Hai tay Cao Chuẩn để trên bánh lái, ánh nhìn ven đường xa lạ xuyên thấu qua cửa kính chắn gió trước mặt, địa chỉ là Phương Sí vừa cho, sáng hôm nay lúc anh nhận được điện thoại, toàn bộ ngực đều sôi trào.
“Alo,” anh ra vẻ lãnh đạm mà nói: “Ai vậy.”
Bên kia yên lặng trong chốc
lát: “Là tôi, Phương Sí,” âm thanh không rõ ràng, Cao Chuẩn tham lam mà nghe, vì
cú điện thoại này anh đã đợi ròng rã hai tháng, lúc nhận được phải giả bộ như
mình bình thường, Phương Sí nói: “Có làm phiền anh không, buổi chiều có thể bớt
chút thời gian tới phòng trị liệu gặp tôi, tôi hiện tại không có xe.”
Cái cớ quá sứt sẹo, nhưng cánh
môi Cao Chuẩn lập tức giơ lên, nhưng dằn xuống trả lời: “Hôm nay tôi bận nhìêu
việc, hay là vậy đi, anh cho tôi thời gian cùng địa chỉ, rãnh việc tôi sẽ tới
đó.”
Điện thoại cắt đứt, Cao Chuẩn liều mạng hô hấp, mỗi lỗ chân lông trên làn da đều nở ra; hôm nay công việc của anh thật sự nhiều vì công ty cùng gallery đều mới mở, anh phải đẩy lùi cuộc hẹn với hai khách hàng, tới địa chỉ hẹn gặp trước một tiếng ngồi chờ trong xe.
Bốn giờ rưỡi Phương Sí từ
trong phòng khám bước ra, đứng ở dưới bảng hiệu “Trung tâm trị liệu tâm lí” mà
chờ đợi; Cao Chuẩn bấm kèn gọi hắn, hắn đón gió đi tới, người đi đến dường như
gầy hơn xưa rất nhiều, như là đang mang bệnh.
Hắn mở cửa ngồi lên xe,
mang theo hơi lạnh bên ngoài .
Cao Chuẩn khẩn trương mà
nắm tay lái, cưỡng bách chính mình biểu hiện không chút để ý, trong lòng vội
vàng muốn nói gì đó, Phương Sí mở miệng trước anh: “Cậu đổi xe rồi.”
“Ừ đúng rồi,” Cao Chuẩn đánh
tay lái hướng ra đường lớn: “Mới vừa đổi.”
Phương Sí cảm giác anh có
điểm thay đổi, tự tin hơn, trầm tĩnh hơn: “Sahara, không giống phong cách của
cậu.”
Lông mi động đậy, Cao Chuẩn
cố ý nói cho hắn nghe: “Cậu ta thích loại này.”
“Cậu ta”, Phương Sí không hỏi “Cậu ta” là ai, biết điều mà ngậm miệng lại không lên tiếng. Cao Chuẩn có chút hối hận, nôn nóng không yên, chờ đèn đỏ, anh liền vội mở cửa sổ hung hăng hít lấy không khí.
Trước buổi gặp anh còn cố ý làm tóc, về nhà
thay đổi tây trang, giày da cũng được đánh bóng sáng loáng, những cái này đều
được Phương Sí nhìn cẩn thận qua ghế phụ, hắn có quá nhiều chuyện để hỏi anh, ví
dụ như “Sao lại nghỉ việc ở công ty”, hay là “Còn sợ bóng đêm không”, cuối cùng
mở miệng lại là: “Cậu hút thuốc.”
Cao Chuẩn nhìn gạt tàn trong xe, bất đắc dĩ cười: “Thói quen xấu.” Vì tiêu giảm âm thanh vắng lặng trong xe, anh mở tiếng nhạc lớn hơn, tiếng nhạc CD vang lên, càng ngày càng rõ ràng:
“Đem niềm vui tới bên em,
nhân lúc em không để ý,
hơi ấm nơi bên mặt,
Hôn liền hôn,
cái gì đều đừng hỏi,
người trước mặt em sẽ chịu
trách nhiệm…”
Phương Sí nghe hiểu được
một chút tiếng Quảng Đông, ca từ say đắm, làm hắn không khỏi liên tưởng bộ dáng
của Cao Chuẩn đêm hôm qua: “Bài hát…” Hắn chỉnh sửa cổ áo: “Cũng là ‘ cậu ta ’
thích?”
Cao Chuẩn tầm mắt lệch khỏi
quỹ đạo đường xe chạy, quay đầu nhìn hắn, bên tai giọng hát văng vẳng:
“Xin yên tâm,
sẽ không thương tiếc cả đời,
ngày mai người khác so với
anh càng tàn nhẫn,
Phản bội em,
đừng mang theo nhân từ cùng trắc ẩn,
tình yêu của anh ơi…”
Xác thật là Trâu Vận thích ca hát, nhưng Cao Chuẩn không muốn thừa nhận: “Không……” Anh nói dối, lúc này điện thoại vang lên, Trâu Vận gọi tới, anh nhìn Phương Sí, đem ngón trỏ đè ở trên môi, là muốn hắn đừng lên tiếng, đồng thời vặn nhỏ âm lượng, tiếng ca nhỏ đi, vài câu ca từ vẫn là bướng bỉnh mà chui vào lỗ tai Phương Sí:
“Ai tới liền ôm ai,
luyến ái là bản năng,
không cần đương độc hữu
vinh hạnh,
Tên ai sẽ hoa thành lóa mắt vết sẹo,
so với kia hoài niệm càng
sâu……”
Cao Chuẩn mở loa, Trâu Vận
nói chuyện sinh long hoạt hổ, thậm chí có chút ồn ào: “Bảo bối à, tối nay em
làm sủi cảo, thịt kho tiêu, anh còn muốn món nào nữa không?”
“Nấu cháo đi,” Cao Chuẩn trả
lời, tự nhiên mà chuyển làn xe: “Cháo đậu xanh như lần trước đó.”
“Chừng nào thì anh về?” Bên
kia hỏi, nghe được hắn rất dính Cao Chuẩn: “Sủi cảo để lâu sẽ nguội.”
“Bị kẹt xe, có thể bốn mươi phút nữa.”
Thịt kho tiêu sủi cảo cháo đậu
xanh, Phương Sí siết chặt nắm tay, trái tim nhoi nhói đau, không biết là vô
tình hay cố ý, hắn lạnh lùng mà nói “Tôi muốn xuống xe.”
Cao Chuẩn chưa kịp nói
chuyện, trong điện thoại Trâu Vận đã phát hỏa: “Chết tiệt! CMN mày là ai!”
Phương Sí đanh mặt không ra
tiếng, Trâu Vận mắng chửi không ngừng, còn Cao Chuẩn phản cảm mà chép miệng,
trực tiếp ngắt điện thoại.
Phương Sí có chút ngoài ý
muốn, không chờ hắn hỏi lại thì điện thoại vang lên, Cao Chuẩn lần thứ hai cắt
đứt, cứ như vậy lặp đi lặp lại năm sáu lần, Trâu Vận ngừng nghỉ mười phút vẫn
là gọi lại, Cao Chuẩn tiếp, bộ dáng không có gì xảy ra: “Bình tĩnh chưa?”
Đầu bên kia không biết nói
gì, Cao Chuẩn nói: “Đừng chờ cơm.”
“Tên kia còn ở đó sao?” Trâu Vận ồm ồm hỏi, hỏi xong ngượng ngùng mà nói: “À ừ, chuyện đó em sai rồi.”
Cao Chuẩn vui vẻ: “Em là ai chứ, không cần nhận
sai với anh.”
Phương Sí bỗng chốc trừng
lớn đôi mắt, nhưng không nhúc nhích, thậm chí không dám nghiêng đầu nhìn một
cái, da đầu căng thẳng lại giãn ra, ngón tay run rẩy đến cầm không được nắm
tay.
“Được rồi, em nguyện ý chờ thì
chờ, nói chuyện buồn nôn quá.” Cao Chuẩn dứt khoát cúp điện thoại, lúc này
trong xe thật an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng động cơ ong ong, Phương Sí tự tin
nói: “Tôi muốn xuống xe.”
Cao Chuẩn nghiêng đầu nhìn
anh, đột nhiên tăng tốc độ: “Không thể làm theo ý tôi lần này sao?”
Lời nói này thật không dễ
nghe, Phương Sí quay đầu hướng về ngoài cửa sổ, khóe miệng lại trộm cười.
Lộ trình hơn mười phút, xa
xa có thể thấy tòa cao ốc có phòng trị liệu của Phương Sí, Cao Chuẩn bắt đầu
giảm tốc độ, chậm rãi ở ven đường dừng lại trầm mặc chờ Phương Sí xuống xe, âm
thanh kim loại khi cởi dây an toàn, dáng ngồi thay đổi khi da ghế dựa kẽo kẹt, anh
chua xót hốc mắt cay cay, bỗng nhiên, Phương Sí nói: “Hôm nay là tuần thứ ba.”
Cao Chuẩn bỗng dưng quay
đầu, trong ánh mắt từ từ nóng hổi.
Khóa xe xong, Cao Chuẩn híp
mắt đứng ở sau lưng Phương Sí, tường vôi trắng phản xạ ánh đèn, càng làm cho
căn phòng sáng hơn, hồ sơ trên bàn làm việc, ghế trị liệu đỏ thẫm, giá áo trơ
trọi, thậm chí vị trí điều hòa hết thảy cũng chưa từng thay đổi, mọi thứ như
dừng lại từ ngày hôm qua.
“Tuần thứ ba của tháng,”
Phương Sí tự nhiên nói giống không có ý tứ gì đặc biệt, hắn chuyển đến hai
thanh ghế dựa, ngồi xuống góc độ như trước kia: “Tuần thứ ba, chúng ta nên đặt
dấu chấm câu.”
Dấu chấm câu, Cao Chuẩn
không thích dấu chấm câu, anh tự mình nằm lên ghế tự cho là của mình, nhưng trên
thực tế có biết bao nhiêu người bệnh đã từng ngồi: “Không cần thiết,” anh nói:
“Tôi đã hết bệnh.”
Phương Sí cũng ngồi xuống,
cầm giấy bút: “Có thể nói cho tôi biết tình hình sinh hoạt cá nhân gần đây
không?”
Cao Chuẩn phụt cười: “Sinh hoạt cá nhân,” anh khiêu khích mà bắt chéo chân: “Ý anh là chuyện kia?”
“Đúng vậy,” Phương Sí đẩy đẩy mắt kính: “Phong
lưu vận sự.”
Cao Chuẩn mặt trầm xuống,
cổ lạnh như băng: “Lần đầu tiên……” Anh môi khép mở đem lời nói nhai nhai trong
miệng, nhai kĩ rồi mới nói: “Là bác sĩ, cũng giống như anh, đều mang mắt kính,”
anh chết lặng mà hồi tưởng ngày đó, ôm lấy bả vai, cảm thấy lạnh lẽo: “Bọn tôi
đi khách sạn, hắn thực thích hôn tôi.”
Phương Sí máy móc mà nhớ, cây bút đâm mạnh trên mặt giấy: “Cậu có sung sướng không?”
Phương Sí không ngẩng đầu: “Vậy cậu có nhớ đến lúc mình bị thương không?”
Cao Chuẩn lắc đầu: “Buổi tối hôm đó
tôi mới biết được, bị thương thì có sao đâu, bất quá là mông để nam nhân cắm,
chẳng lẽ giống trinh tiết liệt nữ đòi chết đòi sống.”
Anh trả lời không phải là câu hỏi
chỉ là tự thôi miên thuyết phục mình mà thôi, Phương Sí chú ý ánh mắt anh dần
mê muội: “Sau đó thì sao?”
“Đủ loại nam nhân,” Cao Chuẩn cười
khẽ, chân bắt chéo lại buông xuống, co người: “Sống mơ mơ màng màng……”
Phương Sí tính chuẩn thời điểm mà
hỏi xoáy: “Bao gồm Justin?”
Cao Chuẩn run lên mờ mịt nhìn về
phía hắn, mặt Phương Sí tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn ấm nóng như xưa, làm anh
phát giác chính mình tựa hồ đi lạc đã lâu, nước mắt lập tức trào ra, anh vội
vàng che lại đôi mắt: “Ở quán bar ngẫu nhiên gặp phải.” Anh cậy mạnh mà kể ra:
“Thằng nhóc ở Zurich học hư.”
Phương Sí buông giấy bút, muốn vuốt
ve anh lại không dám: “Đừng để những chuyện này phiền lòng, cũng đừng dây dưa
với mấy loại người đó.”
Nước mắt không chịu khống chế mà dừng,
Cao Chuẩn lung tung gạt nước mắt: “Cũng không phải không có người tốt.”
“Người kia thì sao,” Phương Sí hơi
chút đụng vào cánh tay anh, sau đó ôm anh vào trong lòng ngực mình: “Hai người
quen biết đã bao lâu?”
Cao Chuẩn cắn răng không nói lời nào, Phương Sí ôn nhu mà hỏi: “Hắn đối với cậu rất tốt sao?”
Cao Chuẩn trốn thoát khỏi lòng ngực Phương Sí; Phương Sí dò hỏi tới cùng: “Hai
người làm sao quen nhau, ở những nơi đó…… Quán bar?”
“Quen nhau lâu rồi, trước khi gặp anh,” Cao Chuẩn cười tươi, nước mắt tung
hoành nhìn hắn, bởi vì chột dạ, cằm giơ lên thật cao: “Trong một đêm khuya ở
bãi đỗ xe, trên chiếc xe Cayenne.”
Phương Sí không hiểu, hơn mười giây
sau hắn mới nhận thức được, lúc đó đôi mắt hắn căng tròn, vẻ mặt không dám tin
mà nhìn chằm chằm Cao Chuẩn; Cao Chuẩn giống bị người lột sạch quần áo, đèn
trên đỉnh đầu phảng phất sáng gấp trăm lần ngàn lần, ác ý mà chiếu rọi người
anh, đâm anh bị thương, anh chấp nhận bị Phương Sí trách cứ, hay là khinh
thường; Phương Sí cả người phát run rung động cả ghế dựa đang ngồi; Cao Chuẩn im
lặng chờ đợi, nhưng Phương Sí chỉ là căm giận tháo xuống mắt kính, xoay đầu,
dùng mu bàn tay lau nước mắt, lau vài lần đều lau không hết, hắn nỗ lực khống
chế, cuối cùng vẫn là loạng choạng khóc rống lên.
Này so với không lưu tình chút nào mà mắng còn làm cho Cao Chuẩn tan nát cõi lòng hơn, anh lập tức luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ; Phương Sí đưa lưng về phía anh mà khóc; anh run run muốn ôm lấy phiến lưng gầy ốm kia, muốn dùng toàn bộ ngực giao đi ấm áp của mình, tình trạng đáng thương này lây qua cho anh, làm anh khóc nức nở lợi hại hơn Phương Sí.
“Thực xin lỗi……” Anh nói, cơ hồ đồng
thời, Phương Sí cũng nói như vậy, hai người trăm miệng một lời.
Bọn họ ngồi sát bên nhau, nước mắt rơi không ngừng, khóc như chưa bao giờ được khóc, những cảm xúc ngày xưa như quay về, những lần ái muội bên nhau, kèm theo ân ái lẫn hận thù, như ẩn như hiện trên đèn kéo quân, cho đến khi Phương Sí đẩy anh ra đứng lên, bụm mặt đi vào toilet.
Cao Chuẩn nửa nằm ở trên
ghế, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ đuổi theo bóng dáng kia ở bên bồn rửa tay nhẹ nhàng
vỗ bọt nước; Cao Chuẩn bỗng nhiên có một ý niệm tham lam, chính là muốn cùng
hắn ở bên nhau.
“Cậu đi đi,” Phương Sí nói,
vẫy vậy đôi tay đầy nước: “Trị liệu kết thúc.”
Cao Chuẩn cứng đờ, gương mặt ủy khuất mà bất động, nhưng Phương Sí không nhìn thấy, nguyên nhân chính là vì nhìn không thấy nên Cao Chuẩn có thể may mắn làm bộ, nhỏ giọng cầu xin: “Trước khi tôi đi có thể cùng tôi ngủ một lần?”
Phương Sí mặt đầy nước không trả lời, Cao
Chuẩn đau lòng, thử rất nhiều lần mới đốt được điếu thuốc lảo đảo đứng dậy đi
đến bên cửa sổ, xúc động nhìn dòng người náo nhiệt ngoài cửa sổ, sau lưng
Phương Sí đi ra, ở vài bước liền dừng lại: “Rời hắn đi, đừng tự chà đạp bản
thân.”
Cao Chuẩn cười, coi như lần
cuối cùng hai người gặp nhau, anh nghĩ như thế, lẳng lặng xoay người, dùng
giọng nói ngạo mạn, khiêu khích mà nhìn về phía Phương Sí: “Anh không ngủ cùng
tôi, lại không cho tôi ở bên người khác, vậy anh muốn như thế nào?”
Cao Chuẩn tìm chìa khóa mở
cửa, đã nửa đêm nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, Trâu Vận ngồi ở trên sô pha,
gạt tàn thuốc tràn đầy tàn thuốc: “Về rồi sao.” Hắn đứng lên, xoa xoa đôi mắt, muốn
tránh né nhưng vẫn liếc mắt nhìn Cao Chuẩn.
Cao Chuẩn bước qua hắn đi
đến tủ quần áo trong góc phòng, Trâu Vận nhàn nhạt hỏi: “Ngủ qua?”
Cao Chuẩn dừng lại, quay
đầu lại nhìn hắn, Trâu Vận cúi đầu: “Ngủ rồi thì thôi, đói không, em có giữ ấm
sủi cảo cho anh.”
Cao Chuẩn thở dài một hơi: “Anh là trở về…”
Trâu Vận biết anh muốn nói
gì, lớn tiếng đánh gãy: “Em mua một đôi giày cho anh,” hắn gâng cổ chỉ vào cái
hộp trước TV, nơi đó đang trưng bày một đôi giày thể thao màu trắng: “Là hàng
authentic đó.”
“Anh không mang loại giày
này.” Cao Chuẩn chỉ nhìn lướt qua, từ góc tường kéo ra cái vali.
Trâu Vận sốt ruột nhìn anh,
nhìn anh ném từng cái quần từng cái cái áo ném vào trong vali: “Không đi được
không?” Hắn hỏi, như tiểu hài tử năn nỉ: “Anh ra ngoài chơi thế nào em cũng mặc
kệ, chỉ cần anh không đi!”
“Em nói đúng,” Cao Chuẩn chỉ
có mở đầu không có kết luận, trong tay nắm loạn bộ quần áo: “Anh ngủ cùng hắn, anh
cho rằng chỉ một lần là đủ, nhưng ngủ rồi mới biết, anh muốn cả đời ngủ với hắn!”
Ý tại ngôn ngoại, Trâu Vận nghĩ
cái này ra cái kia, lời này hắn nghe hiểu, lộ ra biểu tình bi thương, nhưng chỉ
chớp mắt hắn lại cười rộ lên, chơi xấu lôi kéo Cao Chuẩn: “Một đêm, liền một
đêm,” hắn đem cái vali từ trước mặt hắn đẩy ra: “Em giúp anh dọn dẹp, anh đi
tắm rửa đi.”
Cao Chuẩn biểu tình phức tạp mà nhìn hắn, có thể là đáng thương, cũng có thể là bất đắc dĩ, chậm rãi buông lỏng tay.
Góc editor: có ai đu theo tui tới bây giờ không? Comment cho tui biết tui edit thế nào? Dở hay just so so? Có gì khó hiểu hay lặp từ này nọ không? Lần đầu tui edit truyện, toàn chém bừa thôi.
Chào chủ nhà , trong một tối đọc xong thì mình có thể thấy hiện tại văn phong vẫn còn nhiều chỗ sạn mong chủ nhà có thể rà soát lại . Vì đây là lần đầu chủ nhà edit nên còn vấp chưa chắc tay nên trước hết thì mình thấy bạn nên chỉnh lại những chỗ giống qt đã . Và cũng cảm ơn chủ nhà edit tiếp bộ truyện này . Chúc chủ nhà có thêm nhiều tác phẩm nữa nhé .
LikeLiked by 1 person
uh, mình cũng thấy là sạn nhiều lắm mà vẫn chưa có thời gian ngồi chỉnh sửa. Cám ơn ý kiến đóng góp của bạn nha!
LikeLiked by 1 person