Trần Chính Sâm muốn thêm cảnh quay.
“Sắp đóng máy rồi mọi người lên tinh thần nào,” Trần Chính Sâm ở bên trong phòng ngủ đầy màu xanh của Phương Sí, ánh nắng chan hòa bên cửa sổ, vừa xem camera vừa nói: “Thêm một cảnh quay này là thôi, diễn viên chính phải diễn sao cho người ta thấy tình cảm khổ tận cam lai ra sao, tình chàng ý thiếp như thế nào, không phải làm người xem buồn nôn mà bỏ phim.”
Chân Tâm đứng ở bên tay trái ông,
Trương Chuẩn đứng ở bên tay phải ông, hai người biểu tình xa cách làm Trần
Chính Sâm cảm giác được, vỗ vỗ bả vai bọn họ: “Chú ý cảm xúc hằng ngày.”
Chân Tâm diễn thử trước một lần,
chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ bởi vì hắn không nắm chắc cảm xúc cảnh diễn
này. Hai người đều mặc áo sơmi quần tây, Chân Tâm cởi lỏng nút thắt cà vạt ánh
mắt nhấp nháy chờ đợi Trương Chuẩn chậm rãi đi tới.
Bất quá vài bước chân này của Trương
Chuẩn như bước qua quỷ môn quan, ngón tay anh co rút còn lòng ngực đau thắt, anh
không biết chính mình là Trương Chuẩn hay là Cao Chuẩn, cái người đối diện kia
là Chân Tâm hay là Phương Sí, anh mơ mơ hồ hồ đọc lời thoại: “Bắt đầu rồi,” anh
nói, Chân Tâm lười nhác gật đầu: “Đến đây đi.”
Đến đây đi, Trương Chuẩn cảm nhận được hắn xa cách, cúi đầu điều chỉnh một chút cảm xúc, anh đứng trước mặt hắn, hai tay cầm cà vạt mân mê: “Màu sắc cái cà vạt này rất hợp với anh,” anh muốn cười nhưng khóe miệng không nhích lên nổi, lúc thắt cà vạt tay anh lại run, vòng vài lần đều không xong, anh từ bỏ chống tay lên ngực Chân Tâm, khô khan nói lời kịch: “Vả lại anh hợp với màu đỏ.”
Chân Tâm đành phải tự mình thắt, cúi người ôm lấy eo anh làm theo yêu cầu kịch bản, dùng chóp mũi cọ cọ tóc của anh, câu nệ cẩn thận tiếp cận anh làm Trương Chuẩn theo bản năng cũng có chút tránh né: “Anh bị gì vậy hả, cứ chọc cho em đánh.”
“Em đánh mang vận khí tốt cho anh.” Môi
Chân Tâm dao động trên gương mặt anh, Trương Chuẩn thoạt nhìn nơm nớp lo sợ, cả
người khó chịu: “Vậy em đi theo anh nhé, đứng ở ngoài chờ anh?”
Lưỡi Chân Tâm uyển chuyển men theo đường cong góc hàm của Trương Chuẩn, đồng thời bắt lấy tay anh đặt ở trên nút thắt cà vạt: “Chỉ là phỏng vấn xin việc ở trường Đại học mà sao phải diện thế này hả em?”
Trương Chuẩn đang muốn tiếp lời hắn
thì Trần Chính Sâm thở dài: “Được rồi, tất cả đều không đúng,” ông đem kịch bản
quăng lên ghế đạo diễn: “Mấy người không cần làm diễn viên nữa, trực tiếp ra
đây ngồi đi,” ông căm giận mà ngồi vào phía sau máy theo dõi: “Đi cũng vô
dụng!”
Vì thế các bộ môn vào chỗ, hai cái cameras
đồng thời bắt đầu quay, Chân Tâm đem cà vạt xả ra đứng dưới ánh nắng sớm ấm áp,
đạo diễn kêu “Action”, Trương Chuẩn đẹp như trong tranh vẽ, mái tóc đen nhánh
được làm ướt như mới bước ra từ nhà tắm.
“Màu sắc cà vạt rất hợp với anh,”
Trương Chuẩn vì để không làm sai, anh chậm rãi thắt cà vạt, thanh âm có chút
run cho nên nói nhẹ: “Với lại anh hợp với màu đỏ.”
Chân Tâm đột nhiên dùng sức ôm chặt
lấy anh, Trần Chính Sâm không kêu Cut, bọn họ tiếp tục, Trương Chuẩn có chút mê
hoặc mà nhìn hắn, xem gương mặt quen thuộc kia tựa mình thật gần: “Anh bị gì
vậy hả, cứ chọc cho em đánh.”
Chân Tâm dán sát môi vào nhưng không
hôn, chỉ để hờ trên lông tơ: “Em đánh mang vận khí tốt cho anh.”
Trương Chuẩn khẩn trương nhắm mắt lại: “Em……”
Anh run rẩy thắt xong cà vạt, cảm
thấy hai mắt nong nóng khó chịu: “Vậy em đi theo anh nhé…”
Cuối cùng cũng là một tuồng kịch,
qua hôm nay, bọn họ liền trời nam đất bắc, Trương Chuẩn chưa từng khát vọng
Chân Tâm lưu lại như vậy, ảo não tuyệt vọng làm anh nức nở: “Chờ anh!”
Chân Tâm nhất định hiểu ý anh nói, điên cuồng mà qua lại gặm cắn cằm anh, nụ hôn này thay đổi mùi vị, không giống như là tán tỉnh lúc mới ngủ dậy, mà giống như tình nhân lo lắng ly biệt lần cuối gặp nhau, Chân Tâm thở hổn hển, hấp tấp hỏi: “Chỉ là phỏng vấn xin việc ở trường Đại học mà sao phải diện thế này hả em?”
“Bạn trai em,” ánh mắt Trương Chuẩn óng ánh nước mắt: “Chính là đẹp trai nhất.”
Chân Tâm rốt cuộc gấp không chờ nổi
mà hôn anh, cùng một lúc, Trương Chuẩn trở tay ôm lấy hắn, nước mắt tràn ra hốc
mắt, như vậy khẳng định là không được qua cảnh, Trương Chuẩn biết rõ nhưng quản
không được chính mình. Chân Tâm nắm lên bức màn cao cao trong tầm tay kéo che thân
thể hai người, ánh nắng màu cam ám ảnh, hắn nhả miệng anh ra, nâng mặt Trương
Chuẩn lên nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Hai người kề sát, tim đập nghe được rõ
ràng, đầu Trương Chuẩn tự nhiên mà cọ tóc quăn Chân Tâm, bọn họ dựa vào nhau mà
rơi lệ, thời gian không còn nhiều lắm, nên kết thúc thì kết thúc, một cái nhìn ngắn
ngủi, Chân Tâm buông ra bức màn, cúi người hôn nhẹ anh một cái, vải dệt cọ qua
lưng hắn chậm rãi rớt xuống dưới ánh nắng trái phải lung lay một trận liền chậm
rãi khôi phục bình tĩnh.
“Cut!” Trần Chính Sâm yên lặng tháo
xuống tai nghe, xem như qua.
Trương Chuẩn cùng Chân Tâm ai cũng
không nhúc nhích, môi lưỡi một chút tách ra, hơi ấm vẫn còn trên mặt, bọn họ
đều muốn nhìn đối phương lần cuối, nhưng ánh mắt lại không hẹn mà cùng trốn
tránh.
Tiệc đóng máy vẫn là ở KTV đối diện khách
sạn, vẫn là mướn hai phòng, trùng hợp chính là hai căn phòng đó.
“Hôm nay lúc đóng máy, quay xong hai
người đều khóc, mấy người có thấy không?”
“Thấy, lạ lùng hen, còn là hai gã
đàn ông nữa chứ!”
“Có cái gì lạ lùng, nhập vai thôi mà,
hai người ở bên nhau thời gian lâu như vậy, mỗi ngày hôn tới hôn lui, không
phải là súc vật thì cũng có cảm tình.”
“Hai người bọn họ đâu chỉ thân, hết
cởi đồ rồi còn ngủ cùng nhau nữa, hơn nữa cái loại bầu không khí này…… Trên
mạng có chút suy đoán, tôi nói cho mấy người nghe, tuyệt đối không phải lăng
xê……”
Đang nói, Tiểu Đặng cùng Trương Chuẩn bước vào, nhân viên công tác lập tức vây kín kính rượu, đều là “Thầy Trương vất vả rồi”, “Thầy Trương diễn bộ này nhất định thành công” linh tinh khen tặng, Trương Chuẩn đáng lẽ thích nghe những lời nói khen tụng sáo rỗng này, thậm chí nên có chút thoả thuê mãn nguyện, nhưng đến lúc này, anh một chút cũng không khát khao, tâm tâm niệm niệm, khách sáo cám ơn mọi người.
Thật vất vả uống một vòng, Tiểu Đặng đề nghị đến phòng kế bên, Trương Chuẩn hơi
say đứng dậy, không lưu tâm nói một câu: “Là nên nói tạm biệt.”
Tiểu Đặng thần sắc phức tạp mà nhìn anh một cái không nói chuyện, một đám người vây quanh chạy đi phá cửa phòng kế bên, bên này nháo đến cũng rất lợi hại, Trần Chính Sâm hiển nhiên uống quá nhiều, ôm lấy hai nhân viên nữ tổ đạo cụ, gân cổ lên xướng 《 thương tâm Thái Bình Dương 》, Chân Tâm ở một bên cùng Tiểu Uông thi uống rượu, bia hết thì uống rượu uống đến mặt mày đỏ bừng.
Trương Chuẩn trước kính đạo diễn, sau đó là Đoan Chính, sau đó đi đến trước mặt Chân Tâm, nghẹn giọng: “Mấy tháng qua,” anh mời hắn ly rượu: “Đa tạ chiếu cố.”
Chân Tâm quay đầu lại xách
lên bình rượu, có chút thoải mái đại tướng phong độ: “Cũng thế cũng thế.”
Hai ly rượu cụng nhau,
Trương Chuẩn bỗng nhiên nhớ lại hồi mới bắt đầu khởi quay, cũng là tại gian
phòng này, anh cùng Tạ Đan Di đứng ở cửa nghe Chân Tâm điên điên mà kêu: Lão tử
chính là muốn chịch Trương Chuẩn đấy, như thế nào!
Anh có điểm chịu không nổi,
vội vàng nuốt rượu, Tiểu Đặng muốn dìu anh bị anh đẩy ra, chạy trối chết lao ra
khỏi cửa; hành lang KTV thật dài làm anh hoảng hốt, anh không về phòng hát cũ mà
là đi hướng ngược lại, cũng là trên hành lang này, anh từng bị một cái lồng
ngực to lớn từ sau ôm lấy, mơ màng hồ đồ mà bị đẩy mạnh vào toilet nam.
“Toilet nam”, anh nhìn chằm chằm mấy chữ kia, chậm rãi đẩy cửa vào, bồn rửa tay trắng tinh, gương bóng lóang, tựa hồ hết thảy cũng chưa từng thay đổi; “Lạch cạch”, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng Chân Tâm ấn khóa cửa, anh bị hắn đẩy đến bồn rửa tay cưỡng bách cùng hắn đối diện, bị nhìn chằm chằm say mê, nghe hắn say khướt mà nói “Thực xin lỗi”.
Sau lưng “Kẽo kẹt” tiếng vang, có người tiến
vào, Trương Chuẩn kinh hoảng mà cúi đầu, quay gót phải đi, trong tầm mắt là một
đôi giày nam quen thuộc, Trương Chuẩn kinh ngạc mà ngẩng mặt, Chân Tâm lướt qua
anh không nói một lời hướng đến bồn tiểu, Trương Chuẩn nên quả quyết bước đi
nhưng anh không có, mà là trừng mắt nỗ lực ngậm trụ nước mắt: “Phải đi rồi, cậu
không muốn tới một lần cuối cùng?”
Lời này Chân Tâm giống như
nghe qua nhưng nghĩ không ra là vào lúc nào, hắn không dám biểu hiện ra chờ
mong, càng không nghĩ biểu hiện ra lưu luyến, bộ dáng cà lơ phất phơ: “Được.”
Thanh âm nhẹ nhàng, Trương Chuẩn đột nhiên rất hận hắn, hận hắn tự nhiên, hận hắn tiêu sái, anh tùy tiện chọn một cái buồng vệ sinh, Chân Tâm đi theo, theo thường lệ thì hai người sẽ hôn trước, nhưng cái hôn bữa nay không có vị ngọt ngào mà là chua xót, hôn đến tâm đều rách nát. Trương Chuẩn tự sa ngã cởi bỏ dây lưng, đem quần cởi đến mắt cá chân, rõ ràng tâm như tro tàn, thân thể lại đầy tình dục: “Nhanh lên……” Anh tựa vào lòng ngực Chân Tâm, bàn tay tiến vào quần khiêu khích hắn, Chân Tâm mắt thấy anh vụng về mà phóng đãng, tâm loạn như ma: “Không được, anh không chuẩn bị tốt……”
“Không có việc gì,” Trương Chuẩn dứt khoát đánh gãy lời hắn nói, miễn cưỡng dựa thân người lên vách tường, cúi eo dẩu mông lên: “Thật sự không có việc gì.”
“Không được,” Chân Tâm lắc đầu, hắn rất muốn nhưng luyến tiếc: “Em không muốn lần cuối cùng làm anh chảy máu.”
Trương Chuẩn cụt hứng, dục
tốc bất đạt, anh tay chân luống cuống xoay người lại, không biết làm thế nào để
lấy lòng người nam nhân này. Không chút hoảng loạn, anh quỳ xuống cầm lấy hạ
thân Chân Tâm, một ngụm nuốt vào, cơ hồ là tự ngược nuốt vào thật sâu trong
họng mình, Chân Tâm căn bản chống đỡ không được, không trọng lượng mà dựa người
trên ván cửa, rũ mắt xuống phác hoạ hình dáng anh, thô lỗ mà xoa nắn tóc của anh,
tâm tâm niệm niệm đem thời khắc này khắc thành đau thương.
Trương Chuẩn nuốt đến buồn
nôn, anh cũng muốn nói đừng chia tay, cứ như vậy không minh bạch mà ở bên nhau
đi, nhưng lý trí của anh quá mạnh mẽ, anh biết cuộc vui nào cũng dễ tàn, sau
khi đóng máy lưu lại chỉ là bộ dáng chê cười của người đời, thời gian sẽ hủy
diệt hết thảy, cơn sóng nhiệt sẽ lụi tàn, bọn họ nên quên hết tất cả, đường ai
người nấy đi.
Chia tay hương vị đủ loại kiểu dáng, có rất nhiều lo âu, bởi vì đã từng đồng cam cộng khổ có rất nhiều hình ảnh ngọt ngào bên nhau, cũng là bởi vì phía trước còn có người khác đang chờ đợi; lưu lại bên Trương Chuẩn chỉ còn lại vị tanh, cái loại này nhục dục cay đắng vẫn luôn bảo tồn nơi đầu lưỡi, như mầm non nhú ra ở trong bụng, một tia một sợi hướng trong lòng bò. Chân Tâm cùng anh thay phiên nhau rời khỏi toilet, anh không gọi người trợ giúp mà trực tiếp trở về khách sạn, mở cửa phòng 3705, điên cuồng thu thập đồ vật, quần áo, giày, rải rác khắp nơi, chất đầy một cái vali, đồ vật linh tinh còn dư lại để cho Tiểu Đặng dọn dẹp.
Tủ đầu giường là một ít vật phẩm quan trọng, giấy
chứng minh, thẻ ngân hàng cùng chút ít tiền mặt, anh mở ra ngăn kéo, thứ gì đó
leng keng trong ngăn tủ, xoay vòng rồi lại yên lặng nằm im, anh nhìn thoáng qua
cái mũi đột nhiên lên men, là chiếc nhẫn bạch kim nọ.
Tiger in my love.
Ngày đó ở phòng tranh, ở buồng
toilet không người, anh quỳ rạp trên mặt đất tìm được một vòng kim loại, rơi ở
giữa khe rãnh các viên gạch, nếu không để ý liền đánh mất.
Anh ngồi ở mép giường thật cẩn thận cầm lấy nó, Chân Tâm phẩm vị thực tốt, kiểu dáng đơn giản mà đầy tình ý, làm anh không dám mang vào. Lúc này đầu ngón tay sợ hãi có tật giật mình mà gỡ xuống, lăn qua lộn lại nhìn hồi lâu, anh mới lấy hết can đảm mang bên trái tay ngón áp út như vậy thoả đáng, cùng hắn giao ước.
Trương Chuẩn nghĩ nghĩ, bọn
họ chia tay chỉ còn cái này, nước mắt lập tức trào ra ngoài, lúc trước nếu để
Chân Tâm nhìn thấy sẽ trêu chọc anh khóc nhè. Hồi tưởng những hình ảnh ngày xưa
ấy đều làm anh hạnh phúc đến choáng váng, anh kinh hô thành kính mà hôn lên
chiếc nhẫn nơi ngón tay, đứng lên móc di động ra.
Bấm vào dãy số Tạ Đan Di. Vang
lên hai tiếng liền có người trả lời, anh có thể nghe được tiếng hít thở vội
vàng mang theo không lộ dấu vết tươi vui: “Hey, anh đóng máy rồi?”
Nàng hỏi đến gấp không chờ
nổi, Trương Chuẩn nhấp nhấp môi: “Đúng vậy, mới vừa ăn cơm chia tay.”
“À, em hôm nay đi chợ hoa, em
có mua cây quất rất đẹp.”
“Anh muốn nói……” Trương
Chuẩn đánh gãy lời nàng: “Em thật sự không cần chờ anh.”
Bên kia yên tĩnh, nửa ngày không nói chuyện, lại mở miệng, trở nên hùng hổ: “Hai người đàn ông ở bên nhau? Anh đừng hồ đồ nữa!”
“Không ở bên nhau,” Trương Chuẩn nhẹ giọng
nói: “Chỉ là…… không có hắn, anh cũng không có biện pháp cùng người khác.”
Tiếng điện thoại tuyệt
nhiên cắt đứt, Trương Chuẩn nhìn màn hình di động dần tối, hơi sửa sửa tóc, kéo
vali đi ra cửa, đơn giản nhìn lại một lần, tắt đi đèn phòng.
《 Nhập vai 》 kết thúc, Trương Chuẩn cũng quay trở lại sinh hoạt trước kia, anh dọn nhà từ Quảng Đông thuê phòng ở gần khách sạn Hải Dương. Một người sinh hoạt thực quy luật, nếu không có công tác anh sẽ chạy bộ vòng quanh đường cây xanh chạy đến dưới sảnh khách sạn, di động luôn mở Rumer 《Slow》, theo âm nhạc anh sẽ chạy chậm lại, đón tia nắng ban mai ngẩng đầu xem, bởi vì nhìn quá nhiều lần, liếc mắt một cái liền tìm đến phòng 37, 38, cửa sổ pha lê giống hiểu biết lão bằng hữu hơi hơi lóe sáng.
Có đôi khi anh sẽ đi vào trong
lấy thang máy lên phòng 3834 đứng ngoài
cửa trong chốc lát, khi đứng đến nhàm chán, anh liền đùa nghịch di động, mở
WeChat xem vòng bạn thân, có người kết hôn, có người sinh con, chỉ duy độc
người kia không có một chút tin tức. Sau một năm, đau đớn dần dần chết lặng,
lúc trước điên cuồng thật sự biến mất, biến thành một loại thói quen nghiện thuốc
lá không bỏ được.
Thẳng đến chín tháng sau
Đoan Chính gọi điện thoại cho anh, nói phim điện ảnh muốn tuyên truyền bài hát
chính. Ghi âm là hai người anh và Chân Tâm, một khắc kia anh mới phát hiện,
nguyên lai cũng không có tĩnh như nước lặng tâm, anh vẫn luôn là chờ mong cùng
khát vọng, chờ mong nghe được cái tên kia, khát vọng có thể thấy mặt một lần.
Địa điểm ghi âm tại Thượng
Hải. Theo ngày hẹn, anh sáng sớm chọn quần áo mới, tóc cũng làm, thời điểm chờ ở
phòng nghỉ, anh vẫn luôn phát run, cho đến khi biên tập viên tiến vào đưa cho
anh tờ giấy mỏng tùy tiện mà nói một câu: “Phần của Chân tâm thu xong rồi, anh
thêm vào mấy câu hát cùng hắn.”
Ca sĩ lão làng Trương Học
Hữu 《 gần như vậy, xa tới thế 》, Chân Tâm hát giọng chuẩn, nghe ra được hậu kỳ tu âm tu đến lợi hại. Trương
Chuẩn mất mát cười một chút, phần của anh chỉ là vài câu độc thoại.
Không nói gì mà đi vào phòng thu âm, anh mang tai nghe nhắm ngay Mic. Cuối cùng chuẩn bị thời gian, di động thu được một tin nhắn, là từ đoàn phim《 Nhập vai 》 : Thầy Trương Chuẩn, ngày 14 tháng 2 Lễ Tình Nhân là buổi công chiếu《 Nhập vai 》, mời ngài đúng hạn tham gia, thời gian địa điểm như sau……
Biên tập viên kêu chuẩn bị, sau cửa kính đèn xanh sáng lên, Trương Chuẩn tiếng nói trầm thấp, rất có vài phần thâm tình mà độc thoại: “Thời điểm rời đi hiệu sách, anh để lại cây dù hy vọng người mang nó về nhà, là em.”
Góc editor: Thật ra trong nguyên bản là Trương Quốc Vinh và Hoàng Diệu Minh, mà tui kiếm ko ra, chỉ thấy bản này do Trương Học Hữu hát thôi.
Chỉ còn 1 chương nữa là xong rồi :((