Tại quán bar acoustic, ca sĩ đang hát bài 《My Funny Valentine》 của Chet Baker, đệm nhạc bằng dương cầm, giọng ca đơn giản, hơi say lâng lâng, Cao Chuẩn dựa nghiêng trên người nam nhân bên cạnh, người này là loại hình anh thích, lịch sự văn nhã mang mắt kính, nhưng mà tay hơi lộn xộn không yên, không sao, anh thích cảm giác này.
“Đi chưa?” Người kia hỏi, Cao Chuẩn nâng cằm, muốn nhìn kĩ người kia một chút, vừa muốn nói “Được”, phía sau lưng người nọ đột nhiên bị nắm lại , là tên kia, vẫn cách ăn mặc cũ áo thun quần jeans bạc màu, giày thể thao dơ bẩn, hắn lôi kéo cánh tay Cao Chuẩn, đem anh từ chân ghế cao kéo xuống, ôm lấy eo đi thẳng ra cửa quán bar.
“Này!” Nam nhân mang mắt kính không cam lòng, nhưng lại có điểm sợ, đứng tại chỗ hô to.
Tên kia dừng lại, khinh thường mà quay đầu lại: “Người này là của tôi!”
Ra cửa, Cao Chuẩn dùng sức đẩy hắn ra: “Ai là người của cậu!”
Điện thoại vang lên hắn tiếp lên: “Trâu Vận đây, mày nói……”
Hắn duỗi tay gọi xe taxi, Cao Chuẩn nổi giận mà hất bỏ tay hắn ra: “Này đã là
lần thứ ba, Trâu Vận, cậu cút xa tôi ra!”
Xe tới, Trâu Vận đẩy anh đi lên, tài xế hỏi đi chỗ nào, Cao Chuẩn thuận miệng nói địa chỉ nhà Trâu Vận, dù không muốn nhớ nhưng anh vẫn nhớ kĩ vì mấy ngày gần đây đều qua đêm ở đó. Ngắt điện thoại, Trâu Vận không dám lập tức lên tiếng, ôm bả vai Cao Chuẩn, Cao Chuẩn xô đẩy hắn ra, hắn lại nắm cánh tay anh, Cao Chuẩn không cho chạm vào, hắn đáng thương vô cùng mà nói: “Gì chứ, không phải sợ anh bị hại sao.”
“Nghe lời cậu tôi đi bán muối,” hắn vừa nói lời nói, Cao Chuẩn lập tức hăng hái, anh bình thường không phải là người ác khẩu, nhưng đối mặt với cái tên côn đồ này, anh luôn phát hỏa: “Cậu biết tôi tìm người khó thế nào không!”
“Không phải, có đi bán muối cũng không để thằng chả chiếm tiện nghi anh chứ,” Trâu Vận dựa gần mắng, cười cười: “Anh xem thằng cha đó, tiểu bạch kiểm mang mắt kính, vừa nhìn là biết không đứng đắn,” nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Khẳng định là kẻ bạc tình!”
Cao Chuẩn sửng sốt, hung tợn mà đánh trở về: “Ai thèm bán chứ, cho cậu hết!”
Vừa đến nhà, Cao Chuẩn đi xuống tức giận đóng sầm cửa xe,
Trâu Vận vô cùng lo lắng tính tiền, cúp đuôi đuổi theo sau. Trời rất tối, không
có đèn đường, Trâu Vận xông về phía trước một bước giữ chặt tay anh, lúc này
Cao Chuẩn không tránh, đi đến dưới lầu, không biết ống nước nhà ai bị nứt chảy
ra đầy đường, Cao Chuẩn muốn nhảy qua nhưng không kịp, Trâu Vận dồn sức đem anh
bế lên, dẫm chân đi qua.
Cảm giác bị che chở như thế này làm người hoảng hốt, Cao
Chuẩn không thích: “Bỏ tôi xuống!”
Trâu Vận nói được thực tự nhiên: “Anh có nhiều giày đắc
tiền lắm, tôi ném cũng không tiếc ha.”
Vào tới chung cư, Cao Chuẩn theo hắn đi lên lầu ba, mở cửa
vào nhà, mùi hương đậu xanh lan tỏa khắp nơi, Trâu Vận trực tiếp tiến đến phòng
bếp: “Cháo đậu xanh xong rồi này, anh ăn không?”
Cao Chuẩn lắc lắc đầu, bắt đầu cởi quần áo, ở chỗ này anh có cái ghế dựa dành cho mình, quần áo cởi ra liền quăng lên đó, Trâu Vận sẽ giúp anh dọn dẹp, anh trần như nhộng chui vào chăn, bộ dáng vừa lười nhác vừa muốn bị chịch.
Trâu Vận không múc cháo mà mang sang một ly nước ấm, trong
tay cầm mấy miếng chanh cắt mỏng, đưa tới bên miệng Cao Chuẩn: “Uống một ngụm
đi, uống rồi ngủ tiếp.”
Cao Chuẩn nắm cổ tay hắn rồi uống nước, uống xong cũng không
buông tay, nắm cánh tay hắn chỉ vào ngực mình, giận dỗi nói: “Muốn làm tình
không?”
Trâu Vận bẻ tay anh: “Chịch chịch chịch, sao tối ngày chỉ
nghĩ có cái này,” hắn đặt cái ly ở xa, ngồi ở mép giường cởi quần: “Còn không
đánh răng, cần kẹo cao su không?” Hắn đứng dậy muốn đi lấy, Cao Chuẩn ở sau lưng
lạnh lùng nói một câu: “Này phải hỏi cậu đó.”
Ý anh muốn là làm tình, Trâu Vận không nói chuyện, Cao Chuẩn cho rằng hắn đang giận, anh sợ, nhưng chấn hưng tinh thần, chờ một hồi không thấy cậu ta làm gì mình, kết quả Trâu Vận đứng lên, túm gối đầu cùng chăn, đến bên sô pha lò xo đi ngủ.
Đèn đã tắt, Cao Chuẩn lẻ loi ngồi ở trong bóng tối, anh phẫn nộ, hơn nữa ủy khuất, lúc này anh cần nhất là game cắt trái cây, mượn game mà phát tiết mà bành trướng, đúng lúc này Trâu Vận nói chuyện: “Lần đầu tiên của tôi…” Thanh âm nhẹ nhàng thiếu chút nữa chôn vùi ở trong bóng đêm: “Là lúc tôi cai thuốc.”
Trên sô pha phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn ngồi dậy, tiếng mở hộp quẹt vang lên, ánh lửa sáng trong bóng đêm: “Cho tới hôm nay tôi vẫn hận anh ta,” ánh lửa biến sắc: “Nhưng tôi không quên được anh ấy.”
Cao Chuẩn lẳng lặng nghe, bởi vì căn phòng rất tối anh
không cần làm bộ quan tâm hoặc là lạnh nhạt.
“Bộ dáng anh ấy hút thuốc, cười rộ lên sẽ có má lúm đồng
tiền, còn có mùa hè sẽ lộ mắt cá chân.” Trâu Vận chậm rãi, chua xót mà dư vị:
“Loại sự tình này tựa như ôn dịch, cương thi, hoặc là quỷ hút máu, một cái lây
bệnh một cái.”
“Lây bệnh”, đây là hai từ khủng bố, Cao Chuẩn ôm bả vai: “Sau
đó thì sao?”
Trâu Vận lê giày lại ngồi vào mép giường cho anh điểm tựa:
“Tôi lây bệnh cho anh, anh lại đi lây bệnh cho người khác.”
Cao Chuẩn hút vào ngụm khói, sau đó kịch liệt ho khan, Trâu
Vận giống người nhà vỗ vỗ sau lưng anh: “Cậu lây bệnh mấy người rồi?”
Phổi tràn đầy mùi nicotine, Cao Chuẩn sặc đến chảy nước
mắt: “Một người,” anh ho: “Hoặc là hai người?”
Trâu Vận vỗ vỗ cho anh, chính mình nghiêm túc: “Thực xin
lỗi……” Hắn vuốt ve mồ hôi bên trán, bên cần cổ anh: “Thực xin lỗi……”
Thực xin lỗi? Cao Chuẩn muốn cười, một câu thực xin lỗi liền xong hết mọi chuyện? Sao có thể, đời này anh sẽ không tha thứ cho hắn, nắm lên chăn che lại đầu, anh xa cách mà xoay người, Trâu Vận cách chăn ôm anh một trận, hút xong điếu thuốc đến bên sô pha đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Chuẩn liền tỉnh, vừa mở mắt thấy tên tiểu tử kia cuộn người co ro nằm trên sô pha, anh bọc chăn xuống giường dùng chân dẫm hắn, Trâu Vận bị dẫm đến cả kinh, tỉnh lại: “Cái gì?”
“Tôi đói bụng.” Cao Chuẩn từ trên cao nhìn xuống.
“À,” Trâu Vận chớp chớp mắt: “Tôi lấy cháo cho anh.”
“Tôi muốn ăn bánh mì, trứng chiên.”
Trâu Vận xoa đôi mắt tìm quần, ngáp liên tục: “Ừ, để tôi đi
mua cho anh.”
Hắn lưu loát cầm chìa khóa liền ra cửa, cửa sắt ở sau lưng
đóng lại, nhà ở lập tức yên tĩnh, Cao Chuẩn nhìn quanh căn phòng nhỏ bé này,
mũi lên men, nước mắt rào rào rơi xuống, anh không biết chính mình khóc vì cái
gì, đem mặt chôn ở trong chăn, che mặt không lên tiếng mà bi thương.
Loại này bi thương vừa lên tới, anh liền muốn
tìm di động, tối hôm qua đặt ở đầu giường, anh đang muốn đi lấy, khoá cửa vang
lên, Trâu Vận mở cửa tiến vào mang theo một thân khí lạnh, ôm chặt anh kéo mặt
anh ra khỏi chăn.
Cao Chuẩn không cho chạm vào trốn tránh: “Bánh mì đâu?”
“Không mua,” Trâu Vận vụng về mà lau nước mắt cho anh: “Mặc
quần áo vào chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn.”
Cao Chuẩn không nói lời nào, Trâu Vận liền kéo chăn ném
xuống đất để lộ ra thân thể trơn bóng: “Mặc quần áo vào đi,” hắn từ ghế trên
túm áo sơmi, vừa túm thì thứ gì đó rơi xuống, Trâu Vận đuổi theo nhặt lên là nút
tay áo bằng thủy tinh.
Nút tay áo nhắc nhở Cao Chuẩn, tiền tài mang lại cho anh
hương vị ưu việt, vì thế cố ý kích thích Trâu Vận, dùng một loại ác liệt khẩu
khí: “Nút tay áo bằng thủy tinh Swarovski, giá trên thị trường là một vạn hai
một cái.”
Vốn Trâu Vận nên biểu hiện sự tự ti, hoặc là biển hiện tham lam với người bạn giường quá chói lọi này, nhưng hắn gì cũng không có, hắn phẫn nộ mà đem nút tay áo đặt ở góc bàn, căm giận mắng một câu: “ĐM, gì mà đắt!”
Ăn sáng xong, Trâu Vận cũng không biết phát thần kinh cái gì, muốn đi ca hát; Cao Chuẩn không đi hắn liền chơi xấu, hiến vật quý tựa mà nói: “Tôi hát hay lắm đó, thật sự, anh nghe qua một lần khẳng định yêu tôi!” Cao Chuẩn khinh miệt mà liếc mắt một cái, đi theo hắn vào KTV.
Căn phòng nhỏ năm sáu mét vuông, hai người kêu rượu xong liền ngồi xuống, Trâu Vận nóng lòng muốn thử, nhưng nhường cho Cao Chuẩn hát trước, Cao Chuẩn nhìn hắn như đồ ngốc mà nói: “Cher, Bang bang.”
“Là bài gì vậy?” Trâu Vận không rõ, Cao Chuẩn đẩy hắn ra,
chính mình tự nhấn bài, âm nhạc vang lên, anh đem Mic nắm ở bên miệng, bài hát
tiếng Anh xưa cũ, giai điệu cùng ca từ đều rất đơn giản, giọng anh khàn khàn êm
tai kể rõ câu chuyện xưa, Trâu Vận ngây ngốc nghe nhưng không hiểu, chỉ là phát
hiện Cao Chuẩn lông mi ướt.
“Now he’s gone, I don’t know why, And till this day, sometimes I cry, He didn’t even say goodbye, He didn’t take the time to lie.”
Trâu Vận phát hoảng, hắn luyến tiếc nhìn anh
khóc, nhưng không biết như thế nào dỗ dành, không nghĩ ra cách nào giúp anh
ngừng khóc, lại sợ anh phát giận, ca từ lặp đi lặp lại bang bang như là tiếng
súng, Cao Chuẩn mỗi một lần hát hắn đều cảm thấy tâm bị nhéo đau.
“Bang bang, he shot me down, Bang bang, I hit the ground,
Bang bang, that awful sound, Bang bang, my baby shot me down……”
Âm nhạc kết thúc, Cao Chuẩn trừng mắt tùy tiện nhìn màn
hình, thật lâu không bỏ xuống được Mic. Trâu Vận nắm chặt tay anh: “Này anh
trai hát một câu cũng không dễ nghe,” hắn nhấn ra bài khác: “Hãy xem tôi biểu
diễn đây!”
Hắn vừa nhảy vừa gào 《 La Mã
biểu 》: “Ta bạn trai, hắn điều
kiện nhi cao, hắn muốn một khối La Mã biểu, ta là cái kẻ nghèo hèn, ta có thể
nào mua nổi, mua nổi!”
Thằng nhóc này thật ra rất hào phóng, còn có chút ngốc lẫn với cao ngạo, Cao Chuẩn dùng dư quang đánh giá hắn, nhìn ra được hắn ra sức làm trò cho mình cười:
“Ta đi trộm tiền bao, bị người bắt được, hắn ở một bên ha
ha cười, cười mẹ ngươi cái bức! Ta đều là vì ngươi, vì ngươi!”
Này kỳ thật là một bài hát đầy thương cảm, đoạn cảm tình nào
không có chia xa, không có uổng phí tâm cơ đâu? Cao Chuẩn nhẹ nhàng cười một
chút, chỉ là một chút, Trâu Vận liền cảm thấy trong lòng vui mừng, hắn nắm lên
bình rượu rót cho chính mình, hát hò tưng bừng, Cao Chuẩn kéo hắn: “Được rồi,
được rồi, cậu hát hay lắm,” anh vỗ tay : “Muốn tục thì về nhà.”
Trâu Vận hắc hắc cười: “Không thích tục?” Hắn dán bên lỗ
tai Cao Chuẩn: “Bài hát kế tiếp tôi tặng cho anh.” Hắn đứng lên, không xem ca
từ, như tiểu tình lang quấn quýt si mê mà nhìn Cao Chuẩn, trên màn hình ra tên
bài hát: 《 tuyệt sắc 》.
“Nghe thấy đầu ngón tay phàn quá tuyệt lĩnh, nghe thấy hô
hấp thổi nhăn lãng thanh,
Không hôn cũng vong hình, một hôn cũng không
hình,
Ta phong cảnh không dựa phong cảnh.”
Giọng hát của hắn rất thanh, có thể đem người nghe cuốn hút
vào ca từ, nhưng đây là tiếng Quảng Đông, hắn giả tiếng Quảng như thật mà hát, bắt
chước điệu bộ của đại minh tinh, Cao Chuẩn cố nén cười, làm bộ im lặng mà quay
đầu đi.
“Trầm ngư lạc nhạn nếu có thể êm tai, dấm vũ toan phong cũng như ánh trăng,
Vừa thấy lại như thế nào, không thấy lại như
thế nào,
Ngươi xuân sắc không nhiễm tâm cảnh.”
Trâu Vận không cho anh trốn, đẩy bình rượu ra
trên bàn, đặt mông ngồi lên trên, hai chân kẹp hai chân anh ở giữa, ánh mắt
thâm tình cúi gần:
“Quá dễ nghe luyến ái, nhìn không thấy cũng tồn tại, ta một
đời không rõ cái gì gọi là liễu xanh tóc đen cũng không ngại,” hắn phất tóc của
anh, ngón tay lần mò từ hầu kết xuống bên ngực: “Nhìn không tới quần áo che
đậy, phóng không tiến khuôn mặt ở trong mắt,” hắn sờ gương mặt anh, đụng vào bờ
môi của anh: “Miễn cho ngươi mang theo mắt ngọc mày ngài trang trí ta ngoài
thân……”
Cao Chuẩn kháng cự, nhưng bị bộ dáng khoa trương kia chọc cười, đúng rồi, ai mà chịu nổi người khác tỏ tình với mình chứ, phòng hát ảm đạm, nhưng nhìn ra được, anh đỏ mặt.
Ngươi sắc thân căn bản trước nay chưa xem một cái, nhưng cầu không lo lắng,
Nhìn không tới đối diện sân phơi, phóng không tiến hồng trần ở trong mắt,
Miễn cho ngươi có ngày hoài tuyệt sắc, một đao cắm trong lòng.”
Một đao cắm trong lòng. Mic theo đùi
rơi xuống mặt đất, Trâu Vận đột nhiên hôn lấy anh, sáng sớm ở KTV, hắn ôm người
mà mình đã cưỡng bức, vô vọng đến gần như cầu xin mà nói: “Chúng ta ở bên nhau
đi.”
Cao Chuẩn ở khoảng cách rất gần nhìn
cái người vừa đáng giận vừa đáng thương này; buổi tối hôm đó, những cái đó
khuất nhục, bị cưỡng bách sợ hãi, anh trong lòng tê rần, quyết tuyệt mà quay
đầu.
Trâu Vận buông anh ra, cười: “Không
có việc gì, không có việc gì……” Hắn đem microphone nhặt lên lại, giống nhặt lên
toàn bộ thế giới hiện thực: “Này, hai ta song ca đi.”
Hắn cho Cao Chuẩn chọn. Cao Chuẩn
đoán ra hắn thích Hoàng Diệu Minh, vì thế chọn 《 lốc
xoáy 》, Trâu Vận hát giọng nam: “Dọc theo ngươi thiết kế những cái
đó đường cong, tại chỗ chuyển lại chuyển đọa tiến phong mắt nhạc viên, trên đời
vạn vật hướng tâm quay quanh, bồi ta vì ngươi lắng đọng lại.”
“Vượt qua lý tính, vượt qua tự nhiên……” Cao Chuẩn hát giọng nữ: “Hóa thành bột
phấn, ai còn muốn kiện toàn, tới chìm nghỉm ở ta chỗ sâu trong đi……”
Trâu Vận thanh âm có chút run: “Chôn ở tình yêu hạ……”
Cao Chuẩn nghe ra tới, làm bộ không nghe thấy: “Thế giới sắp biến thành toái
hoa……”
Âm thanh hai người hòa quyện vào nhau, giống hai linh hồn cô độc, không chỗ dung
thân: “Tới ôm ta, hình thành lốc xoáy, cuốn lên kia hôn nồng nhiệt sau lưng vạn
thước phong ba…… Tới ôm ta, từ ta mũi chân hôn ta, linh hồn trục tấc hướng về
hồng thủy ngã đọa……”
“Luyến ái ở ăn mòn ta……” Trâu Vận nghẹn ngào.
“Như mà võng thiên la……” Cao Chuẩn lại bất đồng tình.
“Không màng hậu quả……” Hắn ngồi lại đây, ôm lấy Cao Chuẩn bả vai.
“Này tham hoan chọc họa……” Cao Chuẩn
cũng thả lỏng dựa vào hắn.
Hai người run rẩy mà sưởi ấm, ở ca từ vô căn cứ đốt thành một ngọn lửa nhỏ:
“Là ai ở nuốt hết ai cũng không làm sao được, là ai bị cuốn vào ai hồng nhan họa……”
Góc editor: thật ra tui không rành mấy bài hát tiếng Hoa cũng như ca sĩ, bạn nào tốt bụng thì góp ý cho tui biết nha. Gracias!