai người nước chảy bèo trôi mà nhập vai.

Anh tiến lên một bước đang muốn mở miệng thì hội trường bên kia vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội; phim điện ảnh kết thúc cũng như giấc mộng của bọn họ, Chân Tâm cười khổ xoay người bước đi.

“Đừng đi……” Trương Chuẩn bỗng nhiên nói: “Đừng đi!”

Chân Tâm có chút kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt kia vẫn là hấp dẫn, vẫn là ái mộ, Trương Chuẩn đi nhanh về phía hắn, tứ chi tê mỏi đầu óc nóng lên, chỉ có trái tim xao động muốn lao ra khỏi ngực, nó căng lên như một dây cung bắn tên ra ngoài, anh âm thầm chấn động suy nghĩ chạy về phía hắn, lúc này trên hành lang ầm ĩ lên, có người lớn tiếng tán thưởng, có người kịch liệt thảo luận cốt truyện, anh tựa hồ quên đi đây là đại sảnh nơi mọi người ùa ra.

Ba tới năm người trước sau bước vào đại sảnh, trước ngực bọn họ có treo camera thì ra là phóng viên, bọn họ ngoài ý muốn nhìn thấy hai vị diễn viên chính này, nhanh chóng điều chỉnh vòng sáng tiến vào quay chụp trạng thái. Lúc sau lục tục có người tới, trong đó có mấy người là nhà phê bình điện ảnh rất nổi danh, họ nhanh chóng cùng Chân Tâm bắt tay nói chuyện với nhau; Trương Chuẩn không thể tưởng được so với ảnh đế bọn họ tựa hồ đối với mình càng cảm thấy hứng thú, sôi nổi chủ động hỏi thăm, không chút nào tiếc rẻ khích lệ anh: “Thầy Trương thật là xinh đẹp, thầy làm cho bọn tôi rất bất ngờ, thầy là kinh hỉ lớn nhất cho điện ảnh Trung Quốc năm nay!”

Trương Chuẩn ngơ ngác bị bọn họ vây quanh, cách cao cao thấp thấp bả vai, cách những cái đó mấp máy môi, anh thấy Chân Tâm nhợt nhạt cười, khách khách khí khí chào người ta rồi đi.

“Đừng đi!” Trương Chuẩn lỗ mãng hô một tiếng, gian phòng hút thuốc lập tức yên tĩnh.

Chân Tâm quay đầu lại khó hiểu nhìn anh, chung quanh nhiều người như vậy hắn không thể không làm bộ xa cách: “Anh đang có việc thì chút nữa quay về chỗ ngồi nói.”


Hắn vẫn là muốn đi, Trương Chuẩn đẩy ra những người vây quanh anh run run mà kêu: “Chân Tâm!” Anh kéo nơ xuống, từ trên cổ đột nhiên túm lấy thứ gì đó giơ lên cao, nghẹn ngào hỏi: “Đã trễ rồi sao?”

Là sợi dây chuyền bạch kim, trên đó có gắn một vòng tròn nho nhỏ, ngân quang lộng lẫy, Chân Tâm nhận thức là chiếc nhẫn hắn tự mình chọn, bên trong chiếc nhẫn có khắc một hàng chữ: tiger in my love.

“Trễ rồi sao?” Trương Chuẩn truy vấn, hỏi đến tuyệt vọng, Chân Tâm kinh ngạc đối diện với anh thấy nước mắt từ người ấy không ngừng chảy xuống, như vậy sống động, như vậy động lòng người, nhưng như vậy cũng là tự sát! Chân Tâm hoảng loạn mà quét nhìn đám người kia, hắn lo ngại không muốn trả lời, nuốt nước miếng rồi hắn trả lời: “ Không muộn,” kích động đạt được ước nguyện: “Một chút cũng không muộn!”

Trương Chuẩn lập tức đi về phía hắn, thô lỗ kéo người tới bên mình, môi đụng vào nhau, cơn đau qua đi là vị ngọt trung hòa, Chân Tâm không dám tin tưởng mà nâng niu bảo vật trong lòng, giống như người mù, giống như kẻ điếc, trừ bỏ bộ dáng âm thanh của người tình mọi thứ đều không nghe thấy, nhìn cũng không thấy, chỉ có đèn flash không ngừng lóe lên, thế giới xoay chuyển, vũ trụ xoay chuyển, chỉ có bọn họ ôm nhau bất động, phòng chiếu phim bên kia truyền đến hợp khúc nhạc giao hưởng làm khung cảnh càng thêm diễm tình.

Trên màn ảnh hiện lên phụ đề từ nhà sản xuất, tỏ ý cảm ơn các đơn vị, phim âm bản tráng in, cuối cùng là hai chữ to rất có phim câm phong cách: The End.”


“Xem xong rồi?” Cao Chuẩn nằm trên giường xăm hình, mắt dán lên quyển sách, quần cởi đến nửa mông, một cái đầu chăm chú dán trên lưng là họa nhân xăm hình.

Phương Sí gật đầu: “Em xem đến đâu rồi?”

“Sắp xong rồi,” Cao Chuẩn nhíu nhíu mày, xương cùng chỗ da thịt đau đớn, máu dọc theo miệng vết thương chảy ra, bút xăm hình ong ong vang có thể ngửi được mùi vết bỏng nhàn nhạt: “Trương Chuẩn quá yếu đuối.”

“Em xem xong thì sẽ hiểu,” đôi mắt Phương Sí di động theo đường cong eo anh, hắn thích nhất tư thế này của Cao Chuẩn, lười nhác mà nằm sấp, eo mềm mại mà chùn xuống, mông hơi hơi nhẩu lên: “Anh rất thích anh ta.”


“Em thì thấy Chân Tâm tốt hơn,” Cao Chuẩn phát hiện tầm mắt của hắn, anh liếc nhìn hai thợ xăm một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn…… Đồ dê xồm.”

“Anh dê xồm sao?” Phương Sí khóe miệng cong lên thấp giọng hỏi.

Cao Chuẩn bị hắn làm cho ngượng ngùng: “Anh nói với bạn anh, cô ấy tả anh không chân thật chút nào.”

“Bởi vì cô ấy để hết tâm sức lên người em rồi,” Phương Sí ôn nhu: “Anh kể cho cô ấy nghe chuyện của chúng ta, vậy mà cô ấy khóc rất nhiều đều là vì em.”

Cao Chuẩn nhẹ nhàng chớp chớp mắt, bởi vì đau đớn anh không gượng dậy nổi: “Vẫn là Đài Loan tốt, loại truyện này đều có thể ra,” anh lật lật vài trang sách: “Những chi tiết này…… Đều là anh nói cho cô ấy?”

Phương Sí hiển nhiên chột dạ, lấy lòng mà cười: “Không có, là cô ấy phát huy tài nghệ.”

Trên mông đột nhiên tê rần, Cao Chuẩn thấp giọng “Hừ” một tiếng, đôi mắt ướt quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn thợ xăm, như vậy giống hoa sen nở rộ, lại giống tuyết mịn trắng phau, Phương Sí xem đến động tình.

“Hey man!” Mỹ nhân ngừng máy móc, bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, từ ghế nhỏ đứng lên: “Cool down, ok?”

Hắn cương cứng, hạ bộ dựng lều dưới tấm khăn trắng tiêu độc.

Thợ xăm mỹ nhân tạm thời dừng lại, đến bên bàn nơi góc tường rót ly cà phê cho mình, chậm rãi nhâm nhi.

Mặt Phương Sí đỏ bừng, ngượng ngùng mà nhìn về phía Cao Chuẩn, Cao Chuẩn cũng ngượng ngùng, cắn môi nghẹn cười.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, thợ xăm bên Cao Chuẩn  cũng không ngẩng đầu lên, ha ha cười hai tiếng: “This is an open world my friends, don’t be shy!”


Don’t be shy. Phương Sí cùng Cao Chuẩn liếc mắt nhìn nhau, nói không rõ là ai cho ai niềm tin, hai người không hẹn mà cùng nói dừng lại, khoảnh cách nhiều lắm là một mét, bọn họ chống tay lên giường ngồi dậy, môi chạm môi, triền miên lâm li mà hôn môi.

Hạ thân thấm máu tuy không thể thấy rõ nhưng bản nháp màu vẽ lại rõ ràng, chữ Phương Sí chọn chính là “Chuẩn”, còn Cao Chuẩn lại là chữ “Sí”.

Cuốn truyện theo mép giường trượt xuống, lạch cạch rơi trên mặt đất, gió từ cửa sổ thổi tới nhẹ nhàng thổi bay trang lót, dựng sắp chữ bằng đồng in trên giấy màu xanh lam tên cuốn tiểu thuyết ――《 Nhập Vai 》.

TOÀN VĂN HOÀN


Góc editor: hoàn rồi đó, truyện này không có phiên ngoại đâu. Có ai thấy hụt hẫng như tui không?????

PS: vào đọc lại cảm thấy chưa ưng ý lắm nên tui chỉnh sửa vài chỗ cho giọng văn trơn tru hơn. Cám ơn mọi người đã đọc truyện này, mặc dù tui edit có rất nhiều chỗ sai sót.

6 thoughts on “Nhập vai 62

  1. Hỏng phải Phương Sí với Cao Chuẩn mới là nhân vật trong phim à?? Vẫn mong 1 cái kết oanh liệt hơn cho Chuẩn Tâm :(( Hơi hụt hẫng, chưa thoả mãn lắm ☺️ Btw, cảm ơn chủ nhà đã dịch truyện tiếp 💕

    Liked by 1 person

  2. Ặc =)))))))))))) Lâu lắm rồi mới có một bộ mà khiến cho cảm xúc của tui lên lên xuống xuống y như cái tàu lượn siêu tốc vậy á =)))
    Đầu truyện thì lăn lộn quắn quéo vì không khí mập mờ đầy kích tình giữa cả hai đôi, giữa truyện thì ôm ngực đau đớn vì những dằn vặt giằng xé của các nhân vật. Từng chương, từng diễn biến mới nổ ra cũng khiến cho tâm tình của độc giả không ngừng biến hóa theo cho tới tận chương cuối cùng. Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu?
    Hóa ra đây chính là bố cục của tác giả. Tất cả những dấu hỏi quẩn quanh trong đầu cuối cùng đã có lời giải đáp. Ngồi ngẫm lại một lượt bỗng dưng có cảm giác muốn khóc mà không hiểu vì sao. Happy ending nhưng để lại nhiều nỗi bâng khuâng còn hơn cả một cái kết buồn =))
    Chúc cho Trương Chuẩn và Chân Tâm, Cao Chuẩn và Trương Sí dù cho bao gian nan phía trước vẫn sẽ nắm tay nhau hạnh phúc mãi mãi. Chúc bạn editor mạnh khỏe và thành công nhé, thanks bạn nhiều ❤

    Liked by 1 person

Leave a Reply