Đoàn phim nhanh chóng quay cho xong các cảnh cuối, mọi người kéo đến một phòng tranh tư nhân rất lớn, chuyên trưng bày các tác phẩm hiện đại, có đến ba bốn tầng lầu; vẫn là phân ra hai tổ, Chân Tâm cùng Tần Tấn Nhi một tổ, Trương Chuẩn chính mình một tổ. Hai tổ đều quay ở lầu ba, Chân Tâm ở phía đông, Trương Chuẩn ở phía tây.
Tổ B khởi động máy quay trước từ xa ngoài màn
ảnh đẩy đến cận mặt Trương Chuẩn, có chuyên nghiệp, có mẫn cảm, lẫn tinh xảo,
bối cảnh là quốc họa thời hiện đại cùng với thư pháp trung đường, các diễn viên
phụ theo sau, sắm vai cấp dưới.
Trương Chuẩn sắc mặt không
tốt, sáng sớm hôm nay, tai tiếng mới của Chân Tâm lên báo, tiêu đề là “Nhất ca
nhất tỷ tình nồng qua đêm ở khách sạn”, ảnh chụp đặc biệt tốt, ánh sáng, góc
độ, màn ảnh đều gãi đúng chỗ ngứa, nghiễm nhiên đã sớm có chuẩn bị, hắn cùng
Tần Tấn Nhi sánh vai từ Shangri-La ra ngoài thoạt nhìn hai người có chút men
say.
Trương Chuẩn thở dài một
hơi, nói lời kịch: “Lần này là ai làm?”
Diễn viên A tiến lên một bước, Trương Chuẩn
chỉ vào mặt tường trong suốt: “Phiếu giấy giọng khách át giọng chủ, toàn bộ đổi
đi.”
“Cut!” Đoan Chính hô qua.
Trương Chuẩn chỉnh sửa cà vạt, nhìn qua bên tổ A đang quay, Chân Tâm cùng Tần Tấn Nhi sóng vai đứng kề nhau, đối mặt là một bức tranh sơn dầu thân thể hình lập thể, anh một câu tôi một câu mà nói chuyện, Trương Chuẩn quay lại tầm mắt bắt mình hít sâu, để dời đi lực chú ý anh móc di động ra, WeChat có hơn hai mươi tin nhắn đều là Chân Tâm: “Em là bị đại diện Lý tính kế.”
“Em nghe nói là có công tác mới, em xác nhận rõ ràng, diễn viên hợp tác có cô ấy, vì là cô ta em mới không cảnh giác.”
“Chuẩn bị quay tiếp rồi, Trương Chuẩn anh ở đâu?”
“Thật ra… mọi người vốn dĩ không tin
‘ ảnh võ ’ tai tiếng, toàn mấy tin nhảm phóng viên câu view vậy mà bảo bối anh
lại tin, bảo bối anh xem…”
Vừa quay xong một cảnh, Tiểu Đặng kêu Trương Chuẩn đứng yên một chỗ, thời gian không sai biệt lắm đã muốn đuổi kịp tổ A đằng kia; Chân Tâm từ xa đi tới, im lặng đứng ở bên ngoài nhìn khung cảnh tổ B. Nhân viên công tác thức thời tránh ra, Trương Chuẩn xuất hiện ở tầm nhìn, tây trang vàng nhạt mở cổ áo, đứng ở nơi hơn hai mét thơm lừng mùi thảo mộc, sâu sắc như một tác phẩm nghệ thuật.
Đoan Chính kêu “Cut”, Chân Tâm ngay sau đó bước tới, Trương Chuẩn biết hắn ở
đây, anh quay đầu có chút sợ hãi, lại có chút mong chờ, lúc này Tiểu Uông chạy
đến ở giữa hai trường quay vẫy tay: “Thầy Chân, đã đến lúc diễn cảnh kế!”
Chân Tâm cách Trương Chuẩn chỉ có
một bước, một bước này, hắn chính là không qua được, khó chịu, chán nản quay
trở về.
Hai tổ đều vỗ clapper board, đến
giữa trưa, Chân Tâm mới có cơ hội đem Trương Chuẩn trốn vào buồng toilet ít
người lui tới, đi vào đóng cửa, hắn vội vàng ở túi áo tây trang tìm kiếm, móc
tới móc lui lôi ra một chiếc nhẫn, Trương Chuẩn lúc này mới chú ý tới ngón áp
út bên tay trái hắn đang đeo một cái y hệt.
Chân Tâm thành kính mà đem nhẫn giơ
lên trước mặt anh, Trương Chuẩn nhìn vòng nhỏ kim loại quý giá không duỗi tay:
“Em không cảm thấy phải nói cái gì sao,” anh chỉ cần một lời giải thích, giải
thích xong rồi, anh liền có cớ tha thứ: “Bức ảnh kia là sao?”
Chân Tâm e lệ, ảo não: “Có cái gì cần
giải thích chứ.”
Trương Chuẩn bị thái độ tùy tiện của
hắn chọc giận, anh trừng mắt nhìn hắn, còn hắn cẩn thận mà đẩy từng cái cửa
buồng nhỏ trong nhà vệ sinh, giọng không lớn: “Thích là thích, còn để ý bắt đầu
là sao?”
“Anh chính là để ý!” Trương Chuẩn to
giọng, lớn tới mức làm Chân Tâm kinh hãi, hắn kinh ngạc mà nhìn chằm chằm anh.
“Em biết bị nam nhân cắm ở bên trong
mông là cảm giác sao không,” Trương Chuẩn đi lên hai tay xô đẩy hắn một phen: “Em
có biết cảm giác như nữ nhân bị em ấn ở trên giường chịch tới chịch lui là cảm
giác gì không!”
Chân Tâm bị la thành ngốc, không
phục mà hét trở về: “Anh thấy mệt thì cùng lắm em để anh nằm trên là được mà!”
“Này mẹ nó không phải chuyện ai nằm trên ai nằm dưới vấn đề!”
Trương Chuẩn phẫn nộ đến cùng nghẹn
ngào: “Bạn gái anh, mẹ của anh, cái gì anh cũng từ bỏ, còn muốn thành thật kiên
định mà ở bên cạnh em, kết quả con mẹ nó em gạt anh!”
Chân Tâm khó hiểu nhìn anh: “Chuyện
đâu có nghiêm trọng vậy đâu anh, bức ảnh kia…” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, giọng
đương nhiên: “Nam nhân một chút tiểu tình thú, đừng nói là anh không hiểu chứ!?”
Trương Chuẩn nhìn chằm chằm hắn mấp máy môi, không dám tin tưởng mà nghe hắn nói: “Nên làm hay không nên làm tất cả đều làm rồi, anh hiện tại rối rắm này đó……” Chân Tâm giống như hiểu lầm cái gì: “Anh cũng đâu giống tụi đàn bà!” Hắn bực bội gãi gãi tóc: “Em ở trên Wechat giải thích với anh rồi mà, em với cô ấy là cùng đi gặp đối tác, vốn dĩ sớm kết thúc, 3, 4 giờ sáng mới trở về là bởi vì đối tác một hai đòi đi karaoke…”
“Em đừng nói nữa!” Trương Chuẩn cảm thấy người này anh không quen biết, từ
trong ra ngoài một vẻ xa lạ, anh hai tay nắm chặt mới có thể ngừng run rẩy: “Là
anh chuyện bé xé ra to.”
Chân Tâm lộ ra một loại “Anh biết là
được rồi” biểu tình, tựa hồ thực vừa lòng hơi hơi mang theo ý cười, như nam
nhân dỗ dành nữ nhân nhẹ nhàng bâng quơ: “Cũng không phải chuyện gì lớn, anh
không cáu kỉnh là tốt rồi.”
Hắn cười cười lấy lòng đi kéo tay
Trương Chuẩn, muốn đeo nhẫn cho anh, nhưng Trương Chuẩn lại vung tay lên đẩy
hắn ra, nhẫn thất thủ rơi trên mặt đất, Chân Tâm vội vàng đi nhặt, một bên nhặt
liền nghe Trương Chuẩn nói: “Chia tay đi.”
Thanh âm thực bình tĩnh, tĩnh đến
như vậy chân thật, Chân Tâm ngồi xổm chỗ đó ngẩng đầu xem, Trương Chuẩn mặt
nghịch sáng, chỉ nghe thấy ngữ khí nhàn nhạt của anh: “Nếu biết đêm hôm đó là
thật sự…… Anh sẽ không yêu em.”
Chân Tâm rõ ràng áp lực tức giận: “Anh
vẫn luôn biệt nữu cái gì!”
“Anh cảm thấy anh có khả năng không
yêu em,” thời tiết giữa trưa ấm áp vậy mà Trương Chuẩn lại lạnh như băng, cố
chấp đến giống đá cứng: “Chuyện này đều do chúng ta tưởng tượng ra mà thôi, bất
quá là bị ảnh hưởng bởi Phương Sí và Cao Chuẩn.”
Chân Tâm âm thầm ra sức, ngón tay bị
nhẫn cứng rắn cộm đến sinh đau: “Bức ảnh kia tính cái rắm!” Hắn đứng lên, lúc
này có điều cố kỵ, khắc chế thanh âm: “Lúc chưa có tấm ảnh kia, em sờ anh một
chút mà cả người đã rần rần rồi, em ở bên tai kêu anh, anh hận không thể thiêu
cháy dán đến bên người em……”
Trương Chuẩn cho hắn một cái tát, do
toilet trống trải nghe được rõ ràng tiếng vọng, Chân Tâm phẫn nộ mà trừng mắt,
hắn nhẫn nại đã đến cực hạn: “Anh chính là thích em, không hơn kém gì em thích
anh, anh nhớ kĩ cho em!”
“Em thích anh?” Trương Chuẩn nhỏ
giọng phản bác, bọn họ chính là như vậy, khắc khẩu cũng không dám lộ ra quan
hệ: “Vậy sao đêm đó em biết anh gọi em là Phương Sí vì cái gì không nói ra!”
Chân Tâm không có gì để nói, hắn xác
thật chưa nói, xác thật che giấu: “Được, anh có lý, lời anh nói đều đúng,” hắn
không sao cả mà lắc lắc tay: “Em chịu đủ rồi, chia tay thì chia tay!”
Hắn xoay người đi đồng thời hung hăng vung nắm tay, nhẫn xoay tròn rơi trên mặt đất, Trương Chuẩn thậm chí cũng chưa kịp phản ứng, cửa nhà vệ sinh đã chấn động rung bần bật.
Anh ngơ ngác đứng trong chốc lát, nỗi cô đơn dâng trào, giấc mộng này nên đến hồi kết thúc, hô hấp càng ngày càng dồn dập, nước mắt bắt đầu túa ra hai bên, Trương Chuẩn hoảng loạn che mặt lại, lảo đảo tông cửa xông ra ngoài. Đoạn hành lang dài chia ra hai nhánh trái phải, anh mù quáng mà ôm một mặt chạy, chạy như bay đến đầu cầu thang xuống dưới , tên Chân Tâm ngạnh ở trong cổ họng, anh nhát gan, hèn mọn không dám kêu, giống tên nô lệ lạc đường.
Chạy đến lầu một là khu nghỉ ngơi tự
do, bên ngoài gió xuân thổi nhè nhẹ, cây xanh tươi mơn mởn, mắt anh mờ mịt nhìn
khắp nơi nhưng văng vẳng bên tai có tiếng nhạc: goodbye my almost lover,
goodbye my hopeless dream……
Là tiếng điện thoại của Chân Tâm, anh vui mừng lập tức đuổi theo, niềm vui lan
tỏa khắp trái tim, xương cốt đánh thành mảnh nhỏ ném thiên nhai……I’m trying not
to think about you, can’t you just let me be? Gần, càng gần, phân cách trong
nhà với bên ngoài chỉ còn một ngã rẽ, anh gấp gáp chạy qua bên đó ――Không phải là
Chân Tâm. Trên đầu ghế gỗ dài là một đôi tình nhân trẻ tuổi, cô gái nhàn nhã
gối đầu lên cánh tay chàng trai, nghe hắn chia sẻ âm nhạc trên di động, bọn họ
vừa nhấc đầu liền thấy Trương Chuẩn, chỉ trong một khoảnh khắc, người này nước
mắt giàn giụa đáng thương xoay người chạy trốn.
Chạy đi thật xa, tiếng nhạc tàn nhẫn
còn đuổi theo ở sau lưng: so long my luckless romance, my back is turned on
you, should’ve known you’d bring me heartache, almost lovers always do……
Cuối cùng cũng quay xong, họ phân thành
hai tổ trở về khách sạn, trên xe Tần Tấn Nhi đùa giỡn nói một điều ước, Chân
Tâm thế nhưng phá lệ chấp nhận. KTV đối diện khách sạn, phòng bao nhỏ chỉ có
hai người bọn họ, hai người dựa gần ngồi ở trên sô pha, nhân viên phục vụ xách
tới hai rổ bia, từng chai từng chai từ từ được mở, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành
ba hàng.
Tần Tấn Nhi tự nhiên mà dựa vào Chân
Tâm hỏi: “Hát bài gì?”
“Em hát đi.” Chân Tâm cầm lên chai bia uống, hiển nhiên đối nàng không có gì hứng thú, nhưng cũng không để ý nàng thân mật. Tần Tấn Nhi liền tự chọn bài hát, chất giọng nàng rất tốt, thời trẻ còn ra vài album, giọng hát rất có phong cách, nàng có thâm ý khác mà hát bài 《Young and Beautiful》, hướng Chân Tâm giơ lên chai bia: “Sắp đóng máy rồi, mong chờ gặp anh ở bộ phim khác.”
Chân Tâm cùng nàng chạm vào một cái, cũng không nói lời nào, liền một hơi uống
sạch chai bia, Tần Tấn Nhi cảm giác được trạng thái hắn không đúng, đem bộ ngực
mềm mại dán ở cánh tay hắn tìm lời nói: “Đạo diễn Trần không đạo nghĩa, xóa
thật nhiều cảnh diễn của em,” nàng khiêu khích mà cọ tới cọ lui, Chân Tâm chỉ
đờ đẫn mà “Ừ” một tiếng, nàng không cao hứng: “Anh như vậy có ý tứ gì, không muốn
tới thì đừng tới, mặt đưa đám ngồi ở đây cho ai xem!?”
Chân Tâm không nhìn nàng mà nhìn mấy
chai rượu trước mắt: “Thất tình.”
“Anh, thất tình?” Tần Tấn Nhi chịu không nổi xuy xuy mà cười: “Chiêu này hết thời rồi anh, lại nói……” Nàng ám chỉ mà liếm liếm môi: “Em cũng không cần tìm đến phiền toái với anh nha.”
Tay nàng duỗi xuống men theo đùi Chân
Tâm tới nơi giữa hai chân, Chân Tâm không có phản ứng gì, thất thần mà trừng
mắt nhìn màn hình, bảy tám vỏ chai rượu nằm ở bên chân.
“Anh cảm thấy anh không yêu em……”
Trương Chuẩn âm thanh như khắc vào trong đầu, càng là muốn quên, càng bướng
bỉnh mà lặp đi lặp lại bên tai.
“Hết thảy là do chúng ta tưởng tượng mà thôi.”
“Bởi vì không dám thẳng
thắn với tình yêu, nên Phương Sí và Cao Chuẩn phải chia xa…”
Nước mắt chảy xuống, Chân
Tâm ủy khuất dùng tay áo chấm nước mắt; Tần Tấn Nhi giật mình mà nhìn hắn, nhìn
hắn như tên tiểu tử ngốc, nhìn hắn một phen nước mũi một phen nước mắt, nhìn
hắn hung dữ chuốc rượu cho chính mình.
“Đừng uống nữa!” Nàng đoạt lấy chai rượu, Chân Tâm ở một bên thút tha thút thít khóc nức nở còn một bên kéo lấy chai rượu, bình rượu hiển nhiên bị hất ngã, hơn phân nửa bình rượu đổ ở trên mặt đất; Tần Tấn Nhi nhanh chân muốn tránh đi nhưng Chân Tâm đột nhiên ôm chặt nàng, ôm một cách thành khẩn làm nàng không thể nào thoái thác.
Nàng lập tức bất động, chờ đợi, nàng nghĩ tiếp
theo sẽ có chuyện gì phát sinh tại phòng hát nhỏ hẹp này, nhưng Chân Tâm chỉ là
đứa trẻ vô tội, gào khóc trong ngực nàng.
Là một đại nam nhân gào
khóc chật vật đến không đáng một đồng, Tần Tấn Nhi không nhẫn nại mà đẩy hắn hai
lần, bởi vì thiên tính mẫu tử của phụ nữ nàng thử sờ sờ đầu của hắn, tóc mềm
mềm xù xù, bởi vì uống rượu, da đầu rõ ràng có độ ấm, nàng hai tay ôm lấy hắn,
cúi người nghe hắn lảm nhảm: “Không cần kết thúc…… Em muốn ở bên anh cả đời!”
Ngày hôm sau diễn cảnh mới,
chung quy là đến hồi kết nên cảnh quay ở nhà Phương Sí, phòng ở xinh đẹp hiện
đại màu xanh lam, Chân Tâm cùng Trương Chuẩn đứng song song ở phòng bếp, là một
cảnh quay nhỏ từ sau lưng, máy móc di chuyển, Trần Chính Sâm tập trung tinh
thần nhìn chằm chằm lấy khung cảnh.
Trương Chuẩn cầm dao cắt cà
chua, lúc quả cà chua được cắt nước chảy ra có màu đỏ như máu, Chân Tâm tới gần
dán bên lỗ tai anh nói mấy lời buồn nôn, Trương Chuẩn tức giận cười, dùng bàn
tay ướt đẫm đẩy hắn ra, Chân Tâm không chịu còn dây dưa ghé vào bên tai anh,
thần thái hạ lưu làm Trương Chuẩn đỏ mặt tránh né.
“Cut!”
Trần Chính Sâm đã vài ngày
không gội đầu, tóc dầu mỡ, không ngừng cào tóc: “Vì cái gì quay cận cảnh mà hai
diễn viên chính mắt sưng to như hai quả nho thế kia!? Hai đứa biết là quay cận
cảnh không hả, đứa nào như đứa nấy, mặt còn khó coi hơn cương thi!”
Máy móc dừng lại, Chân Tâm
cùng Trương Chuẩn liền vi diệu mà kéo ra khoảng cách, Trương Chuẩn cầm dao không
động đậy, Chân Tâm xoay người dựa vào bồn rửa tay nghe đạo diễn giảng diễn.
Sống dao nghiêng ba mươi độ, từ trên thân dao bóng loáng có thể nhìn thấy thân
ảnh mơ hồ, đang nghe Chân Tâm bỗng nhiên chuyển người quay lại làm Trương Chuẩn
sợ tới mức vội vàng làm rớt con dao trên thớt, một tiếng vang không nhỏ.
Chân Tâm đương nhiên phát hiện ngơ ngác đứng yên, còn Trương Chuẩn không dám ngẩng đầu, lúc này chỉ cần một câu chế nhạo vui đùa, hay là một câu châm chọc bọn họ sẽ có cơ hội làm hòa, thế nhưng Trương Chuẩn tư tâm chờ, chờ “Chân Tâm của mình” đi đến trước một bước, giống như những lần trước hắn vẫn làm, nhưng lần này Chân Tâm lùi bước: “Đạo diễn,” hắn đỏ hốc mắt, cơ hồ là cắn răng lao ra ngoài: “Cho em năm phút đồng hồ.”
“Ai? Này!” Trần Chính Sâm không thể hiểu được, diễn viên chính xin nghỉ ngơi, nhóm nhân viên công tác cũng được hưởng lây, nhưng không ai chú ý tới Trương Chuẩn, anh đưa lưng về phía mọi người, vội vàng vặn mở vòi nước xóa đi dòng nước mắt đang rơi.
Góc editor: đọc chương trước bắn tim lung tung, tới chương này thì tụt mood. WTH?!?!?!?! Bữa giờ tui đang đu theo bộ Trợ lí kiến trúc sư, thêm một bộ đang tạm ngưng, tui có nên làm tiếp không ta?