Tần Tấn Nhi vào đoàn.
Cô nàng cắt tóc ngắn, sửa lại phong cách, cả người thần thái sáng láng. Các nữ
nhân viên trong đài đều đoán nàng có bạn trai mới.
Nhân viên hóa trang tạo hình cho cô
nàng, Chân Tâm trốn đến nơi hàng hiên rất xa, dựa tường hút thuốc. Đây là ngày
đầu tiên hắn cùng Trương Chuẩn phân ra làm hai tổ, cảm giác mất mát: “Tôi nói,”
hắn trêu chọc Trần Chính Sâm, phun khói thuốc lên người đạo diễn: “Chút nữa
diễn cảnh hôn, mượn góc quay được không?”
Trần Chính Sâm vội vàng sửa phân cảnh
kịch bản, không để ý đến hắn, nghe hắn nói “Mượn góc”, ngẩng đầu trừng mắt nhìn
hắn: “Nam nam còn diễn thật, nam nữ diễn thì anh nói mượn góc chụp?” Ông cười
nhạo: “Chân đại ảnh đế, đây là đóng phim điện ảnh, không phải phim truyền hình
OK?”
Chân Tâm làm sao mà không biết, hắn
chính là phiền đến hoảng: “Bên kia…” Hắn chỉ chính là Trương Chuẩn B tổ: “Là Đoan
Chính chỉ đạo?”
“Đoan Chính có thể tuyển người vào
tổ, quay cảnh chính thì chưa được, thu phục các người tôi còn phải nhờ hắn thu
thập,” Trần Chính Sâm buông giấy bút, vỗ vỗ tay: “Được rồi mỗi người vào vị trí
của mình, chuẩn bị bắt đầu quay!”
Tần Tấn Nhi quay trở lại sau một thời gian dài, mặc váy liền áo, mắt vẽ eyeliner sắc nét, móng tay màu trà sữa, ngọt ngào vị nữ nhân, giọng nói cao vút đi tới hướng Chân Tâm: “Thầy Chân, đã lâu không thấy nha.”
Chân Tâm gật đầu, xem như chào hỏi, chuẩn
bị vào chỗ của mình thì di động trong túi quần rung nhẹ, hắn vội vàng móc ra xem,
tin nhắn trên Wechat, quả nhiên là Trương Chuẩn. Hắn click mở xem, là một tấm
selfie mới đây, trang điểm rạng ngời, âu phục gỗ đàn sắc, áo khoác nhung khoát
bên vai, trên áo khoác gắn huy hiệu chòm sao Orion.
1 giây sau anh nhắn tiếp: Tạo hình bữa nay.
Chân Tâm bùng nổ, đem ảnh
chụp phóng tới lớn nhất, nhìn chằm chằm nét mặt cười mỉm trong ảnh, hắn trả lời:
Có thể hay không về phòng?
Ngay lập tức, bên kia trả
lời bằng hình cây búa. Chân Tâm cười rộ lên cong cong một bên khóe miệng, Tần
Tấn Nhi bỗng nhiên nói: “Thầy Chân, anh thay đổi rồi.”
Chân Tâm liếc nhìn nàng một cái, nàng chỉnh sửa tóc giả: “Anh nguyên lai không coi ai ra gì, hiện tại làm cho người ta thích nhiều.”
“Do tôi khéo đưa đẩy?”
“Không phải, bộ dáng dục
cầu bất mãn, còn rất đáng yêu,” nàng có thâm ý khác mà nhìn hắn, chậm rãi cúi
sát người hắn: “Phòng không nhà trống lâu rồi chịu không nổi?”
Chân Tâm nhướng cao một bên
lông mày nhìn nàng, hắn xác thật dục cầu bất mãn: “Có thể nhìn ra được?”
“Ừ, cả người phát sáng,”
Tần Tấn Nhi càng cúi sát móng tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt hắn: “Buổi tối tới
tìm em? Dù sao chia tay bạn gái rồi.”
Chân Tâm chịu không nổi mà
cười, tâm nói lão tử buổi tối còn có việc, phất khai tay nàng: “Không được, cảm
ơn.”
Đạo diễn kêu khởi động máy,
Tả Lâm Lâm cưỡng hôn Phương Sí, không mượn góc, còn gần sát, hai người biểu
diễn đều thực đúng chỗ, Tần Tấn Nhi tình cảm mãnh liệt khó nhịn, Chân Tâm hoảng
loạn trốn tránh, một lần là qua, Trần Chính Sâm rút ra tai nghe nói một câu
thấm thía: “Hai người các ngươi, rốt cuộc làm tôi bớt phiền rồi!”
Chân Tâm muốn cùng ông qua
xem tổ B, Trần Chính Sâm không muốn, nói kế toán đoàn phim mướn phòng, hoan
nghênh Tần Tấn Nhi về đơn vị. Chân Tâm không muốn đi, Trần Chính Sâm khoát vai
hắn: “Đi giúp tôi, trong chốc lát……” Đang muốn nói sự, điều hành vội vã kêu ông
đi, ông vỗ vỗ phía sau lưng Chân Tâm: “Lão đệ, làm ơn nha!”
Chân Tâm còn có thể nói cái
gì, xuống lầu cùng Tần Tấn Nhi lên xe. Trên xe, nàng một bên dặm phấn một bên
lắc đầu: “Anh khẳng định là làm chuyện gì xấu,” lắc lắc tóc ngắn, nàng nhấp
khởi đỏ tươi môi: “Nếu không đã không thương tiếc cắn ngược tôi rồi.”
Chân Tâm liếc mắt nhìn nàng,
bất đắc dĩ mà xoa huyệt Thái Dương: “Tỉnh tỉnh đi cô, tôi cầu xin cô.”
Tới nhà hàng, người phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao yên tĩnh, có bảy tám người trong đó, Tần Tấn Nhi cũng không chọn nhạc, nắm lên microphone liền hát, từ 《 vạn vật sinh 》 đến 《 ba ngàn năm sau 》, từ 《 thân cưỡi ngựa trắng 》 đến 《 ma hô la già 》, hát đủ rồi đẩy microphone cho Chân Tâm, Chân Tâm không tiếp, nàng liền nói: “Hát dở quá không dám hát hả?”
Lời này có chút khiêu khích, Chân Tâm vì thế hát bài 《Almost Lover》, hắn vẫn luôn muốn hát bài này, chính là không dám:
Your fingertips across my skin,
The palm trees swaying in the wind,
Images.
You sang me Spanish lullabies,
The sweetest sadness in your eyes,
Clever trick……
Ca từ quá thương cảm, nếu có Trương Chuẩn ở đây hắn sẽ không hát bài này, âm thanh từ họng phát vô cùng ôn nhu, mỗi câu hát đề có ý tứ, Tần Tấn Nhi che miệng cười trộm, cười hắn âm si đáng yêu.
Goodbye, my almost lover,
Goodbye, my hopeless dream, I’m trying not to think about you,
Can’t you just let me be?
So long, my luckless romance,
My back is turned on you,
Should’ve known you’d bring me heartache,
Almost lovers always do……
Bởi vì mang vào quá nhiều tình
cảm, tựa như Tần Tấn Nhi nói, khi hát đến cao trào hắn thực sự động tình, chỉ
là âm càng ngày càng không chuẩn, đã hoàn toàn không khống chế được âm vực của
mình, nhân viên công tác vốn đang căng da đầu cổ động hai mặt nhìn nhau, đành
phải cố nén mới có thể không cười ra tiếng.
Đúng lúc xấu hổ nhất, cửa
phòng bao mở ra, Tiểu Uông dẫn một người tiến vào, vốn dĩ không ai để ý, người
nọ cởi mũ cùng kính râm, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, là Ngô Dung.
Chân Tâm lập tức ngừng hát,
phòng bao náo loạn, ai cần quản ai chân tình hay giả ý, toàn bộ vây lên thân
thiết mà kêu “Anh Ngô”. Vừa vào cửa Ngô Dung liền thấy Chân Tâm, còn hát bài
Tiếng Anh nữa chứ, hắn cố ý ngồi xuống thật xa, hùng hùng hổ hổ mà oán giận:
“Mẹ nó Trần Chính Sâm đại gia hỏa này, nói cho tôi đón gió, ổng lại chạy đi đâu!”
Tần Tấn Nhi nhìn một cái, không
qua bên đó dán bên Chân Tâm nói: “Đến đây đi, uống một ly nhận lời xin lỗi của
tôi.”
Chân Tâm bực bội, nhớ tới khi tách ra Trần
Chính Sâm chưa nói xong, hẳn chính là chuyện Ngô Dung: “Vụ gì?”
Tần Tấn Nhi bưng ly, cười vui vẻ: “Tôi về sau sẽ
không bắt anh hát nữa, là tôi sai rồi!” Nói xong, nàng cười ha ha, nhõng nhẽo
đùa giỡn trong lòng Chân Tâm.
Ngô Dung ngồi xa nhưng vẫn nghe thấy, hắn
không thân với Tần Tấn Nhi, nhưng có nói chuyện với nàng vài lần cũng không
tính là thân, hắn cầm chai rượu đi qua, mặt dày ngồi giữa cô nàng và Chân Tâm.
Tần Tấn Nhi giằng co với gã, nhưng mà đẩy cỡ nào gã cũng không chịu đi ra, Chân Tâm cau mày khó hiểu không biết gã muốn làm gì.
Hai người bọn họ nhìn nhau
không vừa mắt, lúc này cánh tay dán cánh tay mặt đối với mặt, đều thực biệt
nữu: “Trên đường đến đây,” Ngô Dung khụ khụ, giơ ly rượu: “Tôi xem phỏng vấn
của các cậu,” bởi vì tức giận ngũ quan hắn vặn vẹo: “Còn có thể không biết xấu
hổ một chút sao?”
Chân Tâm minh bạch, gã tự tới tìm bực bội đây
mà, vì thế hai tay ôm ngực dựa ghế thoải mái dễ chịu nghe gã nói.
“Phàm là người ai mà chẳng có lông, cậu cũng
có mà, sao mà sửu nhi vậy!”
Lời gã nói Chân Tâm nghe không hiểu lắm, nhưng
ngẫm kĩ thì cũng hiểu chút chút, học Ngô Dung nói chuyện khẩu khí, hắn nói: “Gì
cũng đừng nói nữa, uống đi,” từ trên bàn tùy tiện xách một chai rượu, cùng Ngô
Dung cảm khái: “Xem coi ai xỉn trước, là anh hay là tôi.”
Hắn kính trước một ly, ly
rượu ở KTV rất nhỏ, 10 giây là hết một ly, ly rỗng lần lựơt đập xuống bàn kính,
“Đinh”, hắn mặt không đỏ tâm không nhảy: “Không thích cái này, rượu ngoại đâu, tôi
thích rượu ngoại nhất.”
Đánh nhau, uống rượu, hai việc này Ngô Dung không thể thua, sao khi khui chai rượu, gã cũng bắt đầu uống, Chân Tâm không đợi gã uống xong, túm chai rượu mới mà uống, đấu không đến mười phút, nhân viên công tác liền gọi người phục vụ tiếp thêm rượu.
Chuyện này không bình thường, ai cũng biết, nhưng trong cái vòng tròn này, chuyện không bình thường quá nhiều, uống hơn một giờ, chỉ có uống, vỏ chai rượu trải đầy hai góc chân bàn, Chân Tâm cùng Ngô Dung tửu lượng cao không ngã xuống, nhưng hai người đều mơ hồ. Tiểu Uông tính tiền, nhân viên công tác một bên đỡ hai người, một bên vội vàng cố ý chụp hình hai người khoe hình vỏ chai rượu rỗng bên chân bàn.
Tiểu Uông đỡ Chân Tâm đến phòng
3815, trong phòng không bật đèn, Trần Chính Sâm thức đêm cắt phim, nhìn nhìn tên
bợm rượu Chân Tâm, đối Tiểu Uông nói: “Ném ở đây đi, cậu ra ngoài đi dạo.”
Trên màn hình là đoạn phim tổ B sáng nay, cắt xong từ lâu, Trương Chuẩn mặc áo khoác nhung cùng huy hiệu, trên màn ảnh nhìn xinh đẹp vô ngần. Không có âm thanh, anh đối diện với người nam nhân, Chân Tâm nhìn chằm chằm màn hình, xem nam nhân kia cởi bỏ dây lưng, sau đó, Trương Chuẩn ở trước mặt hắn quỳ xuống, màn ảnh đẩy gần, đặc tả nam nhân trầm mê mặt.
Cùng hiện thực giống nhau. Sống lưng vèo mà
lạnh cả người, dạ dày một trận ghê tởm, Chân Tâm lập tức tỉnh rượu, bị người chém
một nhát ngay ngực hô hấp đều là đau.
“Gặp Ngô Dung rồi?” Trần
Chính Sâm hỏi.
Chân Tâm say rượu gật đầu,
Trần Chính Sâm tháo xuống tai nghe: “Hai người các ngươi, còn mấy cảnh đối diễn
nữa mà còn chưa quay, cậu cũng biết vì cái gì,” ông thở dài: “Thầy Chân, cậu
tuổi còn trẻ đã thành danh, tính tình không tốt, nhưng không thể với ai cũng không
hợp đúng không,” hắn móc hai điếu thuốc, đưa một cây cho Chân Tâm: “Hiện tại quan
hệ của cậu với Trương Chuẩn không tốt, cũng là chuyện tốt.”
Nghe ông nói quan hệ không
tốt, vì che dấu nên chột dạ, Chân Tâm biện giải: “Tôi là phiền Ngô Dung, nhưng
không ảnh hưởng đóng phim……”
“Không ảnh hưởng?” Trần
Chính Sâm cười lạnh: “Tổ nhiều tài xế như vậy, không ai cùng cậu nói bậy?” Ông phun
ra làn khói: “Lần trước Ngô Dung điễn cảnh giường chiếu, hắn cãi nhau với tôi,
nói nếu là có cậu ở đây hắn liền không diễn.”
Chân Tâm đột nhiên ngẩng
đầu: “Cho nên……”
“Cho nên mới an bài cậu đi phỏng vấn,” Trần
Chính Sâm vân đạm phong khinh: “Bao gồm lúc cậu đang quay phim mà nháo nhào
chia tay, chuyện của cậu tai tiếng khắp nơi, những việc này đoàn phim đều có
thể che giấu giúp cậu, nhưng mà đoàn phim hóa thành đoàn xiếc rồi còn gì.”
Chân Tâm cảm thấy hổ thẹn,
không nói nên lời.
“Tôi vì cái gì nói chuyện này với cậu,” Trần
Chính Sâm nghiền đếu thuốc lên chiếc tẩy: “Cảnh diễn sắp tới của cậu với Ngô
Dung, hai người tứ chi xung đột tương đối kịch liệt, tôi hy vọng cậu có thể
khống chế tốt.”
Chân Tâm gật đầu, Trần
Chính Sâm truy vấn một câu: “Có thể làm được hay không?”
Chân Tâm vô lực mà nói: “Có
thể.”
Trở lại phòng 3705, Chân
Tâm uể oải ỉu xìu, không biết sao lại thế này, nhấn chuông cửa, dựa cửa nghe
tiếng bước chân quen thuộc, hắn cả người liền hưng phấn, đầu ngón tay ở trên
cửa nhẹ nhàng mà gõ, không thể chờ nổi.
Cửa mở ra, không mở đèn, một cái ôm ấm áp đỡ hắn: “Sao uống nhiều như vậy?” Có oán trách, có đau lòng, đèn phòng bật sáng, Chân Tâm thấy anh, bả vai trần trụi, tóc tán loạn, gương mặt còn mớ ngủ.
Hắn kích động mà ôm anh, muốn hôn miệng,
Trương Chuẩn trốn một chút: “Này em chờ……” Anh cơ hồ muốn tránh thoát cái ôm
của hắn: “Để anh đi xem sư huynh.”
“Anh ấy chuốc rượu em đó,”
Chân Tâm nói bậy, hắn không muốn anh đi, chuyển vòng tay đem người một lần nữa
ôm, đôi mắt nhìn xuống sàn nhà thấy trên mặt đất phóng một đôi giày sạch bóng:
“Giày của anh?”
Hắn chưa nhìn thấy qua,
Trương Chuẩn theo hắn tầm mắt: “À, đạo cụ ngày mai đó.”
Máu ghen thượng não, Chân Tâm ách giọng nói, hai tay duỗi vào quần dài của anh: “Mặc vào cho em xem.”
“Làm gì?” Trương Chuẩn dở
khóc dở cười, thẹn thùng mà kéo tay hắn.
“Mang vào đi, em muốn xem.”
Chân Tâm thật tình uống rất nhiều, nũng nịu cầu xin. Trương Chuẩn không lay
chuyển được hắn, xách theo giày ngồi vào mép giường, chân trần mặc vào một chiếc,
mới tinh châu quang bạch, một đoạn mảnh khảnh mắt cá chân, theo gợi cảm mắt cá
chân hướng lên trên xem, là trần trụi cẳng chân, Chân Tâm thẳng mắt ngồi xổm
xuống, bắt lấy bàn chân, chặt chẽ nắm ở trong tay.
Trương Chuẩn biết hắn say,
tuy rằng cảm thấy kì quái, cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi mang giày. Chân Tâm tháo
nút dây giày, nâng gót chân đem giày cởi ra, sau đó liếm vào ngón chân mẫn cảm.
Xúc cảm quá kì dị, Trương
Chuẩn kêu một tiếng, từ bàn chân đến phần bên trong đùi ma thành một mảnh, anh
liều mạng rút bàn chân ra, nhưng Chân Tâm gắt gao túm, hút lấy những ngón chân
vô tội.
Trương Chuẩn bị liếm đến
nước mắt đều toát ra, híp mắt trốn ánh đèn trên đỉnh đầu: “Em,” anh không biết hỏi
như thế nào: “Là thích loại này? Liếm chân?”
“Là yêu anh?” Chân Tâm phun
ra ngón chân anh, theo đùi bò lên trên, thả lỏng toàn thân đè ở trên người anh:
“Em là yêu anh, chân anh, tay anh, cái mũi, đôi mắt, miệng,” hắn liếm mút cằm
anh, đem làn da hút đến đỏ bừng: “Em đều yêu.”
Lời âu yếm quá đỗi trần trụi, Trương Chuẩn lần đầu tiên nghe người ta nói: “Đừng dỗ anh như dỗ con gái người ta.” Anh ngượng ngùng đến không biết nên làm cái gì bây giờ, khẩn trương mà nắm chặt nắm tay, Chân Tâm lúc này thình lình nhéo eo anh: “Cái kia động dục, anh làm cho em xem đi?”
“Cái……” Trương Chuẩn nghe rõ cái từ kia, nhưng
không dũng khí lặp lại, đối phương hạ lưu khiêu khích làm anh xấu hổ và giận dữ
đến không chỗ dung thân: “Em đi xuống cho anh!”
Chân Tâm mặt dày mày dạn, đi xuống túm quần
đùi anh: “Mông thế nào rồi?”
Trương Chuẩn rốt cuộc bỏ được cái chân chặn trên người: “Trong đầu em cả ngày nghĩ cái gì!”
“Nghĩ tới anh,” Chân Tâm si ngốc mà nói, thẳng thắn thành khẩn mà nhìn vào đôi mắt anh: “Muốn ở bên anh dù chỉ một lần thôi.”
Chân Tâm người cũng như tên =)) vừa thành thực vừa dễ thương =)) chẳng như tên họ Phương nào đó, hứ :v
LikeLike