“Mẹ nó trả lại công bằng cho mị! Khẳng định là bọn họ đơn phương cưỡng bách Chân gia show ân ái, Chân gia nhà mị là người chuyên nghiệp mà… T.T!”
+Đơn phương cưỡng bách +10086!
“Chân gia của mị sao có thể là đồng tính
luyến ái, đám bạn gái đều là đồ ngốc sao, cái nồi này chúng ta không đội! Cầu bộ
phim sẽ bị lỗ vốn, dù sao mị sẽ không ủng hộ phim này, lăng xê thật ghê tởm!”
“Chậc chậc, gì mà mọi người cứ xoắn,《
Nhập vai 》 là phim về đồng tính, vai chính dính tin đồn
đồng tính quả thực tuyên truyền quá tốt còn gì.”
Cao Chuẩn di chuyển con
chuột, ánh sánh xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt.
“Mọi người đừng ở đó tẩy trắng giúp Chân Tâm, không có lửa sao có khói, iem có mặt ở hiện trường nè, nếu Chân Tâm cùng Trương Chuẩn không có gì, iem liền nhảy sông Hoàng Phố!” “Nhìn hình chụp là biết Trương Chuẩn bị dọa trắng mặt ra kìa, người người rần rần hỏi chuyện mà hắn có nghe hiểu gì đâu, là Chân Tâm ngạo kiều ôm hắn lao ra ngoài, có thấy cái cách Chân gia ôm người ta không, y chang ôm con gái đó!”
Ngón tay Trương Chuẩn không
nghe lời não bộ, lăn chuột mấy lần đều trơn tuột, anh liền chà chà mồ hôi lên
túi quần, cố xem tiếp.
“Mị nghe có mùi gian tình ở đây, lúc quay《
bắc cao phong 》 Chân Tâm đã gặp Trương Chuẩn, nói thật mọi
việc đều có nguyên nhân của nó, Chân Tâm nhập vai không có gì kì quái cả.”
“Chân gia nhập diễn cũng là bị Trương Chuẩn
câu dẫn, tên biến thái!”
Trương Chuẩn không chạm vào
con chuột, ngơ ngác nhìn mấy câu cuối cùng trên trang web:
“Không phải đâu! Hai người bọn họ không phải
ngươi chết ta sống, thế bất lưỡng lập sao! Mị thật đáng chết mà! Mấy ngày trước
mị nặc danh ở Tieba mắng to Trương Chuẩn rác rưởi, Chân gia thấy có thể hay
không hận chết mị, mị không chịu đâu!”
“Lầu trên, cô có bạn cùng thuyền đây này! Tôi
cũng giống cô! Chân gia anh nói xem, anh sẽ không giận tụi em chứ, nếu biết sự
thật thì em cũng không mắng anh rồi.”
“Người trước không đội trời chung, người sau
gắn bó keo sơn, dùng công việc để che giấu thật quá đúng lúc. Em không nghe em
không nghe……”
“Chỉ có mình tôi thấy bức ảnh kia thật tình
cảm sao? Dễ thương quá trời. Cầu video…”
Trương Chuẩn đóng màn hình
notebook, ôm đầu ghé vào trên bàn.
“Chị không cần nói gì nữa,
em không đồng ý,” Chân Tâm ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại, không yên tâm đi
tới đi lui: “Mới vừa chia tay liền tìm bạn gái mới, chẳng khác gì tên sở khanh
trong phim!”
Trương Chuẩn biết là đại
diện Lý của Chân Tâm.
“Chị không cần an bài, chị
an bài em cũng không phối hợp,” Chân Tâm lần này thực kiên quyết, cắn chết
không thỏa hiệp: “Fans không ngốc, biết chúng ta là dùng nam nữ tai tiếng để
che giấu nam nam tai tiếng!”
Trương Chuẩn hơi hơi quay
mặt đi đón ánh nắng ban mai chiếu trên gương mặt xám xịt của mình, hắn ra sức
thỏa hiệp nhưng càng làm Trương Chuẩn cảm thấy chua xót.
“Chị nói cái gì,” bỗng nhiên, Chân Tâm khẩu khí thay đổi: “Chị lặp lại lần nữa.”
Trương Chuẩn đứng hình, anh nghe ra được Chân
Tâm muốn phát hỏa, quả nhiên, hắn lớn tiếng chất vấn đại diện Lý: “Cái gì kêu ‘
nam nhân cùng nam nhân là bệnh ’? Cùng đàn bà làm loạn còn có thể diện hơn đàn
ông hả?”
Đại diện Lý cũng không khống
chế được cảm xúc, giọng nàng bén nhọn gầm rú qua điện thoại, Trương Chuẩn đứng
lên, anh không muốn bọn họ vì mình mà cãi nhau, còn chưa kịp khuyên, liền nghe
Chân Tâm nói: “Được, chị không cần hoài nghi, tôi nói cho chị biết luôn, tôi
với anh ấy đang ở bên nhau, chúng tôi là đồng tính luyến ái, chúng tôi có
bệnh!”
Trương Chuẩn trợn mắt há
hốc mồm, đại khái sửng sốt một giây đồng hồ, xông lên đoạt lấy điện thoại Chân
Tâm, run rẩy cắt đứt: “Em điên rồi.” Anh cả người run rẩy, hoảng sợ mà nhìn
Chân Tâm, đôi mắt ướt dầm dề: “Em muốn làm gì?”
“Come out!” Chân Tâm rống trở về, giận cá chém thớt lên người Trương Chuẩn: “Như thế nào, dám làm không dám nhận hả?”
“Anh không nghĩ sẽ quay đầu! Cùng em
vụng trộm giữa thanh thiên bạch nhật, bị em cắm vào mông như đàn bà, anh cũng
chưa từng nghĩ tới quay đầu lại!” Nói ra lời nói trong lòng, Trương Chuẩn mềm giọng
cầu xin: “Nhưng là không thể come out.”
“Vì cái gì?”
“Trước hai mươi tuổi anh chỉ biết có
võ thuật, hiện tại trừ bỏ võ thuật, anh chỉ còn diễn xuất.”
Chân Tâm kéo tay anh: “Anh còn có
em.”
Trương Chuẩn lau nước mắt, cười: “Ở
nhà làm nội trợ không khác gì đàn bà? Anh biết em có tiền nhưng có bao nhiêu
2000 vạn chứ?”
Lại là chuyện 2000 vạn, Chân Tâm
không nói chuyện, Trương Chuẩn từ trong tay hắn túm ra đầu ngón tay: “Cũng muốn
em vì người trong nhà mà nghĩ lại.”
Chân Tâm chịu không nổi uất ức:
“Theo chân bọn họ có cái gì quan hệ!”
“Anh không muốn mẹ anh ra cửa mua cái đồ ăn không dám ngẩng đầu,” Trương Chuẩn nửa xoay người, không dám đối mặt hắn: “Bà ấy căn bản không biết đồng tính luyến ái là cái gì.”
Chân Tâm cảm thấy nôn nóng, dây thần kinh Thái Dương co rút đau đớn: “Anh lúc
nào cũng sợ này sợ kia, anh là kẻ nhát gan!”
Trương Chuẩn bị đâm đau thương: “Đúng
vậy, anh nhát gan, nhưng xã hội chính là như vậy, nhà anh bên kia chính là như
vậy, đại lục chính là như vậy!” Anh giận dỗi tung ra một câu: “So không được người
Đài Loan mấy người.”
Chân Tâm nhíu mày: “Cái gì kêu
‘người Đài Loan mấy người’, ý anh là sao?”
Trương Chuẩn cố chấp không xin lỗi,
Chân Tâm bình tĩnh lại, cố gắng ở bên khuyên nhủ: “Anh xem Phương Sí cùng Cao
Chuẩn, bọn họ có khó không, như vậy tuyệt vọng còn ở bên nhau, chẳng lẽ chúng ta
đều không bằng hai tên giả tưởng này sao?”
Trương Chuẩn sợ nhất là nghe cái
này: “Đó là hư cấu, là ảo tưởng, là kịch bản!”
Chân Tâm bắt lấy bờ vai của anh:
“Chuyện xưa là giả, cảm tình là thật sự!”
Trương Chuẩn đẩy hắn ra: “Chân Tâm, em nhập diễn quá sâu!”
“Em nhập diễn?” Chân Tâm giận không
thèm suy nghĩ: “Là ai ở trên giường kêu em ‘ Phương Sí ’!”
Trương Chuẩn nhíu mày: “Khi nào?”
Chân Tâm biết mình lỡ lời,
nhẹ giọng nói: “Anh dám nói chúng ta không phải nhập vai?”
Trương Chuẩn trầm mặc, đoạn
trầm mặc này xé tâm người, nứt phổi người, môi hết mở lại đóng, anh nói: “Là……
Nhập vai,” thanh âm so với Chân Tâm càng nhỏ: “Nhiều nhất là một tuần, diễn xong
là đóng máy, chúng ta cũng nên thoát khỏi nhân vật.”
Biết rõ là lời nói lẫy,
Chân Tâm vẫn đá cửa bỏ đi, Trương Chuẩn ảo não mà tát miệng mình.
Trần Chính Sâm bắt Đoan
Chính gọi mọi người mở cuộc họp, người ở các bộ phận dần dần tụ tập, Trương
Chuẩn ở ngoài cửa hút thuốc, Trần Chính Sâm thuận miệng mà kêu Chân Tâm: “Này,
kêu Trương Chuẩn vào đây.”
Chân Tâm nhìn nhìn bốn
phía, thấy Tiểu Đặng cùng Tiểu Uông xa xa dựa vào bên cửa sổ: “Đặng Tử Trừng,
kêu Trương Chuẩn vào phòng họp.”
Trần Chính Sâm cùng Đoan Chính liếc mắt nhìn nhau, hai người chưa kịp nói gì thì Trương Chuẩn đẩy cửa tiến vào, Đoan Chính theo thói quen chỉ ghế dựa bên cạnh Chân Tâm cho anh, nhưng Trương Chuẩn thái độ khác thường đi đến ngồi xuống đối diện tổ nhiếp ảnh.
Hẳn là hai người họ cãi nhau, mọi người đều
thấy nhưng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Được rồi được rồi, mở
họp,” Trần Chính Sâm dùng kịch bản gõ tay vịn ghế dựa: “Đây là lần họp cuối
cùng của chúng ta, mọi người đều xem qua kế hoạch quay chụp chỉ còn có bốn ngày
nữa là xong, nhưng tôi phải nói trước cho mấy người biết, tôi có thể thêm vào
cảnh diễn nếu thấy chưa ổn! Tôi muốn nói vài giờ……”
Điện thoại Chân Tâm rung
động, nhìn thấy bộ dáng chán ghét của hắn Trương Chuẩn biết là đại diện Lý, hắn
che miệng trả lời không hứng thú: “Dạ. Điện ảnh hay là sân khấu kịch…… À, nhà
tư sản?”
Là nhận được công tác mới,
Trương Chuẩn hâm mộ cũng có chút mất mát, có thể nói để mời được ảnh đế hẳn là
tài nguyên sẽ không quá kém.
“Hôm nay diễn cảnh đêm,
nhưng ban ngày tôi có việc đi ra ngoài, sau 5 giờ thì được, từ 5 giờ đến 7 giờ sao,
được chứ.”
Hắn cúp điện thoại, Trương
Chuẩn lập tức dời đi đôi mắt, Trần Chính Sâm còn đang giảng giải nước miếng bay
lung tung; âm thanh tin nhắn vang lên, Trương Chuẩn móc di động ra xem là của
mẹ mình: Công tác có gấp đến đâu con nhớ gọi cho Đan Di một lần chứ.
Mẹ, kỳ thật con với cô ấy
đã chia tay.
Đánh xong dòng chữ anh do
dự nhấn nút gửi đi, nhưng mà nghĩ thế nào anh lại xóa đi và trả lời “Được”.
Bốn phía tối om. Trương
Chuẩn sờ tới sờ lui, bốn phía tất cả đều là vách tường, cánh tay không thể nâng
quá cao bởi vì quần áo quá chật bó sát người, như là lễ phục dành cho tiệc rượu,
cổ áo còn có nơ con bướm. Anh khó khăn đấm đấm vách tường tìm đường, may mắn
sao một bên vách tường mở rộng, ngay lập tức ánh đèn cùng âm thanh ồn ào vang
dội tứ phía, anh liền ý thức đây là giấc mơ.
Anh cẩn thận đi ra ngoài. Bên ngoài là một hội trường lớn có rất nhiều nam nữ, giá lớn giá bé cameras, bỗng nhiên có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại nhìn kinh ngạc mà kêu: “Sư huynh!”
Ngô Dung cười thân thiết ôm bờ vai của anh hướng vào trong, Trương Chuẩn tò mò mà nhìn trộm chính mình trong mơ, tây trang phẳng phiu sát vai cùng đạo diễn Trần và Đoan Chính, ánh đèn chớp lóa, tại nơi mọi người tụ tập, anh phát hiện Chân Tâm tây trang chỉnh chu không kém.
Chân Tâm tham lam nhìn chằm chằm anh, Trương
Chuẩn mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, bởi vì là cảnh trong mơ nên nỗi sợ hãi được
thả lỏng, hai người bọn họ đi đến gần nhau hơn, ánh mắt anh đông cứng trên
người Chân Tâm.
“Chân Tâm, nhìn xem,” Ngô
Dung tiếp đón hắn: “Ai tới đây!”
Hiển nhiên, Chân Tâm làm bộ
kinh hỉ: “Ai nha thầy Trương,” hắn khách sáo mà vươn một bàn tay: “Đã lâu không
gặp.”
Đây là muốn cùng mình bắt
tay sao? Trương Chuẩn nhấp môi, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, Ngô Dung lấy khuỷu
tay chạm vào anh, anh mới nhớ tới giơ tay nắm chặt không buông, Chân Tâm làm
dịu tình hình: “Một năm không gặp anh thế nào?”
Trương Chuẩn mơ màng hồ đồ
trả lời: “Khá tốt.” Trên thực tế, anh có rất nhiều chuyện để hỏi hắn nhưng lúc
này âm thanh nhắc nhở vang lên, khách khứa sôi nổi vào chỗ.
Chỗ ngồi của hai người rất
gần nhau, nhưng Chân Tâm cũng chưa quay đầu nhìn anh một cái; người chủ trì trên
đài hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, nhưng những chuyện này hoàn toàn không làm
Trương Chuẩn để tâm, anh chỉ nhìn chằm chằm thái dương xinh đẹp của hắn, cảm
thụ cái nhìn khinh thường lại lạnh nhạt của hắn; trong lòng Trương Chuẩn bị đục
một lỗ hổng sốt ruột muốn bắt chuyện với hắn, nhưng đột nhiên bài hát chủ đề
vang lên, trên màn hình LED đánh ra một hàng chữ: Dưới ánh mắt đáng sợ của người
đời, anh và tôi rốt cuộc nắm tay――《 nhập diễn 》 buổi chiếu toàn cầu ngày đầu tiên!
Thì ra là thế, Trương Chuẩn
chua xót mà khẽ động khóe miệng, vai diễn đã sớm kết thúc, bọn họ đã sớm chia
tay với nhân vật, hiện giờ chỉ còn xấu hổ lúc gặp nhau.
Reng…reng… Không biết từ
đâu ra tiếng chuông, Trương Chuẩn bực bội mà nắm nơ kéo nỗ lực bảo trì mỉm cười,
anh tự nói với chính mình bởi vì máy quay phim đang quay, mọi người đang nhìn
mình.
Reng…reng… Anh bỗng dưng mở
mắt ra là trần nhà phòng khách sạn quen thuộc, anh xoay người xuống giường thất
hồn lạc phách mà đi mở cửa, Tiểu Đặng đứng ở chỗ đó, nhíu nhíu mày giúp anh lau
mặt, Trương Chuẩn thế mới biết mình khóc.
“Ngủ sớm như vậy.” Tiểu
Đặng vào phòng mở TV.
Trương Chuẩn vào toilet lấy khăn lông: “Tần Tấn Nhi tạm thời xin nghỉ, tổ anh được nghỉ.”
“Sướng quá,” Tiểu Đặng xách theo bao nilon leo
lên giường: “Em ở tổ A hỗ trợ, đợi đến hai tiếng vậy mà ảnh đế cũng không xuất
hiện.”
Trương Chuẩn mặt cứng một chút: “Vậy à.”
Anh không thích sự trùng
hợp này thế nào, Tiểu Đặng ở một bên đổi đài một bên từ bao nilon lấy ra cổ vịt
cùng bia: “Em cảm giác trận đấu bữa nay hấp dẫn lắm đây.”
Tiểu Đặng đoán sai, trận
bóng chưa hết hiệp một chuẩn bị nghỉ ngơi giữa hai hiệp thì cậu đã nghiêng đầu
ngủ rồi; bốn giờ rưỡi sáng, Trương Chuẩn nhận được Wechat của Chân Tâm: Anh ngủ
chưa? Chưa ngủ thì lên phòng em đi.
Trương Chuẩn buông di động
nhìn chằm chằm TV, anh vốn là ngủ rồi, nhưng anh tâm phiền ý loạn nhìn thảm cỏ
bị dẫm nát trên màn hình, nhìn cầu thủ chạy tán loạn trên sân cỏ; anh liếc mắt
nhìn Tiểu Đặng ngủ bên cạnh nhẹ nhàng bước xuống giường.
Chân Tâm ngạc nhiên khi mở
cửa cho anh: “Nhanh như vậy!” Hắn mặc một áo sơ mi mới trắng như tuyết: “Anh
chờ em một chút.” Hắn chạy vào toilet, nửa đường quay trở lại lấy tạp chí che
đậy thứ gì đó trên bàn.
Trương Chuẩn có chút thất
thần vì giấc mơ kia làm anh hoảng sợ, giống như trước mắt thật là ngọt ngào,
kết quả là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.
[1]
Chân Tâm hẳn là thay quần
áo trong toilet, hắn luôn thích làm chút động tác nhỏ, Trương Chuẩn tùy ý lật
lật tạp chí ra nhìn, nhưng lại sợ thứ mình sẽ thấy dưới đó.
Phía dưới là hộp nhẫn màu
trắng.
Nói tâm không loạn là giả, anh
quay đầu nhìn nhìn toilet, từ dưới tạp chí lấy ra cái hộp chậm rãi mở ra, quả
nhiên là nhẫn đôi, anh lấy ra một chiếc, là nhẫn bạch kim đơn giản đính hột,
trên vách khắc một hàng chữ nhỏ: “Tiger in My Love”.
Ngô ái mãnh như hổ.
Trong nháy mắt, Trương
Chuẩn kinh ngạc đến rơi lệ, ngực như bị bóp chặt, tình yêu cùng cảm kích rần
rần xông tới, đúng, là cảm kích, nhưng anh không rõ mình cảm kích điều gì. Bỗng
nhiên, anh lại xem thường chính mình lo được lo mất, nhớ tới giấc mộng mơ hồ
kia, tựa hồ “Dưới ánh mắt đáng sợ của người đời, anh và em rốt cuộc nắm tay
nhau” mới là ẩn dụ chân chính.
Tay run run anh đem nhẫn để lại vào hộp rồi giấu dưới cuốn tạp chí như trước, anh còn cố ý đứng ở trước giường làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Từ nơi này, nếu lệch một bên đầu là có thể thấy được toilet, Chân Tâm ở bên trong tay chân luống cuống điều chỉnh vị trí cà vạt.
Trên giường vang lên tiếng
di động, Trương Chuẩn cũng không muốn nhìn, nhưng theo bản năng mà thoáng nhìn
trên màn hình, có tin nhắn mới, người gửi là Tần Tấn Nhi.
Lời Tiểu Đặng nói lập tức
chui vào lỗ tai, Trương Chuẩn biết không có khả năng, nhưng ngực như bị ai nhéo,
anh rón ra rón rén cầm điện thoại, tâm lý y hệt con gái kiểm tra điện thoại bạn
trai mình, lặng lẽ nhập mật khẩu.
Chân Tâm chưa từng nói cho
anh biết ngày sinh nhật của hắn, nhưng Trương Chuẩn biết, anh nhập hai lần đều
không đúng, khẩn trương cùng cảm giác thất bại làm anh hổ thẹn, không tự giác
ném điện thoại xuống giường, lúc này dòng điện xẹt ngang đầu, anh nuốt nước
miếng thử nhập vào dãy số khác.
Trong vài giây ngắn ngủi, anh có kinh hoàng có chờ mong, thậm chí cười nhạo chính mình ngu xuẩn, nhưng màn hình chủ không ngờ hiện ra ―― anh dùng ngày sinh của mình mở khoá điện thoại Chân Tâm thấyTần Tấn Nhi nói: Em tới rồi, anh còn ngủ sao?
Khoảnh khắc vui sướng trong chốc mắt bị phá
tan, bọn họ vậy mà vẫn còn ở bên nhau.
Trương Chuẩn siết chặt nắm
tay, anh bắt đầu hoài nghi cho tương lai, chính vì không tự tin anh càng tò mò hơn mở ra nhật kí tin nhắn,
lúc này Chân Tâm ở trong toilet nói: “Em nghĩ rồi, anh muốn như thế nào thì làm
theo thế đấy, dù sao hai đứa ở bên nhau, em chịu đựng một chút cũng không có gì
lớn.”
Điện thoại, Weibo, WeChat, không
có dấu vết gì hết, Trương Chuẩn thở dài một hơi động não nhìn đến icon album
ảnh. Chân Tâm thích chụp ảnh, còn chụp rất nhiều hình ảnh lung tung, anh nhấn
lên kéo xuống không thấy ảnh Tần Tấn Nhi, nhưng là thấy một bức ảnh khác của
chính mình, cả người đầy men say, tầm mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm màn ảnh,
trên mặt có vài giọt chất lỏng trắng sữa.
Trương Chuẩn thầm mắng Chân
Tâm tinh trùng thượng não, nhưng đầu óc có chút trì độn, anh thật lòng không
nhớ cảnh tượng này vào lúc nào, một chút cũng không nhớ, đến khi nhìn ngày chụp
ảnh, anh nhất thời giật mình ở nơi đó.
Chân Tâm từ trong toilet
bước ra, bởi vì hưng phấn cũng không chú ý hành động của Trương Chuẩn, hắn lập
tức đi lấy nhẫn, sau đó từ sau lưng đi tới: “Hey, honey!” Hắn kêu, Trương Chuẩn
giật mình xoay người theo tiếng hắn gọi, di động trong lòng bàn tay trơn tuột xoay
vòng vài cái rớt ở bên chân Chân Tâm.
Hắn quỳ một gối, lễ phục
trang trọng, ngực cắm một bông hoa hồng đỏ, tay phải nâng mở ra hộp nhẫn: “Em
muốn cho anh một sự ngạc nhiên…” Vừa nói, tầm mắt hắn không chịu khống chế mà
dừng ở chiếc di động bên chân, màn hình sáng lên là ảnh chụp mà mỗi ngày mỗi
tối hắn đều sẽ xem một lần.
Lời nói phía sau nghẹn nơi
cổ họng, không đợi hắn ngẩng đầu, Trương Chuẩn bước nhanh qua người hắn, khoảnh
khắc tốt đẹp biến thành chật vật, lưu lại chỉ có tiếng cửa phòng mở.
[1] Có những thứ tuyệt đẹp, lunh linh, mỹ miều, ta có thể nhìn thấy nó, cảm nhận được nó, nhưng lại không thể chạm vào, không thể cầm lấy nó, không thể giữ lấy nó cho riêng mình …Mãi mãi chỉ như hoa trong gương..như trăng dưới nước..