Nhập vai 53

       
Cửa mở, Trương Chuẩn chầm chậm đi vào, Chân Tâm lãnh đạm ngồi yên một chỗ, không để ý tới anh.

“Anh vẫn luôn chờ em,” Trương Chuẩn bị ảnh hưởng cảm xúc cũng rầu rĩ: “Nhưng em không có tới.”

“Ừ,” Chân Tâm dựa vào trên bàn sách chơi di động: “Mệt mỏi.”

Em ấy đang giận dỗi chuyện phim trường cùng tiểu thịt tươi với mình đây mà, Trương Chuẩn tự giải thích, cảm thấy không có gì quan trọng: “Anh đi tắm đây,” mở ra bức màn, anh cởi ra áo ngoài cùng quần, có chút xa lạ mà nói: “Dùng phòng tắm của em nhé.”

Chân Tâm cằm giật giật ý là tùy tiện, không khí thật khác thường, Trương Chuẩn vào buồng vệ sinh cố ý không đóng cửa, tiếng nước ào ào chọc người bên ngoài, quần dài cùng nội y ném ra cạnh cửa bên chân ghế sô pha.

Đây rõ ràng là mời gọi, vậy mà Chân Tâm không mắc câu, nhưng lại nhịn không được nhìn qua khe cửa, thân thể màu mật lóe sáng dưới ánh đèn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cái vật giữa hai chân muốn rục rịch.

“Em xem Weibo chưa?” âm thanh Trương Chuẩn không rõ ràng phóng đại qua vật dụng cộng với tiếng nước chảy, giọng nói càng mị hoặc.

Chân Tâm không muốn trả lời, lại cầm lòng không đậu lên tiếng: “À,” hắn bực bội ném xuống di động, cầm lên kịch bản trên bàn, bò lên trên giường dựa vào gối đầu: “Nói em chơi chiêu không cho anh ngồi kế phóng viên, toàn thứ não tàn.”

Trương Chuẩn cả người ướt đẫm bọc khăn tắm ra ngoài, tắt đèn, nghĩ nghĩ rồi trực tiếp chui vào chăn dựa bên người Chân Tâm. Thời gian chầm chậm trôi qua, Chân Tâm cũng không có động tĩnh, Trương Chuẩn không quen thái độ lạnh nhạt này quay đầu đưa tình nhìn, Chân Tâm giả bộ coi như không nhìn thấy, Trương Chuẩn không có biện pháp, cánh tay chống đỡ đầu giường, xoay người đứng dậy.


“Làm gì đó?” Chân Tâm bộ dáng ghét bỏ, “Bang” mà ném xuống kịch bản, dùng sức mím chặt khóe miệng không cho nó cười, hai mắt lại nhìn xuống người hoạt động dưới chăn, một tay kéo khăn tắm Trương Chuẩn, một tay kéo kéo cho nó tụt xuống.

Anh hoàn toàn trần truồng, một tay khác cũng chống ở trên đầu giường, từ trên cao nhìn xuống có một loại sắc bén khí thế, mang chút tà khí; Chân Tâm theo bản năng rụt cổ: “Anh…Anh  có phải hay không là quán quân môn kiếm thuật?”

“Thi đấu đơn nam toàn quốc, quán quân kiếm thuật và côn thuật.” Trương Chuẩn sinh động mà ấm áp hôn người bên dưới, khí thế hung mãnh. Chân Tâm không thể không vòng tay ôm eo anh, sờ mó dọc theo hai bên xương sườn lần lên trên, Trương Chuẩn đè lại tay hắn, dùng ngực đẩy hắn dựa vào trên đầu giường, ra sức chiếm đoạt đôi môi sưng đỏ, thần thái đầy khiêu khích.

Chân Tâm biết anh muốn làm gì nhưng không từ chối, mắt thấy anh hôn tới tấp lên chóp mũi, cằm rồi ngực chỉ cách có một đường nhỏ, eo hông lại cách xa lôi ra một đường cong kì diệu.

Trương Chuẩn bắt lấy góc chăn, vung cổ tay, cái chăn đang quấn quanh thân thể hai người theo động tác của anh trượt từ từ khỏi nệm, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Chân Tâm không biết vì cái gì đỏ mặt, tim đập thình thịch, thần thái động tình của nữ nhân, hai người bọn họ không hề dừng lại, hoạt sắc sinh hương mà giao điệp ở một chỗ.

Bỗng nhiên, Trương Chuẩn giật mình, vòng eo cuộn sóng giống nhau, bụng nhỏ cọ cọ dưới háng Chân Tâm, Chân Tâm mặt càng lúc càng đỏ, thụ sủng nhược kinh nhìn anh, xem anh xuân sắc kinh hồng lại như vậy giật mình. Hắn muốn nhảy động dục, Trương Chuẩn còn nhớ rõ yêu cầu của hắn, phóng đãng càng động càng nhanh, Chân Tâm nhớ tới nhân viên công tác nói cái gì “Mông có điện”, thật là như vậy, so với mấy loại động tác biểu diễn kia Trương Chuẩn động tình còn đẹp hơn.

Chân Tâm thật kích động, nâng hạ thân muốn lật người bên trên xuống, Trương Chuẩn không chịu, thần sắc dụ hoặc có chút uy nghi hỏi: “Thích sao?”

Chân Tâm ngây ngốc nhìn anh, gật gật đầu, Trương Chuẩn lại hôn lấy hắn, muốn bao nhiêu triền miên có bấy nhiêu triền miên, thân thể mềm dẻo phập phồng ở trên người hắn, giống như trong mộng chưa bao giờ ngừng: “Làm em càng thích.” Anh nỉ non, sau đó đỡ lấy hạ thể nóng bỏng của Chân Tâm, xoát hai chân xuống ngồi.

Thử vài lần cũng chưa đi vào, mặt mày xinh đẹp nhăn nhăn, Chân Tâm không chớp mắt nhìn chằm chằm, nghiêng cánh tay kéo ra ngăn kéo nơi tủ đầu giường, bên trong có dịch bôi trơn. Trương Chuẩn chống lên bờ vai hắn để ngồi, bị hắn ôm lấy eo cắn mút một dãy dấu hôn trên xương quai xanh: “Ngày mai không cần lộ thịt?”

“Ngày mai anh diễn cùng Tần Tấn Nhi.” Bôi đều dầu bôi trơn lên hai tay, Trương Chuẩn ngồi xuống, quả nhiên một phát liền dính, thân thể liền mở ra, chậm rãi vào một nửa, Chân Tâm nắm hạ thể của anh tùy tiện vuốt nắn mấy lần, anh bỗng nhiên cảm thấy phía sau một trận nhiệt, tràng đạo đột nhiên co rút, không đầu không đuôi kêu vài tiếng, rồi nằm xụi lơ.

Ngừng lại trong chốc lát, anh muốn tự mình cưỡi, nhưng bên trong mông đầu sông cuộn biển gầm, anh cậy mạnh đẩy mông vài lần: “Không được.” Hắn run run môi: “Vẫn là em làm.”

Chân Tâm chỉ có chờ những từ này của anh, lật người dành quyền chủ động, mắt đỏ ngầu ra sức dũng mãnh mà luật động. Trương Chuẩn tận tình hưởng thụ, không hề cố kỵ mà phóng túng, chuyện này làm với nữ nhân hoàn toàn không giống nhau, muốn kêu rên gì cũng được, muốn khóc liền khóc.

Chân Tâm đầu óc trống rỗng, chỉ có hormone kêu gào, càng thẳng lưng càng đem Trương Chuẩn hướng mép giường. Trương Chuẩn một chân đã rớt xuống bên mép giường, anh cố hết sức mà đem chân đầy người lên, nhưng cố gắng mấy lần cũng không nổi, chỗ xương chậu ma sát với mép giường tạo ra một làn gió thoạt nhìn so với đùi hoàn toàn mở ra còn muốn tình sắc hơn.

“Chậm một chút.” Anh khát khô cả miệng, giống cá ngừ vượt nước lên đầu nguồn tìm chỗ đẻ trứng, diễm lệ gần chết.

Ngón tay Chân Tâm sờ loạn trên xương cốt người ta: “Cái hồi nãy,” hắn si ngốc giật mình: “Chỉ làm cho em xem.”


“Sướng… Thật sự sướng……” Chân Tâm lớn giọng, trầm trọng mà kêu rên, điên cuồng kích thích nhấp về phía trước, bởi vì dính đầy dịch thể, hạ thể va chạm âm thanh dị thường vang dội.

Trương Chuẩn nửa thân người dưới lắc lắc treo ở mép giường, tay nỗ lực hướng về phía trước muốn nắm cánh tay Chân Tâm, nhưng anh không chống đỡ nổi, uổng công vặn vẹo, khoái cảm cuộn trào không biết là sợ hãi hay do tuyến tiền liệt, Chân Tâm tuy rằng luật động không ngừng bên trong anh, vẫn là “A a” kêu cao trào.

Chân Tâm trì độn vuốt nhanh hơn, mắt thấy hạ thân anh run rẩy trên lớp lông mềm, cả người đỏ bừng, chất nhầy trắng sữa rơi li ti ở bụng cùng đùi, thân thể không tự chủ được mà run run, hiển nhiên còn hứng tình.


Chân Tâm đứng ở mép giường si mê nhìn xem, nhanh chóng ra ra vào vào, cuối cùng thời điểm kia cũng tới, hắn không hề phòng bị liền đột nhiên bắn đầy tay: “Lúc anh bắn ra,” hắn đứt quãng mà nói: “Kẹp em chặt quá!”
Trương Chuẩn che mặt, giấu đầu lòi đuôi mà khép lại chân: “Em có thấy” anh hạ giọng: “Chúng ta thật kì quái?”

“Quái cái gì?” Chân Tâm hai tay chấm đất bò đi xuống, bò đến bên người anh, biểu tình chờ nghe.

“Không giống tình nhân tí nào,” Trương Chuẩn ngữ khí ý vị thâm trường: “Chúng ta không cùng nhau ăn cơm, không nói chuyện phiếm, không cãi nhau, chỉ có làm tình.”

Chân Tâm sửng sốt rồi cười rộ: “Lên,” hắn xoa xoa đầu tóc Trương Chuẩn: “Chúng ta mở phim điện ảnh,” dùng giọng Đài Loan kéo dài, hắn nói: “Đêm vẫn còn dài lémmmm!”

Ngày hôm sau là cảnh quay ẩu đả của Chân Tâm và Ngô Dung, cần tới hóa trang đặc biệt nên Trần Chính Sâm mang theo Chân Tâm đi trước, theo lý thuyết Ngô Dung cũng phải hóa trang, nhưng gã không vui, ngồi ở trong góc tán chuyện trên trời dưới đất với đám nhân viên, Tiểu Uông rất là sùng bái gã: “Thầy Ngô, trình độ này đánh diễn anh căn bản không để trong lòng chứ?”

“Ái dà,” Ngô Dung khinh miệt mà vui vẻ: “Này cmn mà cũng là đánh nhau hả?”

Bỗng nhiên ai nhỏ giọng la lên một câu: “Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa nghe đây!”

Mấy người bọn Tiểu Uông lập tức vây quanh, Ngô Dung tò mò cũng cùng qua xem, là một video ngắn chừng vài chục giây, bên ngoài không wifi tốc độ load rất chậm, gã không rõ nguyên do hỏi: “Cái gì vui vậy?”

Đám người đó rất hung phấn không them cố kỵ: “Là tiến triển mới nhất của‘ ảnh võ tổ ’.”

“Ảnh võ tổ”, là ảnh đế cùng quán quân võ thuật tên gọi tắt, gần đây nhất còn nằm trong top #1 hot search, là ai Ngô Dung đều biết.

Video load xong, hình ảnh giựt giựt rõ ràng là quay lén bằng điện thoại. Chân Tâm trong video đang vui vẻ nói chuyện cùng cánh phóng viên ở phía trước, bỗng nhiên hắn thấy cái gì vội vã chạy vội theo, màn ảnh đuổi kịp, Trương Chuẩn xuất hiện dựa nửa người vào ven tường, giống như bị vướng chân mà vấp ngã, bộ dáng Chân Tâm muốn đỡ anh, bị anh đẩy ra, hung hăng đánh vào bức tường đối diện.


Video đến lúc này thì tắt, caption trên Weibo là: Ảnh đế bị đẩy ra trợn to mắt mà nhìn, hiện trường là do nhân viên công tác quay chụp, cái người quán quân võ thuật thật là “Lấy đức thu phục người”, người qua đường xem xong còn khó chấp nhận nổi!

Video phát ra chưa đầy năm phút, tốc độ chuyển phát đã hơn một vạn, nhóm nhân viên công tác im lặng trong chốc lát rồi bắt đầu nói thầm: “Anh Chuẩn thật quá đáng, thầy Chân có lòng tốt muốn giúp đỡ hắn vậy mà hắn không thèm. Tức chết người ta mà, lần trước quay cảnh giường chiếu kia còn thấy hai người dính nhau, tôi còn tưởng rằng hai người bọn họ……”

Ngô Dung trong lòng không thoải mái muốn giải thích hộ Trương Chuẩn, lại cảm thấy Chân Tâm có chút đáng thương, lúc này khuếch đại âm thanh kêu lớn: “Vào chỗ thôi, chuẩn bị bắt đầu quay!”


Trương Chuẩn đang ở bên tổ của Đoan Chính, không có cảnh quay gì quan trọng, đều là bổ sung mấy cảnh với Tần Tấn Nhi, lúc nghỉ quay giữa các cảnh Tần Tấn Nhi bưng bình giữ ấm lại đây, khó được kêu một tiếng: “Thầy Trương.”

Nói thật Trương Chuẩn có chút sợ, hai người bọn họ không thân với nhau chưa bao giờ nói chuyện riêng: “Chị Tần.”

“Chị cái gì chứ,” Tần Tấn Nhi nhè nhẹ đánh bả vai anh, cười rộ lên: “Hai chúng ta vốn dĩ có cảnh lên giường nữa,” nàng chớp chớp mi, nét đẹp có chút áp bách: “Đáng tiếc Trần Chính Sâm sửa lại kịch bản.”

May mắn là sửa lại, Trương Chuẩn nghĩ thầm, Tần Tấn Nhi dựa càng gần tựa hồ muốn nói cái gì, trùng hợp Tiểu Đặng lại đây: “Anh,” sắc mặt cậu có chút khó coi: “Anh lại đây một chút.”

Trương Chuẩn thoát khỏi Tần Tấn Nhi, đi theo cậu đến một góc, Tiểu Đặng đem điện thoại đưa cho anh: “Anh nhìn xem, chắc là sự thật.”

Giao diện Weibo, ID là “Trong vòng đệ nhất miệng rộng”, là người có danh tiếng trong giới Weibo, Trương Chuẩn liếc mắt một cái thấy tên Chân Tâm, trong bài viết nói chuyện của hắn cùng Phùng Uẩn Đình: Chân Tâm kết hôn là tin tức giả không cần bổn miệng rộng nói đi, ngốc tử đều có thể nhìn ra, nhưng bịa đặt chính là chuyện mà bổn miệng rộng không thể nào chịu được, cái loại báo cấp ba Thái Dương giải trí, đám truyền thông vô lương muốn câu view mà…


“À,” Trương Chuẩn hờ hững trả lại điện thoại cho Tiểu Đặng nhưng cậu không tiếp: “Anh click mở xem toàn văn.”

Lúc này có mấy nhân viên quan hệ công tác không tệ mò tới, cầm một quyển tạp chí: “Thầy Trương,” hình ảnh ngược chiều là bảy tám thân thể dáng vóc không tệ, nam nữ lẫn lộn, mặc quần bơi hay bikinis, tư thế khiêu khích: “Thầy là dân chuyên nghiệp đánh giá giùm bọn em dáng người nào đẹp nhất,” bọn họ rất ngượng ngùng: “Vì chuyện này mà tụi em cãi nhau nãy giờ!”

Trương Chuẩn nghiêng đầu nhìn xem, mấy anh chàng mặc quần bơi có Châu Á lẫn phương Tây, nói đến thân thể, anh chỉ vào người có vóc dáng cao ráo: “Người này nè thân hình đẹp, mặt cũng đẹp nữa.”
Hắn nói còn chưa dứt lời, mấy tên tiểu tử xấu hổ mà cười rộ lên: “Không không không phải, thầy Trương, ” bọn họ lộ vẻ mặt khó xử: “Tụi em nói là nữ.”

Trương Chuẩn đứng hình, mặt từ từ đỏ lựng: “À…” Tâm trí anh lúc này hoảng loạn nhìn tới mấy cô gái, bởi vì khoảnh khắc nhìn cuốn tạp chí, anh hoàn toàn bị nam nhân hấp dẫn: “Cô này này, cơ bắp cân xứng lại nữ tính nữa. ”

Vốn là một việc nhỏ, Trương Chuẩn lại để tâm, cùng với nói xấu hổ, không bằng nói là hoảng sợ, anh cảm thấy mình là bị đoạn tình ái hoang đường với Chân Tâm ảnh hưởng; Tiểu Đặng đem điện thoại một lần nữa đẩy cho anh, lúc này là Weibo toàn văn, anh thất thần nhìn con số đập vào mắt mình: 2000 vạn.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại trước mắt: Chân ảnh đế hoà bình chia tay mấy người tin sao? Dù sao bổn miệng rộng không tin, theo tin nóng từ phía Phùng Uẩn Đình, phí chia tay là 2000 vạn, cộng thêm các cơ hội diễn xuất, cũng không biết Chân đại ca bị nàng bắt lấy nhược điểm gì, “Chân Tâm” đau mình! OK, “Ảnh võ tổ” tương quan tin tức liền nhiều như vậy, đi ngang qua dạo ngang qua, cấp điểm đánh thưởng đi!

Trương Chuẩn tay run lên, cơ hồ cầm không được di động, Tiểu Đặng giọng nói ngưng trọng: “Anh, không phải mấy chục vạn, hắn vì anh mà cho 2000……”

Trương Chuẩn không nghe lời cậu nói xong, áo khoác đều không mặc liền lao ra ngoài, đến dưới lầu mượn xe của đoàn làm phim, một đường chạy đến trường quay tổ A; ven đường dừng lại, thật xa thấy một đống người vây quanh, anh chui qua dây cách ly, nhân viên công tác nhóm can ngăn, tứ chi múa may khoảng cách, anh nhìn đến mặt Ngô Dung, dưới mũi chảy máu, vẻ mặt đen đủi.


Cảm giác không tốt ập đến, anh bỏ qua những người đó, Chân Tâm đứng ở giữa đám người kinh ngạc mà nhìn anh, tốt tốt, không có bị thương. Hiển nhiên Ngô Dung nghe lời anh, thủ hạ lưu tình, Trương Chuẩn một câu đều không có, đi lên trực tiếp xô đẩy Chân Tâm một phen, chung quanh yên tĩnh, không khí ngột ngạt, Chân Tâm có điểm ngốc, liếc mắt nhìn Trương Chuẩn sau lưng Ngô Dung, giải thích: “Tôi không phải……”

Hắn không phải cố ý, máy móc lên đèn, hắn cùng Ngô Dung vào chỗ, mỗi cái đấm nhẹ nhàng rơi xuống nhưng Trần Chính Sâm lại không hài lòng, Ngô Dung tức giận muốn đáng cái thứ hai, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng lúc tứ chi dây dưa, Ngô Dung nhỏ giọng nói một câu: “Cách xa cậu ta ra!”

Trong kịch bản không có lời thoại này, trong nháy mắt, Chân Tâm không phân rõ gã là Ngô Dung hay là Trâu Vận, vội vàng tránh đi, nhưng Ngô Dung chán ghét khiêu khích, vì thế kích thích hắn: “Mày mẹ nó đem Chuẩn hại thành cái dạng gì!”
Vì những lời này, hắn động tay, một quyền tẩn lên mũi Ngô Dung.

Chân Tâm lảo đảo lui về phía sau, Trương Chuẩn giống thanh niên đầu đường xó chợ đáng sợ, lần thứ hai xô đẩy hắn, Chân Tâm cảm thấy ủy khuất, thậm chí thương tâm, nhưng Trương Chuẩn vẫn như cũ hùng hổ doạ người, nắm cổ áo đem hắn túm lại đây: “2000 vạn,” anh nhìn đôi mắt hắn: “Là thật sự?”

Chân Tâm con ngươi bỗng chốc phóng đại, Trương Chuẩn lập tức minh bạch, lại một lần đẩy hắn ra, xoay người bỏ đi, Chân Tâm đuổi theo, duỗi tay muốn ôm lấy anh, hoàn toàn là xuất phát từ phản xạ có điều kiện của người luyện võ, Trương Chuẩn một tay nắm bàn tay hắn, ở cổ tay dùng một chút lực, Chân Tâm liền kêu thảm ngã xuống đất.


Góc editor: này là K.O. mà anh Chuẩn đã nói nè.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s