Nhập vai 56


Cao Chuẩn ra sức chà sát ngón tay, vì đầu ngón tay dinh dính cảm giác như phấn nền của con gái, anh suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, hành lý đã được thu dọn lẻ loi đứng ở ven tường, Trâu Vận nằm ở trên giường, rướn người nói: “Em tắt đèn đây.”

Trong bóng đêm, Cao Chuẩn vừa lên giường chưa kịp nằm xuống, Trâu Vận liền xoay người, bàn tay để trên cằm anh nhẹ nhàng sờ nắn, Cao Chuẩn bắt lấy tay hắn, còn chưa kịp hất ra, người kia liền quấn tới, chỉ là sờ soạng cùng hôn môi, Cao Chuẩn chịu không nổi, phiền chán mà kháng cự, hai người dây dưa không ra tiếng, Cao Chuẩn cuối cùng dùng sức đẩy hắn sang bên kia giường.


Trâu Vận ngồi dậy, không biết là nhẫn nại hay là phẫn nộ, áp lực thở hổn hển một trận, nghiêng người leo lên trên người Cao Chuẩn, cưỡng bức nắm mặt bắt anh nhìn mình. Bức màn lay động trong bóng tối, theo lý thuyết cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng không biết có ánh sáng le lói từ nơi nào chiếu tới, chiếu rõ lên khuôn mặt Trâu Vận.

“Không thể không đi sao?” Trâu Vận hung ác hỏi.

Cao Chuẩn gật đầu, ngay sau đó, cái tay kia dừng lại trên cổ anh, Trâu Vận hỏi thêm lần nữa: “Anh nghĩ cho tốt có đi hay không?”

Bình thường Cao Chuẩn khá là mềm yếu, nhưng lúc này lại ngang ngạnh không đầu hàng, Trâu Vận bóp yết hầu anh, ngón tay cái ấn ở trên hầu kết, chỉ dùng một chút lực là có thể bóp nát, Cao Chuẩn khổ sở mà dãy dụa hai chân, hai tay bắt lấy cổ tay Trâu Vận, muốn la lớn nhưng dây thanh âm cùng khí quản đã bị ấn chặt.

Lực tay càng lúc càng lớn, hít thở không thông làm Cao Chuẩn cuồng loạn mà giãy giụa, nhưng tất cả đều là vô dụng, chỉ có tấm nệm cũ ma sát với ván giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong đêm tối lạnh lẽo, như là tiếng côn trùng kêu vang.

Anh bắt đầu rên rỉ, bởi vì thiếu Oxy, tầm mắt trở nên mơ hồ, thần trí cũng không rõ, cảm thấy trên mặt ươn ướt còn lạnh lẽo, là nước mắt rơi li li, tiếng khóc nức nở vang lên trong màn nhĩ, là từ Trâu Vận.
Cao Chuẩn nỗ lực nhướng mắt nhìn lên trên, gương mặt vặn vẹo đến đáng thương, khóc rất bi thương, trong lúc cả hai người đều đang mơ màng, tiếng âm nhạc vang lên:

Sợ hãi khi bi kịch tái diễn,

Em lo lắng rất nhìêu,

Đồ vật càng mỹ lệ,

Em càng không thể chạm vào……

Âm thanh kia ong ong chấn động, Cao Chuẩn cau mày, tiếng nhạc là từ di động của Trâu Vận, có thể là lúc hắn hút thuốc chờ Cao Chuẩn trở về đã đổi tiếng chuông mới:

Kỳ thật em yêu quý anh có tác dụng gì, chẳng lẽ lần này em ôm chặt anh chưa chắc thất bại?


Giọng ca thật thống khổ như tình cảnh hai người lúc này, cả người lâng lâng, ngón tay dần dần hoạt động, miệng vô ý thức mở lớn, tầm nhìn mờ ảo, mơ hồ nhìn đến một người đang khóc, không biết là ai, cũng không biết là thiện là ác, Cao Chuẩn liền phải vứt bỏ vết thương chồng chất trên thân thể, liền phải lột bỏ cái xác trên người mình, trước khi đi anh vươn tay lau lau gương mặt đầm đề nước mắt kia.

Kiềm chế trên cổ được phóng thích, cái lạnh thấu xương bao phủ toàn bộ thân thể, khí quản tê tê đau đớn, não bộ thiếu Oxy choáng váng trở lại, Cao Chuẩn kịch liệt ho khan, Trâu Vận từ trên người anh bò xuống, chật vật ngồi ở đầu giường, cuộn tròn ôm lấy đầu: “Biến” hắn nói: “Anh cút đi cho tôi.”

Điện thoại còn vang:

Trái tim, ánh mắt và tai của anh không có duyên với em,

em không nắm bắt được…

Thân thể Cao Chuẩn mỏng manh phập phồng như tàu lá lúa trên thửa ruộng, cố gắng ngồi dậy, xuống giường mặc quần áo, sau lưng Trâu Vận nói: “Mang đi,” hắn chỉ vào đôi giầy trước TV: “Mang nó đi luôn.”

Cao Chuẩn đi rồi. Một tay kéo vali, một tay xách theo đôi giày, không có lưu luyến, không có oán hận, càng miễn bàn sợ hãi, tất cả đều kết thúc, những cơn ác mộng hoang đường theo năm tháng của anh …… Lúc đi ngang qua chiếc xe Sahara dưới lầu, anh mới cảm giác cổ họng mình nóng rát, bên tai phảng phất nghe Trâu Vận dùng giọng Quảng Đông sứt sẹo ngâm nga bài hát:

Làm này điếu thuốc nhảy thăng,

ta thân hình trầm xuống,

từng cỡ nào tưởng cỡ nào tưởng gần sát……

Thối nát, hèn mọn, tuyệt vọng, bọn họ thật giống nhau, thậm chí lúc ngồi xe taxi đến nhà Phương Sí, đứng ở cánh cửa từng đóng chặt trong hai tháng, tiếng hát của Trâu Vận còn văng vẳng bên tai:

Vẫn tĩnh chờ ngươi nói ta đừng sai dùng thần, cái gì ta đều có dự cảm,

sau đó không mở ra được hai mắt,

xem vận mệnh quang lâm,

sau đó không trung lại lại dâng lên mật vân……

Nhưng lần này chuông cửa chỉ vang lên một tiếng, cửa liền mở, Phương Sí mặc áo ngủ đứng ở chỗ đó, giống như sớm biết rằng anh sẽ tới, một tay tiếp nhận hành lý, một tay cầm lấy đôi giày của anh.

Cao Chuẩn lập tức đi vào phòng ngủ, anh quá đau quá mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy cái giường nơi Phương Sí vừa bò dậy, anh nhớ tới hình ảnh bọn họ ở trên đó triền miên đủ loại, hô hấp liền trở nên dồn dập. Cởi bỏ dây lưng, cởi bỏ quần, anh bắt tay vói vào quần lót, chăn mở ra một bên, khăn trải giường hỗn độn, anh tham lam mà xem, hai tay nhanh chóng ở bên hông run rẩy, yết hầu phát ra âm thanh khó nhịn được.


Phương Sí từ ngoài cửa tiến vào giật mình mà nhìn anh: “Anh đang làm gì?”

Mở mắt ra, cổ đặc biệt đau, Cao Chuẩn nghiêng đầu nhìn thấy Phương Sí, hắn như tên nhóc con vừa ngủ dậy, đầu tóc lộn xộn, ánh nắng ban mai len vào màn cửa ẩn hiện lên mái tóc nâu của hắn làm Cao Chuẩn rất muốn xoa một chút. Anh có chút luyến tiếc vươn tay, xê dịch xuống giường, mặt sau của anh không quá thoải mái, nhớp nháp, đau đau.

Xốc chăn lên, vừa muốn duỗi chân, Phương Sí từ phía sau ôm lấy eo, ôn nhu đem anh trở lại giường, Cao Chuẩn cúi mặt, hai bên đuôi mắt ửng đỏ: “Để tôi đi rửa mặt.”

Phương Sí dịu dàng tha thiết hôn lấy anh, từ môi, xuống cằm đến cần cổ cong bầm tím, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, không giống như hôn môi, là một cách khác hôn người mình thương: “Đừng lại làm anh đau lòng.”

Cao Chuẩn vừa muốn nói chuyện, đùi bỗng nhiên bị cái gì đó cưng cứng cọ xát: “Không được,” anh lập tức cuộn lên đầu gối: “Ngày hôm qua quá nhiều lần.”

Lời âu yếm quá lộ liễu, từ trong miệng Phương Sí nói ra chính là độc dược, Cao Chuẩn khó khăn nuốt nước miếng: “Em bắn không ra, cho anh cắn được không?”

Anh run run ngước nhìn hắn không muốn làm hắn mất hứng, Phương Sí dùng tay đẩy ra một bên đầu gối, một cái tay khác sờ đến giữa mông, Cao Chuẩn vội vàng dùng tay che lại chỗ đó, nơi riêng tư sưng đỏ.

Cái trán chống cái trán, Phương Sí khát cầu mà cọ xát anh, Cao Chuẩn quật cường không muốn buông tay; uổng công mà lấy lòng một trận, Phương Sí dứt khoát nắm hạ thân sưng huyết của mình nhắm vào khe hở giữa các ngón tay; Cao Chuẩn vẻ mặt không tin, đỏ mặt thẹn thùng mà nhìn hắn, càng bị nhìn Phương Sí càng có thêm dũng khí, cầm lấy quy đầu đùa giỡn nơi tư mật, đốt ngón tay bị cọ đến co quắp, ngón giữa cùng ngón áp út vô lực mở ra, Phương Sí nắm lấy thời cơ liền đưa vào.

“Không……” Cao Chuẩn dùng bàn tay trơn trượt đẩy bụng dưới hắn ra nhưng vô dụng, hắn vào được dễ dàng không đau đớn, nhưng nhìn thấy Cao Chuẩn biểu tình khổ sở, Phương Sí muốn giúp anh cao hứng, vì thế ra sức ma sát hạ thể mềm nhũn của anh.

Có thể là mẫn cảm, cũng có thể là ma sát mãnh liệt, Cao Chuẩn kêu một tiếng, mặt sau kịch liệt co rút, chỉ có một chút, thế nhưng cuốn chặt Phương Sí từ bên trong, lực đạo bất ngờ làm Phương Sí như bị sét đánh, gào rống bắn ra.

Cao Chuẩn sờ sờ giữa đùi ẩm ướt của mình, ở bên ngoài ăn chơi lâu rồi, bị người ta bắn ở trong mông cũng làm anh hưng phấn không thôi, Phương Sí vén chăn lên nhìn thử, hắn bắn không nhiều lắm, khăn trải giường ướt một mảng lớn bằng bàn tay, hắn một bên thở lấy sức một bên hôn miệng Cao Chuẩn; Cao Chuẩn thả lỏng mà giương chân, mềm mại ôm hắn cánh tay, xoắn cổ cùng hắn gặm cắn.

Nụ hôn này rất dài, là cái loại không có mục đích gì, là một nụ hôn đơn thuần, Cao Chuẩn si ngốc hưởng thụ thời khắc này, có bao nhiêu động tình cũng có bao nhiêu sợ hãi, sợ Phương Sí ba phải chỉ vì ham muốn nhất thời mà ở bên anh, những âm thanh liếm mút, nước bọt của hai người bọn họ ở trong miệng là đều là đường ngọt, nuốt đến yết hầu lại cảm thấy đau…… Đột nhiên, mông bị nhẹ nhàng đỉnh hai lần, “Phốc” một tiếng bị tiến vào.
“A hả?” Cao Chuẩn hoảng loạn, eo bị bóp chặt: “Anh không phải vừa mới mới……”

Phương Sí đã bắt đầu kích thích, tư thế bình thường không có gì đặc sắc, nhưng Cao Chuẩn bị hắn đâm cho hưng phấn, dồn dập rên rỉ sắp lên cao trào; Phương Sí dùng sức mà ép anh, giống như lo lắng anh chạy trốn, kìm chặt hai cánh tay anh ở trên ngực, Cao Chuẩn tránh không thoát hắn, chỉ có thể mở ra mông đang bị hắn trêu chọc.

Chỉ trong chốc lát, anh khóc ra tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Phương Sí không khác gì thẳng nam chỉ biết làm bừa, không có kỹ xảo, không biết nặng nhẹ, ỷ vào sự nhiệt tình cùng với cái eo dẻo dai chọc ghẹo anh không thôi; Cao Chuẩn thật sự không còn gì để bắn, trên bụng xối một chút nước tiểu trong suốt, thực xứng với danh tuyến tiền liệt cao trào.

Phương Sí còn chưa thỏa mãn, Cao Chuẩn chịu thua hắn, cảm thấy mông mình không xong rồi, đầu ngón chân run rẩy câu khẩn: “Mông, mông không được…… Anh bắn đi, cầu xin anh!”

Phương Sí bắn cao trào như buổi đêm hoang đường đó, ở trên người Cao Chuẩn liều mạng chấn động, hút lấy hút để mồ hôi trên mặt anh, hạ lưu rít gào, Cao Chuẩn cùng hắn cùng nhau đạt tới cao trào, hai người bị rút hết sức lực nằm liệt người.

“Ôm em một cái, được không?”

“Đừng buông em ra. Ôm em vỡ vụn cũng đừng buông ra……”

“Anh đáp ứng rồi, đáp ứng sẽ đối xử tốt với em một chút!”

Những lời khẩn cầu hèn mọn, những đêm cuồng loạn đó dường như đã qua, giống đồng xu được xoay quay cuồng, đánh một đường dài quăng vào trong nước, rốt cuộc nghe được một ít tiếng vọng.

Phương Sí giống Cao Chuẩn nói, dính vào bên trong anh không muốn ra ngoài, Cao Chuẩn quơ quơ eo: “Đi ra ngoài.”

“Chờ một lát.” Phương Sí mềm oặt chậc lưỡi, chưa đã thèm mà cọ cọ: “Chờ thêm một lát.”

“Không được,” Cao Chuẩn sợ hắn lại ngạnh lên: “Em sợ không khép được.”

“Sẽ không,” Phương Sí nhìn anh, cũng không làm cái gì, nhìn như chưa bao giờ được nhìn, Cao Chuẩn bị hắn nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, oán trách hắn: “Anh nhìn cái gì?”

“Nhìn em xinh đẹp.”

Cao Chuẩn vậy mà đỏ mặt, môi hơi hơi run lên: “Nói bậy.”

Phương Sí dùng ngón tay vuốt lên đôi lông mày anh, nơi đó còn dính mồ hôi, sau đó là hốc mắt sâu thẫm, bởi vì túng dục có chút hồng hồng, đi xuống đến cánh mũi nhỏ hẹp, cùng chóp mũi cuối cùng là nhân trung.

“Không cần.” Cao Chuẩn thích hắn chạm vào, nhưng biệt nữu, ngoài miệng không thừa nhận.

“Có phải hay không” Phương Sí phảng phất lầm bầm lầu bầu: “Ngủ một lần, liền tính ở bên nhau?”

“Ở bên nhau”, ba chữ vạn người mê, Cao Chuẩn nghĩ tới quá nhiều quá nhiều lần, cho nên tuyệt vọng: “Em đã cùng ngủ qua với rất nhiều người,” không coi là trả thù, anh cố ý kích thích hắn: “Chẳng lẽ đều ở bên nhau?”
Phương Sí yên lặng, hắn từ trong thân thể anh rút ra, Cao Chuẩn lập tức hối hận lẫn lo sợ, lại cắn răng không ra tiếng, anh cho rằng Phương Sí sẽ xuống giường, cùng những người bạn giường đã từng thỏa mãn ở trên người anh giống nhau, kết quả là không có, hắn nhẹ nhàng sờ soạng Cao Chuẩn mặt sau một phen: “Trời ạ,” nơi đó trống rỗng như một cái động, hắn lật chăn ra muốn xem, bị Cao Chuẩn ngăn trở: “Đừng nhìn,” bởi vì cảm thấy hổ thẹn lẫn tự ti: “Khó coi.”


Phương Sí không cưỡng bách, ôm lấy anh nằm xuống, dùng tay chậm rãi xoa trên mông anh, môi thì dán bên thái dương cùng vành tai của anh, hôn không ngừng; Cao Chuẩn tựa lên long ngực hắn, thụ sủng nhược kinh mà nhìn trộm hắn sợ bị phát hiện, lông mi chớp phải thật cẩn thận cẩn thận.

“Mở chân ra.” Phương Sí nói.

Cao Chuẩn sợ, do do dự dự mở ra một cái chân, Phương Sí kéo cái chân đáp lên eo mình, hai ngón tay tìm được khoảng cách giữa hai cách mông, cơ hồ ấn ấn nơi cơ bắp đó, Cao Chuẩn run lên một chút, anh chưa từng thấy thủ pháp này bao giờ, cảm giác mới lạ mà mở to hai mắt, Phương Sí nhìn ra tâm tư của anh, bất đắc dĩ cười: “Mát xa đáy chậu trợ giúp hậu môn cơ vòng thả lỏng, rất nhiều người bệnh trĩ đều làm như vậy.”

Cao Chuẩn cúi đầu, thả lỏng tứ chi, hai tay xuyên qua thân thể ấm nóng ôm lấy phiến lung gầy guộc kia.

Chiều hôm đó, hai người mới rời khỏi giường, lúc chuẩn bị đi tắm, Cao Chuẩn phát hiện trên ngón tay dính gì đó, cảm giác mới mẻ có chút dinh dính, nhàn nhạt màu da, trên mu bàn tay cùng cánh tay cũng có mấy chỗ, anh có thể khẳng định đây là mỹ phẩm cũa nữ giới, chép miệng định thần, anh mở ra vòi sen trầm mặc gội rửa.

Ăn cơm xong, eo thật sự rất đau, anh muốn đi SPA bắt Phương Sí đi cùng anh, lúc ra tới huyền quan thấy đôi giày kia, trắng đến chói mắt, không biết là vô tâm hay là vô tình, Phương Sí nói: “Thật không giống giày của em.”

Cao Chuẩn nhìn hắn một cái, một cái liếc mắt thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không kiếm ra lời, chỉ là nói: “Ném đi.”

Phương Sí vì thế cầm theo đôi giày, ném vào thùng rác dưới lầu, hai người lái xe đến tiệm Spa dành cho nam, đặt phòng đôi, ở phòng thay  đồ cởi hết quần áo chỉ bọc khăn tắm bò lên trên giường mát xa, không lâu sau một đôi nhân viên nam nữ tiến vào, Cao Chuẩn ngựa quen đường cũ, búng tay một cái: “Nam lại đây.”

Nữ liền đi đến bên người Phương Sí, hắn dùng thủ đoạn nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, Cao Chuẩn nhắm hai mắt, hưởng thụ nam nhân kia khi nhẹ khi nặng mát xa cho anh, nam nhân tay rất lớn, hơn nữa thô tráng, lúc đẩy đến eo gần tới hạ thân liền hỏi: “Có thể cởi bỏ khăn tắm không?”

Cao Chuẩn hừ một tiếng tự mình cởi khăn tắm ra, người kia liền bấm huyệt trên mông anh, theo bàn tay nam nhân dùng lực vừa phải mà hoạt động, trong vòng ba đến năm phút, Phương Sí mắt thấy làn da Cao Chuẩn ở trong tay tên nhân viên phiếm hồng.


Phương Sí thực để ý mà ho một tiếng, Cao Chuẩn mở mắt ra, cho rằng hắn thoải mái hưởng thụ, mắt đào hoa chớp chớp, mê ly mà nhìn hắn, như vậy đem Phương Sí nhìn đến ngây người, Cao Chuẩn mỉm cười, đối nam nhân kia nói: “Dùng sức…… Ừ, đúng rồi ở chỗ đó.”

Anh bị xoa đến loạn run, bả vai cùng đường cong nơi lưng khi thu khi phóng, eo lõm xuống, mông lại tròn trịa mà phồng lên, khăn tắm càng cọ càng thấp, lộ ra kẽ mông cuốn hút; Phương Sí cảm thấy chịu không nổi, mồ hôi đầy đầu mà nhìn anh, nghe anh thoải mái rên rỉ; ba mươi phút trôi qua nhân viên mát xa rời đi, Cao Chuẩn thỏa mãn mà từ trên giường vượt xuống dưới, hai tay tùy ý hợp lại khăn tắm.

Phương Sí không muốn xuống giường, Cao Chuẩn từ trước mặt hắn đi qua, cúi người ở trên môi hắn chuồn chuồn lướt nước mà cọ: “Xong rồi,” hắn nửa quay đầu lại, có một đôi mắt sáng ngời nhìn mình: “Muốn hay không cùng nhau tắm?”


Góc editor: tui không thích PS, con người đê tiện. Lúc người ta cần sự giúp đỡ thì bị hắn lợi dụng, đã rồi xô ngừoi ta đi, đến khi thấy mình bị bỏ rơi thì cuống cuồng đi tìm.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s