Cao Chuẩn thở phì phò, trên người một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng đã xong việc, Phương Sí vẫn từ sau lưng quấn lấy anh, nắm đầu vai anh kéo dài nụ hôn mật ngọt. Bọn họ nằm ở trên sàn nhà trong phòng khách, bóng dáng hai người trần trụi chiếu lên TV, Cao Chuẩn mẫn cảm cong cong ngón chân, cả người đỏ ửng.
“Chúng ta như vậy……” Phương Sí liếm xuống nách
anh: “Là quan hệ gì?”
Cao Chuẩn bị liếm nhột nhẹ nhàng đẩy mặt hắn, Phương Sí thuận thế ngậm lấy ngón tay anh, hắn dùng răng nanh cọ xát: “Anh là gì của em?”
Cao Chuẩn hàm hồ lẩm bẩm
một câu, Phương Sí không nghe rõ, bẻ cằm anh, thấy anh bị tình dục chiếm đoạt,
hết sức lãnh diễm mà nói: “Anh còn người nào ở bên ngoài không?”
“Bên ngoài?” Phương Sí
không cần suy nghĩ: “Anh căn bản không có bên ngoài.”
Cao Chuẩn không ra tiếng, muốn chui từ trong lòng ngực hắn ra, Phương Sí bướng bỉnh mà lôi kéo anh, lúc này trên sô pha di động vang:
Goodbye my almost lover,
goodbye my hopeless dream……
Bài hát này Cao Chuẩn nghe
qua quá nhiều lần, “Tạm biệt, người yêu không duyên phận, tạm biệt, giấc mơ vô
vọng”, nhưng chưa từng giống giờ khắc này chán ghét như vậy, Phương Sí nhận
điện thoại, Cao Chuẩn lơ đãng nhìn thấy dãy số vô cùng quen thuộc, là từ nhà anh
gọi đến.
Phương Sí buông anh ra đi
đến phòng bếp: “Alo?”
Tả Lâm Lâm khóc lóc bên đầu
kia: “Charles, anh có rãnh không, có thể tới chỗ em hay không?”
Phương Sí rõ ràng không
muốn: “Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi.”
“Không, anh tới, anh tới đây đi.”
Nàng cuồng loạn mà kêu: “Em
muốn điên rồi, em không thể chịu đựng được nữa!”
“Những lời này em không nên
nói với anh,” Phương Sí thở dài một hơi: “Không cần gọi lại.” Hắn muốn ngắt
điện thoại, Tả Lâm Lâm bỗng nhiên bình tĩnh gằn từng chữ một mà nói: “Anh không
tới, em liền cắt cổ tay.”
Hai chữ kia làm Phương Sí rùng mình, nửa ngày sau hắn mới tìm được từ: “Em bình tĩnh một chút……”
“Em không bình tĩnh được!” Tả Lâm Lâm biết,
nàng đã nắm chắc thắng lợi: “Charles, em cho anh ba mươi phút, anh không tới, em
liền tự sát!”
Điện thoại chặt đứt, Phương
Sí khó xử đùa nghịch di động, trở về phòng khách: “Anh ra ngoài một chuyến.”
Cao Chuẩn trần trụi dựa vào
ghế sô pha, thoạt nhìn thực nhàn nhã: “Có chuyện gì?”
“Không có gì, anh sẽ lập
tức quay lại.”
Phương Sí bắt đầu mặc quần
áo, Cao Chuẩn đốt một điếu thuốc rồi nói: “Nếu như anh không đi, em có thể đáp
ứng anh một yêu cầu,” Phương Sí không chú ý ngón tay cầm điếu thuốc của anh run
run: “Bất cứ điều gì anh muốn.”
Phương Sí mặc đồ chỉnh tề,
lắc lắc đầu: “Xe cho anh mượn một chút.”
Cao Chuẩn mới mua một chiếc
Jaguar còn chưa kịp dán màn kính cửa sổ: “Được thôi,” anh nói: “Lái xe chậm một
chút.”
Phương Sí đi rồi, Cao Chuẩn
lại đốt điếu thuốc khác, vừa hút, vừa dùng mu bàn tay quệt đi nước mũi, lúc nãy
nước mũi nước mắt đều tuôn ra, dinh dính nhớp nháp. Hút được ba đến năm điếu
thuốc, anh thấy hút đủ rồi đứng dậy đi toilet, mở vòi nước ra đem dòng nước
lạnh thấu đến tận xương rửa mặt.
Bài hát kia vẫn còn lảng vảng trong đầu mình, ‘goodbye my almost lover, goodbye my hopeless dream’, anh cảm thấy ngực mình căng đến mức không thể chịu đựng được nữa, máu chảy đầm đìa, anh biết chuyện tình cảm không thể chỉ để tình dục che lấp, anh chỉ muốn rời đi giống như bài hát đó, ‘I’m trying not to think about you, can’t you just let me be?’
Anh không có thói quen để tủ thuốc phía sau gương nhà tắm, nhưng anh biết rất
nhiều du học sinh Âu Mỹ trở về đều dùng, anh thấp thỏm kéo ra, chỉ nhìn thoáng
qua liền bưng kín miệng.
Hai mươi mấy phút sau, Phương Sí chạy tới nhà Tả Lâm Lâm, cô nàng vừa thấy mặt
liền nhào vào trong lòng ngực hắn lộ liễu mà nói: “Nhớ anh”, “Yêu anh” linh
tinh, Phương Sí đẩy nàng ra bên ngoài đồng thời quan sát căn phòng, nơi nơi
chỉnh tề sạch sẽ, không giống có vấn đề: “Hết thảy đều bình thường, em có cái
gì chịu không nổi?”
“Em chịu không nổi một người,” nàng mềm mại mà dựa vào ngực hắn, hiển nhiên còn trang điểm nhẹ: “Anh biết mà, em bị nuông chiều chịu không nổi vắng vẻ.”
Phương Sí biết, nàng là người không muốn làm mà hưởng, vô luận là tinh thần hay
là vật chất: “Không có việc gì thì tốt, anh đi đây.”
Hắn xoay người, Tả Lâm Lâm lập tức vòng
tay ôm lấy hắn: “Em hối hận rồi Charles, em đặc biệt hối hận!”
Phương Sí muốn đẩy nàng ra, nàng dứt
khoát không lui dùng toàn bộ thân thể lấp kín cửa; “Cho em thêm một cơ hội,”
nàng rơi lệ, nước mắt như thật: “Lần này em nhất định quý trọng!”
Phương Sí bối rối mà đứng ở chỗ đó:
“Anh không còn yêu em.”
“Không có khả năng!” Nàng lắc đầu: “Anh còn đang trách em, em nhận sai không
được sao?” Nàng muốn kéo tay Phương Sí, Phương Sí bỗng chốc né tránh làm nàng
có chút khó khăn: “Em bị Cao Chuẩn lừa, em không nghĩ tới hắn ta là người vô
sỉ.”
“Em không được bôi nhọ người ta!”
Phương Sí sao có thể chịu đựng lời nói này của nàng, người đó là bảo bối của
hắn.
“Em bôi nhọ anh ta?” Tả Lâm Lâm trợn
tròn đôi mắt, không thể tin được Phương Sí nhìn hắn “Bất công”: “Anh không hiểu
biết anh ta, không ai ích kỉ hơn hắn!” Nàng cất cao giọng: “Anh ta ai cũng
không yêu, chỉ yêu bản thân mình!”
Trong lòng Phương Sí đau một chút,
tựa hồ dao động, bộ dáng có chút hoảng loạn: “Không phải như em nói.”
“Em hiểu anh ta mà!” Tả Lâm Lâm trở
nên chủ động: “Anh ta luôn cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều nghe lời ảnh,
anh ta có khi nào quan tâm chuyện người khác? Anh cho rằng anh ta xem anh là
bằng hữu à, nếu không phải bị bệnh, anh ta sẽ mặc kệ anh!”
Phương Sí hô hấp khó khăn hơn muốn
đẩy cô nàng ra để rời đi, Tả Lâm Lâm nhân cơ hội nhào lên dáng người ẻo lả, như
nước nhu tình, không màng tất cả trói khẩn hắn, hôn đôi môi khô ráo của hắn.
Bạn gái cũ nhiệt tình như lửa làm Phương Sí cảm thấy ghê tởm, một người đứng
núi này trông núi nọ thay đổi tình nhân, một kẻ xảo trá lợi dụng mình là nữ
nhân, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là nàng không phải là người trong
lòng của hắn.
“Buông anh ra!” Hắn hét, không dễ dàng thoát khỏi bàn tay của Tạ Lâm Lâm, cô nàng dán lên tiếp tục dây dưa, cùng với nói là thân thiết không bằng nói là vật lộn, bọn họ cơ hồ là đánh nhau, Phương Sí bị chọc giận, nóng nảy nói: “Anh có người yêu rồi!”
Tả Lâm Lâm giật mình, cười lạnh lên: “Anh lừa ai chứ,” nàng mỉa mai chế nhạo
như đã từng làm với hắn trong quá khứ: “Trừ bỏ em ra, anh còn thấy được nữ nhân
khác?”
Phương Sí nhất thời cứng họng, thở
dài: “Em quá tự phụ.”
“Em tự phụ thì sao,” nàng kiêu ngạo
mà dương cằm, đường cong động lòng người: “Anh dùng tiếng nhạc chuông đó là vì
ai?”
Phương Sí không nói chuyện, nàng cho
rằng mình nói trúng rồi, đắc ý vênh váo: “Chỉ cần em câu một ngón tay, anh
liền……”
“Anh là đồng tính luyến ái,” Phương
Sí không dung túng cho nàng nói tiếp: “Anh thích nam nhân.”
Tả Lâm Lâm tựa hồ không nghe hiểu, nghiêng
đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đã ở chung.” Phương Sí nói tiếp.
Tả Lâm Lâm mặt mũi trắng bệch, nhưng
còn đang cười: “Ngụy biện!”
“Là thật sự,” Phương Sí không vội đi
dựa vào bức tường nơi huyền qua: “Cả đời người.”
“Cả đời người”, Tả Lâm Lâm có chút
tin hắn, không ai sẽ lấy xu hướng giới tính nói giỡn: “Là bởi vì em sao?” Nàng
run run hỏi: “Bởi vì em tổn thương anh?”
“Không,” Phương Sí biểu tình ôn nhu
hoàn toàn không đem nàng để vào mắt: “Nhận thức hắn, anh mới biết được cái gì
là yêu, không phải ăn cơm đi dạo phố xem điện ảnh, là anh chết tôi sống, là tê
tâm liệt phế!”
Tả Lâm Lâm lúc này mới thật sự rớt
nước mắt, không phải vì tình nhân cũ thay lòng đổi dạ, mà là vì nỗi xấu hổ và
giận dữ cùng tương lai cùng đường bí lối, nàng hấp hối giãy giụa: “Anh lầm rồi,”
nàng bắt đầu cởi nút áo ngủ, không có mặc áo ngực, lộ ra hai bầu ngực tuyết
trắng: “Em nói cho anh biết bộ dáng khi nam nhân yêu là gì!”
Phương Sí chỉ nhìn thoáng qua liền trốn tránh, Tả Lâm Lâm áo rách quần mỏng, một trái hai phải kéo lấy dây lưng quần của hắn, Phương Sí dùng sức đẩy nàng, nàng thấy không túm được người liền bắt lấy tay Phương Sí, hung hăng cắn tay người ta. Giống dã thú mất đi lí trí, nàng trừng đỏ đôi mắt không buông miệng, hai tay nắm chặt cổ tay Phương Sí, nhưng nhớp nháp có chút cầm không được, nàng cảm thấy không thích hợp, lật tay lên nhìn, trên tay xác thực là một lớp phấn phủ: “Thứ gì……” Nàng kinh ngạc mà nhìn thủ đoạn của Phương Sí, nửa che nửa lộ ngang dọc đan xen vài vết sẹo.
Cao Chuẩn che miệng, trong ngăn tủ tất cả đều là thuốc, chai nhựa màu nâu thẫm,
dán đủ mọi màu sắc nhãn mác, có vài loại
anh rất quen thuộc để trị chứng lo âu sợ hãi mà Phương Sí đã từng khai cho anh,
còn có thể giảm bớt hậm hực, ức chế khuynh hướng tự mình hủy diệt.
Nước mắt lập tức vòng quanh mắt, anh
hoảng loạn cầm lên những lọ thuốc rồi lại buông xuống, dòng chữ tiếng Anh đơn
giản mô tả cách dùng, tay anh run đến lợi hại, cầm không vững làm rớt mấy lọ,
tầm mắt từ trên theo xuống, ở ngăn tủ đầu tiên thấy mấy chai lọ mỹ phẫm này nọ,
anh đọc hướng dẫn, là kem che khuyết điểm.
Trong đầu ong ong mấy tiếng, Cao
Chuẩn ngơ ngẩn đứng trước bồn rửa tay, văng vẳng bên tai nghe được tiếng nam
nhân khóc thút thít, anh sờ mặt mình, vừa rồi nước mắt đã khô, là ai khóc ở đây?
Từ toilet ra ngoài anh dóng tai lên
nghe, không phải ngoài cửa sổ hoặc là hàng xóm, quay người lại, anh minh bạch
là tiếng khóc từ lòng mình. Anh đã chảy nước mắt quá nhiều lần, ban đêm lúc
cuộn mình trong góc tường, lúc tham luyến nhiệt độ thân thể Phương Sí, lúc mở
ra hai chân cho người đàn ông xa lạ, lúc nội tâm đau khổ đã khóc rất nhiều lần,
nguyên lai lần này mới là đau nhất, đau đến thanh âm đều phát không ra.
Anh bắt đầu tìm di động muốn gọi cho
Phương Sí, lúc vừa rồi thân thiết đặt điện thoại ở góc bàn trà, anh đi đến đó
kiếm, lúc này cửa phòng vang, Phương Sí thu hồi chìa khóa đi vào, vừa cởi áo
khoát vừa kinh ngạc nhìn anh: “Như thế nào còn không có mặc quần áo?”
Hắn lập tức hướng toilet, Cao Chuẩn vội vàng kêu: “Anh……”
Di động đột nhiên reo vang, Cao Chuẩn căn bản không muốn tiếp nhận, nhưng nhìn
tên báo trên màn hình, anh nhướng mày mở loa.
“Cao Chuẩn,” là giọng Tả Lâm Lâm,
Phương Sí lập tức dừng ở cửa toilet, có chút khẩn trương mà nhìn qua, Cao Chuẩn
không lên tiếng, nghe bên kia chậm rãi nói: “Theo lý thuyết chia tay, em không
nên gọi điện thoại cho anh, nhưng là chuyện này…… Em cảm thấy không thể không
nói cho anh,” nàng khó khăn nói: “Phương Sí…… Anh nên cách xa y một chút.”
“Vì cái gì.” Cao Chuẩn trả lời không
nghe ra cảm xúc, đôi mắt uyển chuyển đánh giá Phương Sí, Phương Sí lẳng lặng mà
nghe, có điểm thẹn thùng ý tứ, hơi hơi nhấc vai tùy ý.
“Y là đồng tính luyến ái,” Tả Lâm
Lâm khinh thường nói: “Lúc giới thiệu y cho anh em không biết, hơn nữa nghe nói
y ở cùng với nam nhân, ngẫm lại liền cảm thấy……”
Nàng nói liên miên mà Cao Chuẩn đột
ngột mà trở về một câu: “À, chuyện đó thì anh biết.”
Tả Lâm Lâm dừng một chút, hẳn là có
chút ngoài ý muốn, khẩu khí lập tức mềm nhũn: “Em là không yên lòng với anh, ở
bên nhau lâu như vậy, nói như thế nào đều là có cảm tình……”
Cao Chuẩn như là không nghe nàng
nói, nhẹ nhàng bâng quơ mà đánh gãy: “Người kia chính là anh.”
Tả Lâm Lâm không kịp phản ứng: “Hả?”
Phương Sí không hoảng hốt đứng thẳng
thân thể, nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh chăm chú nhìn Cao Chuẩn, Cao
Chuẩn tiếp được tầm mắt của hắn tiêu sái cười: “Người ở chung với y, là anh.”
Nói xong, hắn trực tiếp treo điện
thoại đứng dậy đi qua hướng Phương Sí; Phương Sí say mê nhìn người trước mắt, người
ấy như một đóa hoa hồng diễm lệ, hoa mắt say mê, cơ mặt cắn chặt, cả người phấn
khởi; Cao Chuẩn càng tới gần, hắn càng run rẩy, cái mũi trộm mà ngửi cổ có mùi
nicotin của Cao Chuẩn, giống với hắn, nhàn nhạt giống xuân dược, hắn vươn tay đụng
vào hàng lông mi cong cong.
“Đi đâu vậy?” Điện thoại ở trong tay rung không ngừng, Cao Chuẩn hỏi.
“Em biết rồi à.” Phương Sí
quấn quýt si mê mà nhìn chằm chằm môi anh.
“Anh nói đi.” Cao Chuẩn
ngoan ngoãn đem môi cho hắn cắn.
Phương Sí nhịn không được mổ
tới mổi lui hai ba lần: “Cô ấy tâm lý không ổn định, anh……”
Cao Chuẩn bỗng nhiên hút
lấy bờ môi của hắn, kiễng chân, cố hết sức mà kéo túm bờ vai của hắn, Phương Sí
vội vàng ôm sát lấy eo anh, hai người vội vàng lao vào nhau xém té ngã, nâng đỡ
nhau trước cửa toilet.
“Ô ô ô……” Phương Sí lẩm
bẩm, rõ ràng là nghe không rõ, nhưng Cao Chuẩn lại biết, hắn nói chính là “Anh
yêu em”, một lần nói chưa rõ, Phương Sí nói lần thứ hai, càng nói Cao Chuẩn hôn
hắn càng hăng say, thừa cơ Phương Sí không để ý, Cao Chuẩn buông hắn ra, ném
xuống di động bắt lấy tay trái hắn đưa đến trước mắt mình.
Trước mắt là dấu răng chảy
máu đầm đìa trên mu bàn tay, Phương Sí giật mình giấu đi, Cao Chuẩn lần thứ hai
cầm lấy, ngươi tới ta đi, nước mắt bùm bùm rơi xuống, thấy anh rơi lệ, Phương
Sí cũng đỏ vành mắt, sau đó hai người chậm rãi không tranh giành nữa, Cao Chuẩn
thật cẩn thận xắn cổ áo sơ mi của hắn lên, không ngờ nơi động mạch có ba bốn vết
sẹo xấu xí ―― hiển nhiên, hắn thử qua không chỉ một lần.
Cao Chuẩn đau lòng tiến vào
trong lòng ngực Phương Sí, Phương Sí cũng gắt gao ôm lấy anh, như hai cụ già gù
lưng thân thể, chống đỡ sống nương tựa lẫn nhau: “Hãy ở bên cạnh anh đi,” Cao
Chuẩn sợ mình nghe lầm, trái tim đập thình thịch lặng lẽ hỏi: “Thật chứ?”
“Thật,” Phương Sí hôn lên
tóc lên môi của anh: “Được,” hắn lặp lại, sau đó nghĩ tới cái gì: “Mãi mãi được
chứ?”
Cao Chuẩn bật cười: “Được,”
anh đáp trịnh trọng: “Được!”
Trên sàn nhà, màn hình di động bám riết không tha mà chấn động.