Nhập vai 48


Chưa tới 5h sáng mùa đông, mặt trời còn chưa ló dạng, Cao Chuẩn đẩy cửa khách sạn, chậm rãi dọc theo con hẻm không người. Trời đang mưa, tí tách tí tách rơi xuống, anh sợ nước mưa dính ướt quần áo, đứng dưới mái hiên của một hộp đêm nào đó, nhàm chán chờ tạnh mưa.


Đã thành thói quen, anh nhẹ nhàng nhấn dãy số của Phương Sí, từ âm thanh đầu tiên vang lên, tim nhảy thình thình liên hồi, càng là chờ mong càng sợ hãi, anh thậm chí sợ Phương Sí thật sự tiếp máy. Vang đến tiếng thứ ba, anh chịu không nổi dứt khoát tắt điện thoại, mới vừa tắt, di động lại vang, anh sợ tới mức tay run run, là Justin, anh không kiên nhẫn mà nhấn nghe.

“Thầy!” Nghe ra được Justin mừng rỡ như điên bên đầu kia: “Thầy đang ở đâu, bạn của em từ Chile về mang cho hai chai rượu ngon, em hiện tại chờ ở trước cửa nhà thầy.”

Cao Chuẩn không chút thương hại mà ngắt lời hắn: “Tôi không phải đã nói với em rồi sao, không cần gọi điện thoại cho tôi.”
Bên kia trầm mặc si ngốc mà nói: “Thầy, em thật sự tưởng thầy……”
Cao Chuẩn trả lời hắn một câu, liền đem điện thoại cắt đứt, anh nói: “Đừng nghĩ, chúng ta chỉ có một đêm.”

Di động tắt máy, anh hít sâu vào rồi thở dài, trên con đường này một thân người lẻ loi loạng choạng bước chân, chắc cũng thuộc loại ăn đêm như mình. Thời tiết thực ra rất lạnh, mà hắn ta chỉ ăn mặc áo thun tay ngắn, một cái quần jeans cũ, đôi giày thể thao dơ dáy, không đội mũ, nước mưa rơi trên tóc ngắn tạo thành một tầng bọt nước.

Nam nhân quá bình thường, Cao Chuẩn thoáng nhìn qua rồi đem đôi mắt dời đi, chính là lúc này sấm chớp lóe lên, anh nhận ra người kia, từ bộ dáng khềnh khàng đến cánh tay ―― chính là đôi tay kia, gắt gao ép anh, xé rách quần áo anh, chà đạp thân thể anh, thô bạo mà ẩu đả anh… Cao Chuẩn hoảng sợ mà dán người sát vào cửa cuốn, hoảng loạn mà quay đầu đi.

Người nọ đi đến trước mặt, đang tìm kiếm con mồi, cũng nhìn anh một cái, có thể là trời tối, hắn đi qua đi, Cao Chuẩn run rẩy che miệng lại, đi được hai bước, người nọ lại lộn trở lại, cách tầng mưa hơi mỏng, nhìn anh chằm chằm.

“Á đù!” Hắn đột nhiên hô to, trên mặt biểu tình có thể dùng “Kinh hỉ” hai chữ hình dung: “Này mẹ nó không phải tao trúng số sao!” Nói, hắn thay đổi phương hướng, hướng về phía Cao Chuẩn.


Cao Chuẩn bị dọa trắng mặt, cũng không biết chạy, lần trước tên hỗn đản kia đội mũ, lúc này thấy rõ mặt mày, gương mặt không khó coi, mũi cao, đôi môi còn đậm nét cười, nếu bàn về diện mạo hắn có chút đáng yêu thiếu niên khí: “Về sau tôi có đi bãi đỗ xe đó kiếm anh,” hắn co rụt đầu chui vào mái hiên, cùng Cao Chuẩn đứng phía đối diện, vẫn là bộ dáng đó: “Không gặp!”

“Cậu nhận sai người rồi.” Cao Chuẩn quay người muốn chạy, tên kia một chân đá vào cửa cuốn, “Ầm” vang lên, cửa cuốn run run, Cao Chuẩn toàn thân chấn động, không nhúc nhích.

“Sai rồi?” Người nọ không có chút nào hổ thẹn khi nhận lầm người, ngược lại lấy làm tự hào mà nói: “Không có khả năng,” hai tay hắn đút túi quần, thực lưu manh mà ép sát người mình vào người anh, ngửi ngửi mùi hương sau lỗ tai Cao Chuẩn: “Mùi hương của anh cao cấp như vậy, ngửi qua một lần, cả đời cũng quên không được.”

Hàm răng không khống chế được nghiến chặt, ngón tay nắm chặt đến mau mất máu vẫn không  có cảm giác, đây mới là sợ hãi chân chính, Cao Chuẩn chưa từng nghĩ tới đời này sẽ còn nhìn thấy hắn, bầu trời thay đổi hướng gió, mưa bụi nghiêng nghiêng sa vào con mắt, anh liều mạng nghĩ đến Phương Sí, ảo tưởng anh ta sẽ đến cứu mình.

“Như thế nào, bắt đầu kiếm người chơi?” Người nọ thân thể ép càng sát người anh, như gã biến thái cọ mũi lên cổ lên sườn má anh, Cao Chuẩn trốn tránh nhưng thân thể lại vặn vẹo không ngừng.

“Hai ta chơi chơi?” Người nọ thanh âm thay đổi, trở nên thô ách, hô hấp càng nhanh hơn, rút bàn tay lạnh lẽo từ trong túi quần ra, chui vào áo khoác cởi dây lưng quần.

“Không, không cần!” Nước mắt muốn trào ra ngoài, Cao Chuẩn cố gắng chống đỡ, anh không muốn ở trước mặt tên khốn này mà rơi nước mắt, anh nhớ rõ lời Phương Sí đã nói, muốn kéo dài thời gian, sau đó tìm cơ hội chạy thoát: “Không cần ở chỗ này.”

Hiển nhiên, tiểu tử kia ăn mềm không ăn cứng, sắc tình mà dùng hạ thân hung hăng đụng phải người anh, đâm cho cửa cuốn chi chi dát dát: “Tới nhà tôi?”

Cao Chuẩn không động đậy: “Cậu không sợ tôi báo cảnh sát?”

Như là nghe xong câu chuyện cười, tiểu tử cười ha ha: “Anh cùng cảnh sát nói cái gì, nói anh bị tên khốn là tôi phá nát? Ghi chép, chụp ảnh, áp vân tay, sau đó cho một tên bác sĩ kiểm tra trên giường?”


Cao Chuẩn nuốt khan nước miếng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, nhưng không nói chuyện, người nọ túm anh: “Đi đi, nhân lúc tôi còn cương.”

Bão vẫn chưa tan, Cao Chuẩn bị kéo ra khỏi con hẻm, ra khỏi con hẻm là đại lộ, giao lộ có mấy chiếc xe taxi chờ khách, anh biết không thể đi lên, đột nhiên dùng hết sức, xô đẩy người kia nhanh chân bỏ chạy, nhưng người nọ phản ứng quá nhanh, tiến đến phía trước một bước, duỗi cánh tay ra liền bắt được anh.

“Chạy cái gì,” hắn thể hiện mình là tình nhân, ôm anh nị nị mà nói: “Cùng tôi chơi tình thú?”

Cao Chuẩn khẩn trương đến độ mau rơi lệ, run run, bị đẩy mạnh lên xe taxi, tài xế thực hờ hững mà nhìn anh một cái, hàng năm ở loại địa phương này chờ việc, ít nhất lòng hiếu kỳ hầu như không còn.

Lên xe, người nọ trường tới bên người Cao Chuẩn, gắt gao ôm lấy, làm tiểu cô nương sờ sờ mặt anh, Cao Chuẩn xin giúp đỡ mà nhìn chằm chằm kính chiếu hậu vậy mà tài xế thấy nhưng không để ý tới.

Nhà tên tiểu tử kia không xa, qua mấy con phố liền đến, thanh toán tiền, hắn kéo Cao Chuẩn từ trên xe đi xuống, vừa kéo, còn thực khách khí mà nói với tài xế: “Sư phụ thật là ngượng ngùng, tụi tôi giận nhau đó mà!”

Tài xế vẫy vẫy tay, ý tứ là mặc kệ bọn họ, Cao Chuẩn tuyệt vọng mà giãy giụa, quần áo đều rối loạn, tiểu tử kia từ sau lưng bắt lấy hai tay anh, cơ hồ là ôm anh tiến về phía trước. Đây là tiểu khu kiểu cũ, bức tường bên cầu thang tróc ra từng mảng, giữa chừng Cao Chuẩn tính bỏ chạy hai lần, đều bị nắm trở về.

Lầu ba, tiểu tử kia móc chìa khóa mở cửa, ổ khóa chuyển động, lộ ra một cái kẹt cửa, đây là cơ hội cuối cùng, Cao Chuẩn liên tục van xin: “Để tôi đi đi mà, cầu xin cậu.”

“Ngủ với ai mà chẳng giống nhau,” người nọ đẩy anh vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại: “Cùng nhiều người chơi đùa, còn giả bộ gì với tôi.” Nói xong bọn họ còn ở cửa, hắn liền hôn Cao Chuẩn.


Nước miếng đầm đìa một cái hôn, Cao Chuẩn trừng mắt nhìn hắn, vừa định cắn, bị hắn lật qua đè ở trên tường, anh muốn phản kháng, lại bị kéo rớt quần, anh nghe thấy tiếng nhổ nước miếng, sau đó mông đã bị lột ra. Anh liều mạng nhéo cánh tay hắn: “Bao.” Anh nhỏ giọng nói: “Mang lên bao.”

Người nọ tìm tìm trên người, xoay tới xoay lui tìm không ra, Cao Chuẩn từ trong túi âu phục móc ra một cái, run rẩy đưa cho hắn, người nọ tiếp nhận dùng miệng xé mở, ác liệt mà vỗ vỗ mông anh: “Tiểu bảo bối, trực tiếp làm luôn được chưa?”

Hắn chỉ là hỏi một chút, không muốn nghe đáp án, Cao Chuẩn nằm sấp trên bức tường loang lổ vết bẩn, rũ mắt lông mi: “Tôi nói tôi đau, sẽ đổ máu, cậu sẽ dừng lại sao?” Hắn chỉ là lẩm bẩm tự nói, nước mắt chảy ra, tẩm ướt tường da, anh là chết lặng mà chuẩn bị thừa nhận, kết quả tiến vào cũng không phải nam nhân hạ thể, mà là đầu lưỡi linh hoạt.

Cao Chuẩn sợ hãi kêu một tiếng, toàn bộ thân thể hướng dán lên trên tường, đầu lưỡi kia đuổi theo anh không bỏ, xoay tròn cùng đánh cuốn hướng chỗ sâu, loại liếm pháp này thật hoang đường thô bạo, nhưng kích thích kinh người, Cao Chuẩn kêu khóc, hai tay sau lưng dùng sức đẩy đầu người nọ, đầu lưỡi theo nơi riêng tư một đường hướng lên trên liếm, xương cùng, eo, sống lưng, trong nắng sớm có thể nhìn đến một chuỗi vệt nước rõ ràng: “Tới, để tôi sờ, nước chảy ra chưa,” người nọ bắt tay tìm kiếm phía trước, bắt lấy Cao Chuẩn cương cứng hạ thân, nhẹ nhàng xoa xoa: “Cho chồng vào nha?”

“Cái gì chồng,” Cao Chuẩn chịu không nổi khi nghe hắn nói như vậy, đã từng ở bên cạnh với nhiều nam nhân như thế, chưa người nào nói với anh câu này, máu cả người phảng phất đều vọt tới đỉnh đầu, anh cảm thấy hổ thẹn đến mức không nói được đầy đủ, lúc này sau lưng đột nhiên căng thẳng, người nọ vào được.

Vào được liền bắt đầu lao tới, mỗi một lần không có dư thừa, Cao Chuẩn cảm thấy mình như bị xé rách, ngón tay vô vọng ở trên tường cào loạn, hoa mắt say mê, muốn đạt đến cao trào, sau lưng lại dừng lại, chà xát vai lưng da thịt anh rồi rút ra ngoài.

Cao Chuẩn lợi dụng cơ hội thở hổn hển, anh muốn quay đầu lại xem, phát hiện tay chân mình không động đậy, không khác gì động vật thí nghiệm bị tiêm thuốc, lạnh run chờ đợi người kia đâm vào. Người nọ thực mau trở lại, một lần nữa ghé vào trên người anh, nhéo đầu vú bên trái anh: “Có bị bệnh tim không?”

“Hả?” Cao Chuẩn ngơ ngác trả lời một tiếng, cơ hồ đồng thời, mông bị ôm lấy, người nọ lần thứ hai tiến vào, vốn là không có gì, thời điểm mông bị căn ra lần thứ hai, Cao Chuẩn lập tức la lên, là âm thanh do lí trí không khống chế nổi mà rên la, thứ gì nhòn nhọn, lành lạnh: “Cái thứ gì?” Anh điên cuồng mà lắc lư mông, muốn thoát khỏi cái thứ từ từ đem khoái cảm cho mình.


Là cảm giác gì đây? Thứ đồ này vừa dài vừa lạnh, mật mật ngạnh ngạnh, suốt một vòng, ra ra vào vào mà xé nát hậu môn anh, Cao Chuẩn sảng khoái đến rối tinh rối mù, tứ chi bị rút xương mềm mại hẳn ra, hừ hừ muốn nằm liệt trên mặt đất, nước mắt nước mũi đã đầy trên mặt, anh kêu to bắn ra, toàn bắn trên xi măng mặt đất, một bãi rất lớn.

Người nọ vẫn chưa bắn, còn Cao Chuẩn sướng đến khiếp sợ mà trừng mắt nhìn tinh dịch bắn đầy trên mặt đất, anh không thể tin được, mấy tiếng trước anh đã bắn ra hai lần, hiện tại còn bắn ra nhiều thế kia mà còn nhanh như vậy. Tên kia bị anh co rút mà tàn nhẫn kẹp, dùng sức đứng vững liều mạng nhấp, tuy rằng đã bắn, Cao Chuẩn vẫn là mất mạng mà kêu, sa vào bộ dáng khó coi, như là biến thành thú.

Đối phương là khi nào bắn, như thế nào bắn, anh hoàn toàn không biết, chờ đến khi tràng đạo được giải phóng, anh nghe người nọ thoả mãn ở bên tai nói: “Tiểu bảo bối, anh thật là tuyệt vời!”

Cao Chuẩn cắn răng, liều mạng chịu đựng dư vị còn lưu lại trong cơ thể, tên kia một tay nâng eo, dẫn đường anh đến toilet. Toilet rất nhỏ lẫn tối tăm, trong góc là máy giặt kiểu cũ, quần lót cùng vớ vứt bừa trên nắp máy, có hương thơm vị cam quýt nhàn nhạt.


Áp suất nước rất lớn, vòi hoa sen mở ra trong nháy mắt kịch liệt chấn động, nước ấm đánh vào trên người thậm chí có chút đau, Cao Chuẩn mơ mơ màng màng bị lau thân thể, tiểu tử kia thực cẩn thận, không mang theo chút nào tình sắc, cẩn thận lau khắp người cho anh: “Không đau chứ hả, cũng không xuất huyết,” hắn lấy lòng mà nói, chậm rãi xoa Cao Chuẩn eo cơ: “Tôi tốt bụng không?”

Cao Chuẩn không để ý tới hắn, mờ mịt mà trừng mắt nhìn hơi nước bốc lên, tiểu tử kia thân mật vuốt ve gò má anh, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, bộ dáng có lời muốn nói nhưng không nói nên lời. Bọn họ không sai biệt lắm cao giống nhau, chỉ là thể trạng khác biệt lớn, Cao Chuẩn bị hắn hôn lên mặt, âu yếm không thôi, anh cho rằng hắn muốn làm thêm lần nữa, kết quả không có, tiểu tử kia lung tung xoa xoa thân thể, đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Cao Chuẩn chậm rãi ngồi xổm xuống, nước vẫn còn nóng, anh lại có chút phát run. Bên ngoài truyền đến tiếng âm nhạc, đôi mắt anh động đậy, ở dưới bồn rửa tay thấy một tấm kính nhỏ dày, sắc bén như con dao gọt hoa quả. Anh nhặt lên miếng kính, đứng lên nhìn tấm gương đầy sương, trong gương là bộ mặt mơ hồ, miếng kính ở trong tay nặng trĩu, anh vuốt mặt mở cửa ra.

Cửa đối diện với giường, tiểu tử kia nằm ở trên giường, trần như nhộng; trời đã sáng, màu hồng phấn nắng sớm bao phủ thân thể tươi sống, trên giường có một chồng quần áo, là của Cao Chuẩn, bên cửa sổ đặt cái rương nhỏ, bài hát Quảng Đông xa xa văng vẳng:

“Nước mưa rơi bên cửa sổ,

liều mạng mà quấy nhiễu giấc ngủ yên,

lại làm ướt mái tóc rối bù,

Không cần sợ hãi,

Anh sợ hãi chảy nước mắt,

đừng sợ,

tình yêu vốn là vô tội.

Xin hãy đóng lại cửa sổ,

mong đợi mộng tưởng sau này,

cho em nắm lấy tay anh,

Không cần chạy trốn,

ánh mắt thế tục tuy vớ vẩn,

vì anh,

em cam nguyện thừa nhận.”

Mảnh kiếng sắc lẻm ở bên bồn rửa tay, chỉ cần tiến lên một bước, Cao Chuẩn liền được giải thoát; những cơn ác mộng lúc đêm khuya, anh mắc bệnh lang thang không có mục tiêu, còn có tính hướng bị thay đổi, mà tên đầu sỏ gây tội nằm ở đằng kia, chỉ cách anh một khoảng cách ngắn. Không biết là nắng sớm sai, hay là bài hát sai, Cao Chuẩn nhìn hắn, lại giống như thấy được chính mình, như vậy cô độc, như vậy bất lực, khi ánh bình minh rọi lên khóe miệng hắn, Cao Chuẩn tựa hồ thấy được nước mắt.


“Cầu xin người còn sống,

không cần thương tổn tình yêu,

mạt sát nội tâm sắc thái,

Cầu xin khi người chết,

không cần đau khổ nhẫn nại,

đem cấm sắc vấy bẩn giấc mơ.”

Tiểu tử kia lắng nghe chăm chú, đột nhiên phát hiện Cao Chuẩn đang nhìn mình, hắn ngượng ngùng mà quay đầu đi, trần như nhộng nhảy xuống giường: “Ăn xong rồi đi, vừa lúc tối hôm qua tôi gói hoành thánh.”

“Nếu nơi này,

cần thiết đem tình yêu thương tổn,

mạt sát nội tâm sắc thái,
Làm anh biến mất giữa cơn mưa gió,

nhưng tái sinh nơi mộng ảo niên đại.”

Bàn tay nắm hung khí buông ra, bất quá là nghĩ sai thì hỏng hết, Cao Chuẩn đi ra toilet, trên giường, quần áo của anh được sắp xếp chỉnh tề, trong phòng bếp truyền đến âm thanh ấm nước nóng, anh nhìn quanh gian phòng nhỏ này, bỗng nhiên phát hiện rất giống căn nhà khi còn nhỏ, chỉ có hai người mẹ và anh, không có nghệ thuật, không có siêu xe, còn không có các loại thẻ VIP.

“Lại đây!” Trong phòng bếp kêu: “Lấy cho tôi hai chén!”

Cao Chuẩn chuyển ánh mắt nhìn hắn nhưng không động đậy, người nọ lại kêu: “Nhanh lên, không ăn là đói à!”

Cao Chuẩn không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy buồn cười, đi qua bên đó, đôi chân trần đạp lên xi măng lạnh lẽo.

Hoành thánh chín quay cuồng trong nồi nước, có hương vị quen thuộc, tiểu tử kia cầm mui vớt ra chỉ chỉ tủ chén cho anh. Cao Chuẩn mang sang hai cái chén, mở ra vòi nước, anh đã nhiều năm không rửa chén, thật là không quen, ở dưới vòi nước mà rửa.

Tiểu tử kia thấy, ném xuống cái mui: “Rửa chén sẽ không sao,” hắn liếc mắt nhìn anh, từ sau lưng vươn hai tay, một trái một phải như là muốn đem người ôm lấy, Cao Chuẩn căng chặt thân thể, tiểu tử kia cảm giác được: “Sao vậy không quen à?” Hắn thành thật ôm lấy eo anh, cọ cổ Cao Chuẩn nói: “Thích không?”

Da thịt dán da thịt, một đôi xinh đẹp trần truồng, sáng sớm trong phòng bếp, ngọn lửa màu lam nhạt, một người có nỗi hận trong lòng. Dòng nước chảy ra trắng xóa, bốn bàn tay ở trong nước trốn tránh dây dưa, cái chén trơn tuột không nắm chắc được.
“Vừa rồi,” Cao Chuẩn rốt cuộc mở miệng: “Trong nháy mắt, tôi muốn giết em.”


Góc editor: không rành lắm bài hát này, tui không định chỉnh sửa lời bài hát đâu, mà nghĩ đi nghĩ lại chỉnh sửa một chút cho đúng tình cảnh trong truyện.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s