Nhập vai 52

Phương Sí nằm trên ghế trị liệu, không mang mắt kính mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ, ngồi bên cạnh giám sát hắn là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, họ Diêm đang điền phiếu đánh giá: “Tốt,” nàng nói: “Đứng lên đi.”

Phương Sí chậm rãi ngồi dậy, mang lên mắt kính, nàng hỏi: “Có uống thuốc đúng giờ không?”

Phương Sí gật đầu: “Giấc ngủ khá hơn nhiều, cũng không còn uể oải, chính là tác dụng phụ quá lớn.”

“Anh có thể kiểm soát chính mình,” Diêm giám sát buông bút, quan tâm mà nhìn hắn: “Người kia,” nàng tận lực uyển chuyển hỏi: “Bao lâu rồi chưa gọi điện thoại cho anh?”

Phương Sí buột miệng thốt ra: “Một tuần lẽ một ngày.”

Nàng ý thức được hắn cố chấp: “Anh cảm thấy thất vọng sao?”

“Tôi rất thống khổ,” Phương Sí cười khổ một chút: “Tôi hy vọng cậu ấy mỗi ngày đều gọi cho tôi, mãi mãi, mãi mãi.”


“Nhưng là anh không tiếp.” Nàng khiêu khích hắn.

Phương Sí cười tự giễu: “Tôi yêu cậu ấy, tôi thật sự thực yêu cậu ấy……” Vừa nói nước mắt liền chảy, hắn vội vàng lau: “Thực xin lỗi,” hắn không ngừng vuốt lại tóc: “Tôi càng ngày càng không khống chế được cảm xúc.”

“Không quan hệ,” nàng đưa cho hắn khăn giấy, có chút do dự, sau đó vươn tay, vuốt ve bờ vai của hắn: “Không có bác sĩ tâm lý nào yêu người bệnh, anh làm hết sức rồi.”

“Chắc cô nghĩ tôi điên rồi,” Phương Sí gắt gao nắm tay nàng: “Tôi cảm thấy cậu ấy cũng yêu tôi.”

Nàng không nói chuyện, dùng trầm mặc nói cho hắn quan điểm của nàng, Phương Sí như vậy bình tĩnh trong chốc lát, nàng nói: “Anh có thể thử gọi điện thoại cho người ấy, anh đã hơn một tháng không hành nghề đừng nghiêm khắc với bản thân mình như vậy.”

“Có lẽ……” Phương Sí chỉ là lặp lại lời nói của nàng, buông tay nàng ra, đứng lên: “Cuối tuần chúng ta tạm dừng?”

“Tết Âm Lịch tôi phải về nhà bị ba mẹ bức hôn,” nàng thu hồi bộ dáng nhân viên chuyên nghiệp nghiêm túc, thoải mái mà cười: “Nếu sợ cô đơn, anh có thể cùng tôi về nhà.”

Nàng nói giỡn, Phương Sí lại cười không nổi: “Tôi đáng bị cô đơn,” hắn mặc vào áo khoác, kéo ra cửa: “Tôi xứng đáng.”

Về đến căn nhà không có người ở của mình, Phương Sí hít sâu, vừa quay đầu lại thấy phòng khách với bức tường màu trắng, Diêm giám sát đã từng nói hắn nên thay đổi màu giấy dán tường, màu trắng này bất lợi với chứng hậm hực cảm xúc của hắn, nhưng hắn không bỏ được, bởi vì lúc cùng Cao Chuẩn cười nói, mặt tường kia thật xinh đẹp, lúc ấy hoàng hôn chiếu sáng, bộ dáng cậu ấy cười in đậm trong đầu hắn.

Trái tim đau lắm, đau như chưa từng đau đến thế, Phương Sí che ngực lảo đảo ngồi xuống, lấy di động từ trong túi quần nắm chặt trong tay, chờ đợi cơn đau qua đi. Năm phút rồi mười phút đồng hồ trôi qua, có lẽ còn lâu hơn nữa, hắn lẩm nhẩm tên Cao Chuẩn, chờ đợi tên Cao Chuẩn phai nhạt dần, đang muốn thở một hơi, di động đột nhiên vang, hắn rùng mình vừa thấy là Tả Lâm Lâm.

Nàng đã lâu không gặp hắn, Phương Sí lạnh lùng trừng mắt nhìn giao diện ồn ào kia, Cao Chuẩn từ bỏ hắn, hắn cũng không có lý do gì để trốn tránh nàng: “Alo?” Hắn tiếp lên.


“Phương Sí?” Tả Lâm Lâm quả thực không thể tin được hắn bắt máy, vội vã kêu lên: “Anh làm gì không bắt điện thoại?”

“Không ở trong nước,” Phương Sí nói dối: “Có việc sao?”

“Em muốn gặp anh,” âm thanh nàng yếu ớt: “Em hiện tại thật sự cần gặp anh!”

“Chúng ta không cần gặp mặt,” Phương Sí thanh âm kiên quyết, thậm chí lãnh khốc: “Em nên chiếu cố tốt Cao Chuẩn.”

“Bọn em chia tay lâu rồi,” Tả Lâm Lâm lôi ra kĩ xảo của mình, kiều diễm mà bất lực, nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn: “Em vẫn luôn không tìm được chỗ ở, nghĩ tới chỗ anh còn phòng trống,” nàng có chút ám chỉ hỏi: “Được không?”

Phương Sí nhăn mày: “Em như thế nào vứt bỏ người bệnh chứ?”

Lời này quá nặng nề, Tả Lâm Lâm lập tức phản bác: “Là anh ta vứt bỏ em đó!” Nàng cảm xúc thực kích động: “Anh ta mỗi buổi tối không về nhà, ở bên ngoài lêu lổng tìm kiếm nữ nhân khác!”

“Không có khả năng.” Phương Sí chém đinh chặt sắt.

Nghe thái độ của hắn, Tả Lâm Lâm càng bực: “Đã hơn một tháng rồi, mỗi lần về nhà cũng chỉ lấy quần áo, không biết anh ta đang sống chung với ai!”

Phương Sí căm phẫn cúp điện thoại, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, trong lòng nổi lên cơn giận, hắn bóp cổ tay trái xách áo khoác ra cửa.

Trên đường Phương Sí gọi di động cho Cao Chuẩn, gọi thế nào đều tắt máy, hắn ngồi xe điện ngầm đi đến công ty Cao Chuẩn, đây là thời điểm nghỉ trưa, nhân viên lễ tân khách khí mà nói cho hắn: “Cao tổng đã nghỉ việc từ tháng trước.”

“Vì sao rời đi?” Hắn truy vấn, sợ Cao Chuẩn xảy ra chuyện.

“Ngài ấy viết đơn từ chức, cụ thể thế nào chúng tôi cũng không biết.”

Phương Sí nói cám ơn, rầu rĩ đi ra, sau lưng có người kêu hắn: “Bác sĩ Phương.”

Hắn theo tiếng nhìn lại, một vóc dáng cao ráo, áo vest trắng cùng tây trang, trên ngực trái vắt chiếc khăn lụa hồng, xa hoa như muốn đi tham gia tiệc rượu, là Justin, khóe môi mang theo lãnh đạm ý cười: “Thật có duyên nha,” hắn dương đầu đi tới: “Tới tìm thầy tôi?”

Phương Sí quay đầu phải đi, Justin đuổi kịp hắn: “Không hiếu kỳ thầy ấy vì sao bỏ đi?”


Phương Sí bước chân nhanh hơn: “Tôi chỉ quan tâm cậu ấy đi đâu.”

“Tôi có ngủ cùng thầy ấy,” Justin tặng cho hắn một tin giật gân, sau đó đứng lại nhà nhã chờ Phương Sí quay trở về; hắn quả nhiên quay trở lại, phẫn nộ mà trừng mắt, Justin đắc thắng khoái ý: “Ở cùng cái công ty, ít nhiều có chút ngượng ngùng.”

“Nói bậy!” Phương Sí kiên quyết phủ nhận, những lời nói độc ác của Tả Lâm Lâm bỗng nhiên trở nên chân thật, lêu lổng, sống chung…… Chẳng lẽ không phải là nữ nhân mà là cùng nam nhân?

“Anh không cần thầy ấy, thầy ấy còn không thể tới tìm tôi sao?” Justin nhìn chằm chằm Phương Sí, không bỏ qua biểu tình biến hóa nào trên mặt hắn, hiển nhiên hắn hoảng loạn, hơn nữa còn có thống khổ, Justin có chút xem thường hắn: “Kỳ thật thầy ấy không tìm riêng gì tôi.”

Phương Sí hốc mắt hồng hồng, tinh thần sắc bén lẫn đáng sợ như kề bên người bệnh, Justin dừng nói cho hắn địa chỉ: “Nghe người ta nói trong vòng này thầy ấy rất nổi tiếng.”

Hắn lướt qua Phương Sí đi ra ngoài, bóng dáng có chút cô đơn, mặt trời giữa trưa lên cao tới đỉnh đầu, mùa đông sắp hết mùa xuân đến gần vậy mà Phương Sí lại cảm thấy rét lạnh, âm thanh bên tai ù ù như rơi vào hầm băng lạnh giá.

“Ngày đó…” Trâu Vận chậm rãi nói chuyện: “Ở phòng tập thể hình, tôi gặp phải người có đôi mắt giống của người đó rồi tôi cùng hắn đi về nhà hắn, mọi chuyện đều khá tốt, chính là xong việc……” Hắn có vẻ thực chán ghét: “Mẹ nó hắn cho tôi tiền!”

Hai người, hắn và Cao Chuẩn, đứng ở ven đường, một người lẳng lặng mà nghe, một người gian nan giải thích: “Tôi ném tiền lên mặt hắn, đi thang máy xuống lầu, lúc ấy đầu óc lộn xộn,” Trâu Vận đôi tay run run không dám nhìn Cao Chuẩn: “Có thể là ấn sai tầng, ra khỏi thang máy là bãi đỗ xe ngầm, sau đó thấy anh…”


Cao Chuẩn xoay người bỏ đi, Trâu Vận một phen giữ chặt anh: “Thực xin lỗi……” Hắn hít mũi, dùng bàn tay căn ấn xuống hốc mắt: “Tôi quá đê tiện mà!”

“Cho tôi điếu thuốc.” Cao Chuẩn vừa cắt tóc, kiểu tóc tinh xảo bộ dáng đẹp cực kỳ, Trâu Vận mồi lửa cho anh, anh lấy ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, hung hăng hút một ngụm, vòng khói trắng đục từ trong miệng phun ra hình bầu dục, sương khói bốc hơi nhạt nhẽo, Trâu Vận khóc sướt mướt nhìn anh: “Tôi chỉ có một lần…… Thật sự!”

Cao Chuẩn không thèm liếc mắt nhìn hắn: “Không muốn nghe,” anh đem tàn thuốc ném xuống, dùng đôi giày da mới mua nghiền nát đầu lọc: “Đi.”

Hắn quay người đẩy ra cửa quán bar, Trâu Vận xoa đôi mắt đuổi kịp, một chuỗi chuông gió giòn vang, vừa khéo trong tiệm đang mở Hoàng Diệu Minh 《 cảnh xuân chợt tiết 》, giai điệu lả lướt dao động lòng người.

“Chuẩn.” Trâu Vận kêu, Cao Chuẩn đặc biệt không thích hắn gọi anh như vậy, hai người bọn họ quá thân cận, anh không để ý tới hắn, đi vào sâu trong quán bar, Trâu Vận kên tên anh không ngừng, Cao Chuẩn không kiên nhẫn mà quay lại đầu: “Cậu kêu ai đó!”

Trâu Vận xa xa đứng ở giữa quán bar, nơi đó có sàn nhảy không lớn, hắn đỏ mặt, hỏi đến thẹn thùng: “Nhảy một điệu được không?”

Cao Chuẩn sửng sốt, bốn phía yên tĩnh như nơi không người, chỉ có tiếng ca từ đâu vang lên:

Anh hãy lấy ánh mắt cảm thụ,

vũ trụ yên lặng mà lãng mạn,

hai người tay trong tay,

nhẹ nhàng đầy người dạo chơi……

Tâm loạn trong nhất thời, có lẽ là khoảnh khắc mềm lòng, bước chân không chịu khống chế, Cao Chuẩn đi qua bên Trâu Vận, tiếng bật lửa vang lên, ngọn lửa màu xanh ánh lên,

“Ý loạn tình mê cực dễ trôi đi,

khó nhịn đêm nay cảnh xuân lãng phí,

chẳng lẽ anh nhịn được che lấp thân thể,

tới chia sẻ hết thảy,”

hắn châm lửa hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Cao Chuẩn: “Tôi thích bài này.”

Cao Chuẩn kẹp chặt điếu thuốc đưa đến bên môi, Trâu Vận ôm lấy eo anh, kéo anh vào trong lòng ngực, lười nhác mà hát:

“Càng chờ mong càng mỹ lệ,

tới làm này đêm cảnh xuân thay thế,

chẳng lẽ phải đợi thanh xuân toàn khô héo,

đến được đến hết thảy……”

Thân thể hai người bọn họ dán chặt vào nhau, chậm rãi nhảy điệu Valse, đầu đan xen đầu, cánh tay đặt trên vai đối phương, lười biếng mà hút thuốc.

“Tôi muốn chuyển phòng ở.” Trâu Vận nỉ non.

“Làm gì?”

“Hiện tại việc làm của tôi khá tốt, ổn định liền mua một căn hộ nhỏ có ban công, phòng bếp lớn một chút……”


“Mẹ nó, nhìn cái rắm,” Trâu Vận nhỏ giọng mắng: “Nhiều chuyện.”

Cao Chuẩn cười ứng phó, âm nhạc quá mê say, khói nhẹ lượn lờ, anh có chút không phân biệt rõ hư ảo cùng hiện thực, điếu thuốc chỉ còn cái đuôi, anh dùng hai ngón tay hút, loạng choạng chuyển người.

“Ngươi ta đang đợi hừng đông, hoặc ở trầm mặc ấp ủ, lấy môi vạch trần, giảng không được mơ màng……”

Anh miễn cưỡng mà hướng cửa liếc mắt một cái, hàng mi xinh đẹp nâng lên, đúng lúc ấy, tầm nhìn không dời đi, thân ảnh kia quá quen thuộc, quen thuộc đến khắc sâu trong linh hồn, mỗi ngày mỗi đêm bào mòn ở trong mộng, Cao Chuẩn bất động, hoài niệm ở dưới chân mọc rễ, Trâu Vận buông ra ôm ấp, nhưng không muốn buông tay, thân mật mà nửa ôm lấy anh, nâng cằm anh: “Làm sao vậy?”

Phương Sí nắm chặt nắm tay, móng tay ép chặt vào da muốn chảy máu; hắn đã từng cố nén, một đầu ngón tay cũng không dám chạm vào người kia, vậy mà hiện tại người đó mềm mại mà ở trong vòng tay một người khác, hắn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không lời nào để nói.

Giọng hát khàn khàn văng vẳng bên tai:

“Em và tôi cùng nhau tồn tại,

ngày đêm tìm kiếm đối tượng,

lại sớm chiều vọng tưởng,

tương lai còn dài…”

Phương Sí tháo xuống mắt kính, lau nước mắt, đi phía trước một bước, lại đổi ý, xoay người thành vòng tròn, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đinh linh linh…… Chuông gió âm thanh đứt quãng, không khí dường như ngừng trệ, âm thanh quanh quẩn bên tai thật lâu, Cao Chuẩn mới phản ứng đẩy ra Trâu Vận, lảo đảo đuổi theo.


Kiểu tóc mới làm ở trong gió đêm thổi loạn, đôi giày mới bịt kín bụi đất, anh mù quáng mà đuổi theo bóng dáng kia; gần tới tết âm lịch con phố đầy người mua sắm, từng cặp đôi ngọt ngào lướt qua, mắt thấy Phương Sí ở phía trước quẹo phải vào hẻm nhỏ.

Cái cây khô khốc cần nước, cũng giống người chết đuối vớ phải cái phao, Cao Chuẩn vội vàng đi qua, chân trái dẫm chân phải, trong lòng âm thanh bén nhọn đang gọi: Đuổi không kịp, muốn đuổi không kịp hắn!
Nhưng mới vừa quẹo vào ngõ nhỏ, anh đã bị một cái ôm ấm áp chặn lại, “Phanh” một tiếng, đâm vào người ta, trong bóng đêm anh bị gắt gao ôm lấy, bên gáy áo sơmi bỗng nhiên ướt đẫm.

Trong nháy mắt, anh liền sa vào ôn nhu, sa vào hoa trong gương, trăng trong nước mộng, trong lòng bàn tay đột nhiên tê rần, cảm giác không yên ―― chuyện này đánh thức anh tỉnh, đây là kĩ xảo của Phương Sí, hắn quẹo vào ngõ nhỏ chờ anh, như vậy khôn khéo, như vậy tàn nhẫn.

Cao Chuẩn từ trong lòng ngực anh tránh ra, quay đầu liền đi, Phương Sí sửng sốt một chút, đuổi theo: “Cao Chuẩn!” Hắn gào rống, dọa người dân qua đường.

Cao Chuẩn không quay đầu lại, rút kinh nghiệm bị lạnh nhạt từ trong xương máu, Trâu Vận ở phía trước đứng chờ anh, Cao Chuẩn muốn duỗi tay đón hắn, nhưng trong nháy mắt Trâu Vận lướt qua anh.

Cao Chuẩn trừng mắt nhìn dòng người, dùng hai giây chạy trở về: “Trâu Vận!”

Trâu Vận không dừng lại, chờ Cao Chuẩn chạy trở lại, hắn đã ra tay đánh ngã Phương Sí, Cao Chuẩn ở phía xa nhìn thấy máu tràn ra khỏi miệng, mỗi một chút vết thương tâm tư anh đều đi theo thân thể co rút đau đớn của Phương Sí; không thể tưởng tượng được hắn cư nhiên không ra tiếng, khiến cho Trâu Vận ra tay càng tàn nhẫn, tiểu tử này từng vì anh đánh nhau nên anh quá rõ ràng lực đạo của hắn.

Biết là đồng tính luyến ái tranh giành tình cảm, mọi người đều đi đường vòng tránh đi, không bao lâu sau, Trâu Vận vẫy vẫy tay đứng lên, trên đầu xương bàn tay tất cả đều là máu, hắn đi đến ôm bên người Cao Chuẩn, đẩy anh lên chiếc Sahara đang đậu bên đường.

Nổ máy, cài dây an toàn, chỉnh đèn xe, xe liền chạy ra đường, Trâu Vận vừa nhìn ven đường vừa ngắm thần sắc Cao Chuẩn, an tĩnh ngồi được năm sáu phút, Cao Chuẩn đột nhiên mở ra hộp đựng bao tay, lấy ra giấy tờ bảo hiểm vừa mới lấy, gỡ ra dây kéo nhét di động vào.


“Anh muốn làm gì?” Trâu Vận cau mày hỏi.
Cao Chuẩn không để ý đến hắn, từ trong bao nylon tìm kiếm miếng SIM được cẩn thận kẹp trong đống giấy tờ, run rẩy nhét vào di động, sau đó khởi động máy.


Góc editor: các bạn team ai? Trâu Vận hay Phương Sí? Tui team Trâu Vận nha, mặc dù biết thuyền sẽ bị lật, nhưng mà TV không có hèn nhát như PS, dám yêu dám hận, có lỗi thì nhận, không trốn tránh.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s