Nhập vai 60


Cuối tuần, Phương Sí và Cao Chuẩn chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ trên đường cao tốc để đến sân chơi bắn đĩa bay, Phương Sí sử dụng súng Shotgun rất khá, còn Cao Chuẩn không vội vã về nhà, liền gọi điện thoại cho bạn hữu book một phòng ở hội sở cao cấp vùng ngoại ô cho hai người.

Hai người tìm được chỗ nghỉ ngơi liền vào ăn cơm, đã nửa đêm, Cao Chuẩn còn hưng phấn không muốn về phòng, Phương Sí nắm tay anh nhẹ nhàng mà kéo: “Em chưa buồn ngủ nữa à?”

Cao Chuẩn nhìn nhìn trước sau, vì đã quá muộn không có người, anh nhón chân hôn bên má hắn: “Về sau nếu rảnh sẽ tới đánh đĩa bay nữa được không?”

Phương Sí tinh tế mà hồi hôn anh: “Thích đến như vậy? Xem em hôm nay có chơi gì đâu.”

Cao Chuẩn sẽ không nói cho Phương Sí biết hắn mang mắt kính chắn gió màu cam cùng áo vest chống đạn bộ dáng soái cực kỳ, mấy động tác giơ súng, nhắm chuẩn, bóp cò, mỗi một lần như viên đạn bắn vào lòng anh, làm toàn thân anh run rẩy theo.


Cao Chuẩn đem điện thoại ném ở trên ghế nằm, huýt sáo một cái rồi bóp mũi nhảy vào hồ bơi, bọt nước văng lên tung tóe; Phương Sí bị ướt một thân đi theo cũng muốn nhảy xuống, lúc này di động truyền tới tin nhắn, hắn vừa thấy là giám sát Diêm ở trung tâm trị liệu liền đi đến bên cạnh hồ bơi ngồi xuống, hai chân đáp ở trong nước, độ ấm vừa vặn tốt, thả lỏng mà lắc tới lắc lui.

“Đã hẹn phỏng vấn cho anh rồi, buổi sáng tuần cuối cùng tháng tư, học viện tâm lý lầu ba, văn phòng viện trưởng.”

Cao Chuẩn bơi rất nhanh như rái cá tung tăng trong nước, đường 50m không làm khó gì anh một loáng là bơi tới vách thành bên kia, rồi xoay người bơi về hướng Phương Sí, khi đến trước mặt hắn anh nhẹ nhàng hôn lên đầu gối bên phải rồi tiếp tục xoay người.


Phương Sí cười rộ khi được cho ăn đường, trả lời nàng: “Tốt, giám sát Diêm, cảm ơn cô.”

Ngọn đèn trên cao mông lung chiếu đến thân thể trắng như tuyết của Cao Chuẩn, bả vai, cánh tay, mắt cá chân, ngẫu nhiên lộ ra trên mặt nước, chỉ như vậy thôi mà Phương Sí liền cảm thấy tâm tình nhộn nhạo, rất nhanh, bên kia trả lời: “Đừng khách khí, chúng ta đều là bạn cùng trường, anh chuẩn bị cho tốt, theo tình trạng của anh bây giờ làm giảng viên là thích hợp nhất.”

Lần thứ hai quay lại, Cao Chuẩn hôn lên đầu gối bên trái của Phương Sí, nụ hôn lạnh lẽo do nước, chỉ trong chớp mắt anh đã bơi xa, Phương Sí buông di động, lẳng lặng nhìn anh chạm vách tường, hắn không thể tin được giờ khắc này là hiện thực, Cao Chuẩn thật sự không từ bỏ hắn, vẫn luôn sát cánh bên hắn. Bọn họ chia xa một thời gian, không gọi điện không gặp nhau vậy mà quay lại được với nhau như hiện tại là điều đáng mừng. Cao Chuẩn phảng phất cảm ứng được lội tới ngừng ở bên chân hắn, nước chảy theo đường cong khuôn mặt, môi ẩm ướt, tương phản dưới ánh đèn sặc sỡ loá mắt, anh chớp chớp đôi mắt đầy ẩn tình, hai tay tách ra đầu gối Phương Sí, chen vào giữa, mai phục thứ đang ở giữa hai chân hắn.

Phương Sí vội vàng chống cánh tay đỡ thân thể ngửa ra sau, đầu lưỡi cách quần bơi không lưu tình chút nào mà trêu chọc, hắn chột dạ liên tiếp nhìn ra cửa, như vậy thật kích thích, Cao Chuẩn xấu xa cười, thực khiêu khích mà le lưỡi chọc hắn.

“Lại đây!” Phương Sí đè nặng giọng nói, nhìn ra được hắn động tình, Cao Chuẩn đắc ý mà cười, hai tay duỗi đến dưới nước tới vòng eo, Phương Sí lập tức thẳng đôi mắt ―― anh đem quần bơi cởi xuống.

Phương Sí trúng ma chú bị anh dẫn xuống nước, Cao Chuẩn khiêu khích tạt nước lên người hắn, thét chói tai bơi nhanh đến đầu bên kia, Phương Sí nhào lên đương nhiên một tay liền bắt được, đẩy anh đến cạnh hồ bơi, Cao Chuẩn nóng rát, run rẩy nhìn hắn, tựa hồ chờ mong hắn sẽ làm gì, Phương Sí không làm anh thất vọng, hít một hơi thật sâu rồi chìm xuống, ngay sau đó khiến cho anh phát ra tiếng kêu thất thanh.

Âm thanh rất lớn. Cao Chuẩn trở tay dựa lên thành bể bơi, khó nhịn chuyển động ở bên dưới, Phương Sí trồi lên để thở sau ít phút, chỉ mơ hồ thở hổn hển hai lần lại cúi xuống nắn hút cho anh, tiết tấu mê người này làm Cao Chuẩn điên cuồng, anh thất thần nhìn chằm chằm trần nhà, thấy chính mình không biết liêm sỉ mà dạng chân, nương theo dòng nước mà trôi nổi trên mặt.


Có thể là do anh rên rỉ quá động tâm, cũng có thể là do ban đêm yên tĩnh làm âm thanh vang vọng, một tiểu tử mặc quần áo lao động xách theo cây lau nhà tiến vào, thình lình thấy một màn này sợ tới mức đứng hình ở đằng xa, Cao Chuẩn cũng bị dọa cho sợ, chật vật mà đẩy đẩy Phương Sí dưới nước.

“Cái kia…… Cái gì kia,” tên tiểu tử ngây ngốc mà ngâm nga quy định: “Khách nhân, nơi này là nơi công cộng không thể làm loạn nam nữ……”

Phương Sí đột nhiên từ trong nước trồi lên: “Làm sao vậy?” Hắn không chút nào cảm kích, chậm rì rì lau mặt, theo Cao Chuẩn tầm mắt quay đầu xem, chỉ thấy bóng dáng một người tuổi trẻ chạy trối chết.

Phương Sí khó hiểu ngơ ngác đối diện cùng Cao Chuẩn, loại sự tình này bị người ta thấy, hắn cho rằng chính mình sẽ thực sợ hãi, nguyên lai cũng không phải, cùng người mình thích ở bên nhau, thật sự làm hắn trở nên không chỗ nào sợ hãi, hắn cười lớn đáp tay lên vai Cao Chuẩn: “Đi thôi, đừng bơi nữa.”

Thấy được hắn cười Cao Chuẩn liền thả lỏng, có điểm ngượng ngùng mà nói: “Anh đi trước đi.”

Phương Sí càng muốn chờ Cao Chuẩn càng đỏ mặt, bơi trở về nhặt quần bơi, không tìm thấy thì che hạ thân nổi lên mặt nước, hai người một trước một sau đi tắm vòi sen, đèn cũng không bật, đưa lưng về phía cửa mà tắm, tiếng nước sàn sạt, bốn phía tối tăm, chỉ có ánh đèn điện trên hành lang, Cao Chuẩn đột nhiên hỏi: “Hắn đi rồi đi?”

Phương Sí dùng nước gội đầu: “Không biết.”

Một lát sau, Cao Chuẩn lại nói: “Em nghĩ chắc là hắn đi rồi.”

Phương Sí lúc này mới nghe ra ý tại ngôn ngoại, quay đầu lại nhìn Cao Chuẩn đang đứng ở buồng tắm sau lưng, hai tay ở sau người hơi hơi địa chấn.

“Em đừng nháo,” Phương Sí hướng cửa xem, rõ ràng sợ hãi, khóe miệng lại treo cười: “Ở chỗ này thực không văn minh.”

Hắn nói như vậy nhưng hai chân lại không tự chủ được chen vào vòi hoa sen bên Cao Chuẩn, cùng anh mặt dán mặt, không có tiền diễn cũng không có những lời nói tán tỉnh, hạ thân Cao Chuẩn đã cương cứng, cọ cọ cánh tay hắn.

Phương Sí không từ chối anh, từ một thành hai ngón tay vói vào khe hở giữa mông, Cao Chuẩn lập tức bắt đầu rên, hận không thể để toàn thế giới đều nghe thấy mà rên, Phương Sí thao tác cỡ chừng mười lần liền có chút si ngốc mà liếm mặt anh: “Rên nhỏ chút……”


“Ai biểu anh không tiến vào,” Cao Chuẩn cả người khó chịu, trước sau vặn vẹo mông: “Không cần ngón tay.”

“Em thật là…” Phương Sí xúc động mà chuyển động đưa đẩy cánh tay, lặp đi lặp lại liếm mút bờ môi không chút phòng vệ của anh: “Anh sợ em không chịu được.”

Không biết là từ lúc nào, hay là dùng từ nào để nói cho đúng, Cao Chuẩn muốn tắt thở mà kêu một tiếng, gắt gao ôm lấy hắn, run rẩy cánh mông mướt mồ hôi, không đầu không đuôi bắn ra.

Phương Sí vội vàng đỡ lấy anh, giống trấn an nghịch ngợm mèo con cún con, ôn nhu mà vuốt ve phía sau lưng anh, một bên hôn môi một bên chờ anh hoàn hồn: “Ở bên ngoài thật hưng phấn,” hắn chặn ngang bế anh lên: “Lần sau không thể được.”

Quần áo đều là Phương Sí giúp mặc vào, Cao Chuẩn mềm cốt hư eo, dựa vào hắn đi ra ngoài, ở ngoài cửa lại gặp phải tiểu tử kia, hiển nhiên thời gian dài như vậy bọn họ không làm chuyện tốt, tiểu tử biệt nữu mà cúi đầu, thường thường trộm đánh giá.

Đi ra ngoài khoảng cách thật xa, vào thang máy, Cao Chuẩn mới có chút mẫn cảm mà oán giận: “Có cái gì hay mà xem.”

Phương Sí khuyên giải an ủi anh: “Thằng bé không có ý kia, loại sự tình này nam nữ làm cũng không đúng.”

Cửa thang máy mở ra, Cao Chuẩn giở trò nắm cổ áo sơ mi đẩy hắn đi ra ngoài: “Anh có ý gì nói giúp người ta?”

Là đùa vui chất vấn, Phương Sí lập tức giơ lên đôi tay cười đầu hàng: “Không phải, em nói gì đều đúng!”

“Tích” một tiếng mở cửa vào phòng, Cao Chuẩn buông hắn ra, sóng mắt tà phi: “Anh hiểu chuyện đó,” anh đá rớt đôi giày cởi áo khoác: “Chờ anh khen thưởng.”

Đây là phòng đôi lớn, trang hoàng phi thường xa hoa, góc phòng ngủ có dàn máy stereo cổ xưa, Phương Sí thử khởi động máy truyền phát tin, hiệu quả cũng không tệ lắm, CD là Lana Del Rey 《West Coast》, hắn mở hết âm lượng, đi đến quầy rượu khui chai champagne, cầm hai ly rượu hướng đến phòng chứa quần áo, hắn kinh ngạc mà há to miệng.

Cao Chuẩn đưa lưng về phía hắn, khoát trên người cái áo khoác da chuột màu xám, bên trong trơn bóng, lộ ra hơn phân nửa cái lưng, chân trái mang chiếc giày cao gót màu đen, chân phải đang nâng lên, có thể nhìn thấy đế giày màu đỏ tươi.


“Hey.” Phương Sí dựa vào vách tường, xem anh là cô nàng xinh đẹp nào đó mà tán tỉnh, Cao Chuẩn có chút kinh hoảng, đỏ mặt giải thích: “Lúc mình ở quầy giữ đồ em thấy, chắc có ai quăng nó đi.”

Phương Sí thật cẩn thận tới gần anh, muốn đem anh ôm vào lòng, lại có chút chần chờ: “Đẹp thật nha,” hắn nói: “Thật là kinh hỉ.”

“Vẫn là thích nữ nhân?” Cao Chuẩn tự ngược hỏi, lập tức lại cảm thấy tự mình gây mất hứng, bổ sung một câu: “Anh thích không, em còn có tất chân của nữ nữa.”

Phương Sí si mê mà nhìn anh, tay từ phía dưới áo khoát mò vào bên trong, Cao Chuẩn run rẩy trốn, Phương Sí tùy tiện đặt xuống ly rượu, nhấc bỗng người chỉ mặc áo khoát kia lên nhẹ nhàng đi về phòng ngủ đặt ở trên giường lớn, bàn tay theo đùi di chuyển xuống mắt cá chân, thuần thục mà cởi ra chiếc giày cao gót, Cao Chuẩn quen thuộc kêu tên: “Charles,” anh học theo Tả Lâm Lâm nũng nịu kêu: “Charles!”

“Holy mama!” Phương Sí toát ra một câu nói quê mùa, động dục lột hết đồ trên người kia ra, vội vàng mà rút đi dây lưng, đột nhiên thứ gì từ trong tay áo Cao Chuẩn phun ra lên mặt hắn.

Cao Chuẩn cười khanh khách, ở mép giường đá rơi xuống chiếc giày kia, từ trong lòng ngực hắn trốn đi thật xa, Phương Sí lau mặt, ngửi ngửi, mùi hương ngọt ngào là nước hoa của nữ, hắn giả vờ tức giận, dục hỏa đốt người mà nhìn chằm chằm Cao Chuẩn, tên kia trong tay áo bên kia cũng ẩn giấu đồ vật, hiện tại lấy ra ngoài là cây son môi màu đỏ rực, có chút phong tình mà tô lên môi cho hắn xem.

Phương Sí nhào lên bắt lấy anh, từ trong lỗ mũi phun ra khí thô, cũng không nghe Cao Chuẩn cầu xin tha thứ, ấn người xuống liền hôn, son môi cọ đến đủ chỗ nào là, cằm, hai bên má, vành tai, một tia một sợi mà đỏ hồng.

Ba giờ sáng hai người mới đùa giỡn xong, Phương Sí từ toilet ra lười nhác ghé vào trên giường ngây ngô cười, Cao Chuẩn còn đang tắm, hình chiếu màu xám cắt vào kính mờ trên cửa, bỗng nhiên di động hắn vang lên, Phương Sí nhìn là từ máy bàn nào đó, hắn liền không quản, bên kia bị cắt đứt lại gọi tới đại khái bốn năm lần, hắn tiếp máy: “Alo?”


Đối phương không lên tiếng, Phương Sí nghĩ là có người phá đang muốn cúp thì một nữ nhân nói chuyện, nghe ra có chút  lớn tuổi: “Cậu là Phương Sí?”

Phương Sí ngẩn ra một chút: “Bà là……”

“Cậu cái tên hỗn đản này!” Tuy rằng là chửi rủa, nhưng nàng lại giống là người bị hại, run rẩy khóc nức nở: “Cậu có xấu hổ hay không?”

Phương Sí chạy nhanh xuống giường, gõ cửa toilet, đem điện thoại đưa qua cho Cao Chuẩn, anh chỉ nhìn thoáng qua số điện báo sắc mặt liền không tốt, cả người ướt đẫm đi ra ngoài, hít sâu một hơi, đối với di động kêu một tiếng: “Mẹ.”

Phương Sí vội vàng lấy khăn lông lau tóc lau mình cho anh, đi theo anh dạo tới dạo lui, nghe anh bực bội mà nói: “Tả Lâm Lâm nói cho mẹ?” Vừa bực bội vừa sợ hãi: “Mẹ không phải ghét nàng nhất sao?”

Sau đó chính là trầm mặc, Cao Chuẩn im lặng, mẹ anh ở đầu kia điện thoại kích động mà khóc mắng, Cao Chuẩn khổ sở hít hít cái mũi, muốn đi đến phòng để quần áo, vừa quay đầu lại thấy Phương Sí, nhìn hắn đem khăn lông cuộn thành một đoàn, khẩn trương ngồi ở mép giường, vì thế anh vội bảo hắn nằm lên giường.

“Con ở bên anh ấy,” tắt đèn, Phương Sí dựa vào gối đầu, Cao Chuẩn gối lên ngực hắn, cánh tay gắt gao nắm ở bên nhau: “Con theo đuổi anh ấy.”

Phương Sí lẳng lặng nghe, từ từ vuốt ve tóc của anh, mẹ anh càng ngày càng kích động, Phương Sí có thể cảm giác được, Cao Chuẩn cơ bắp căng chặt muốn bùng nổ, hắn hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu anh: “Đừng nổi giận với mẹ, mẹ mắng em là thương em.”

Cao Chuẩn nghe xong lời hắn nói, cơ bắp cứng đờ cũng không thả lỏng ngược lại càng thêm khẩn trương: “Mẹ, mẹ quá mạnh mẽ, có đôi khi…… Con thật sự rất sợ mẹ,” anh hoảng loạn mà thở dốc, do dự giày vò, cuối cùng nói: “Có chuyện con vẫn luôn không dám nói cho mẹ……”

Lông tơ toàn thân Phương Sí dựng đứng, hắn không dám phỏng đoán Cao Chuẩn muốn nói gì, nằm gần đến như vậy có thể cảm giác được cảm xúc biến hóa dù rất nhỏ, còn chưa nói, Cao Chuẩn đã rơi lệ: “Con bị người ta cường bạo qua, là nam nhân……”

Đây là chuyện xưa rất dài, Phương Sí nghĩ, hắn xốc chăn lên đi đến tủ lạnh nhỏ cầm cho Cao Chuẩn chai nước.

Cuối tuần tháng tư, giữa trưa 11 giờ bốn mươi phút, Cao Chuẩn đứng chờ ở cửa nam giao lộ trường đại học Phổ Quang, buổi sáng ra trước khi ra cửa, Phương Sí nói 10 giờ rưỡi hẳn là có thể kết thúc, trước mắt rõ ràng đã trễ, anh thấp thỏm đốt một điếu thuốc, bởi vì chung quanh nơi này không có chỗ dừng xe, anh ngồi xe điện ngầm lại đây, vì ánh mặt trời chói mắt anh liền tránh ở bóng râm bên cạnh, cách một con đường nhỏ là trạm canh gác của trường, lính gác nơi trạm có vóc dáng cao ráo, quân trang phẳng phiu, Cao Chuẩn không khỏi nhìn nhiều lần.


Tên lính kia cũng đang nhìn anh, vùng này có rất ít người ăn mặc đẹp đẽ như vậy, còn có kiểu tóc hợp thời, mặc tây trang màu xanh hải quân, vóc dáng không cao nhưng tinh xảo hoa lệ hương vị.

Có như vậy trong nháy mắt, Cao Chuẩn cùng hắn lơ đãng đối diện, ánh nhìn bình thường không có gì đặc biệt. Lúc này ở chỗ rẽ một nữ nhân mặc váy từ từ đi tới, tóc dài tới eo lay động trong gió, có chút thành thục phong vận, cô nàng đi ngang qua bọn họ, rồi lại quay về, ngừng ở trước mặt Cao Chuẩn, nhẹ nhàng loạng choạng nhìn anh, từ trong túi xách lấy ra bao thuốc, kẹp một điếu để ở bên miệng: “Có lửa không?”

Cao Chuẩn cũng không cho rằng mình là người hòa đồng: “Không có.” Anh một chút mặt mũi cũng không cho nàng, nữ nhân biết anh nói dối, hung hăng trừng mắt rồi tiếp tục đi đường nàng.

Lính gác thực kinh ngạc, với cô gái xinh đẹp như vậy ai mà không muốn trêu chọc một chút, người này lại khinh thường, thực mau hắn liền biết nguyên nhân, Cao Chuẩn vội vàng quăng điếu thuốc, tàn thuốc không ném ở bên chân mà là vê vê rồi cố ý quăng vào cống thoát nước cách đó không xa, sau đó cởi bỏ cúc áo tây trang, hai tay dùng sức mà làm bay mùi thuốc, tên lính gác cười rộ lên thì ra anh là đang đợi bạn gái.

Cao Chuẩn mở túi xách muốn tìm kẹo cao su, chỗ rẽ bên kia có người đang đi tới, người còn chưa tới, tiếng di động vang lên trước: Blue hydrangea, cold cash, divine, cashmere, cologne, and white sunshine……

Giọng hay quá, Cao Chuẩn nghĩ, là Lana Del Rey 《Old Money》, cuối tuần trước anh mới vừa nghe qua lúc cùng Phương Sí ở trên giường dây dưa cùng nhau cao trào…… Điện thoại bị tiếp lên: “Giám sát Diêm, vâng vâng…… Rất thuận lợi, cảm ơn.”


Là thanh âm Phương Sí, Cao Chuẩn lập tức quay đầu, cặp mắt kính không gọng, bộ dáng tươi cười quen thuộc, là hắn.

Lính gác kinh ngạc mà nhìn bọn họ, xem Cao Chuẩn bị chặn ngang ôm lấy, anh kiễng chân chủ động hé miệng môi, vừa rồi tiếng di động lại vang lên, bọn họ không tiếp mà hôn nhau đắm đuối.

Trên lưng nổi một tầng da gà, lính gác hoảng sợ dời ánh mắt, thì ra là như thế, anh ta nguyên lai là có dáng vẻ kia, văng vẳng tiếng nhạc nơi đầu phố: “But, if you’d send for me you know I’ll come, And if you’d call for me, you know I’ll run, I’ll run to you, I’ll run to you, I’ll run, run, run, I’ll come to you, I’ll come to you, I’ll come, come, come……”


son đỏ thì tui thích Ruby Woo của MAC, phù hợp với mọi loại da. Tui cũng hay mua son này để tặng mấy bạn gái trẻ trẻ khi không biết mua gì.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s