Sau một đêm náo loạn tình sắc, rạng sáng hôm sau Chân Tâm nhấc chân nhẹ nhàng, không một tiếng động lên tầng 38. Sáng hôm ấy, nhà ăn vừa mở cửa Chân Tâm đã có mặt, hắn muốn nhanh chóng xuống xem tình hình của Trương Chuẩn.
Không may là Trương Chuẩn không tới, Tiểu Đặng cũng không xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đen thui của mình, không dám cầm lên xem. Thời gian bữa ăn sáng sắp kết thúc, Tiểu Uông mới tới, vội vàng lấy đầy mâm đồ ăn: “Thầy Chân, anh Chu tìm thầy diễn thử đó, anh ấy nhờ em nhắn với thầy,” cậu móc từ trong túi quần tờ giấy ghi chú nhăn nhúm: “Buổi sáng có phỏng vấn, là thời báo Dự Nhiệt, đạo diễn Trần muốn thầy cùng anh Trương tới đó.”
Trên giấy viết thời gian
cùng địa điểm buổi phỏng vấn, Chân Tâm cầm lấy tờ giấy lơ đãng hỏi: “Trương
Chuẩn cũng đi sao không thấy anh ta xuống ăn sáng?”
“Dạ?” Tiểu Uông bị hắn hỏi cho làm sửng sốt: “Em
không biết, chắc là đứng dậy không nổi, em đi kiếm anh Đặng đây, chút nữa xuất
phát nha thầy.”
9h30 sáng, lúc Chân Tâm xuất hiện thì thấy chiếc xe SUV chờ sẵn dưới khách sạn, Tiểu Đặng đỡ Trương Chuẩn đứng ở bên cạnh xe. Hắn vội bước tới, không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ ánh mắt của Trương Chuẩn, ám chỉ mỉm cười: “Sao không lên xe?” Hắn giả bộ hỏi vu vơ, nhưng thật ra trái tim không cưỡng chế đập thình thịch.
Vì gặp Trương Chuẩn, hắn đặc biệt trang điểm mặc áo khoác da cùng đôi boots đồng bộ, tóc còn xịt keo, bên tai phải đeo khuyên tai chói lóa, soái khí ngời ngời. Nhưng Trương Chuẩn không thèm nhìn hắn, thậm chí bố thí ánh mắt cũng không thèm, quay người mở cửa xe, động tác hạ thân có chút quái dị. Chân Tâm lập tức ý thức được anh bị thương, bước nhanh vòng qua mở cửa bên kia: “Phát sốt sao?”
Đến khi tài xế mở nhạc, Tiểu Đặng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần ngồi vào ghế
phụ, anh cậu ngồi ghế sau không thoải mái, nghiêng người ngồi một bên, vai và
đầu mệt mỏi chạm vào lưng ghế. Chân Tâm không biểu hiện gì nhiều nhìn ngoài cửa
sổ, biểu tình của hai người cũng khác nhau, một người thì uất ức, người còn lại
nhăn nhó khó chịu.
Tiểu Đặng quay đầu nhìn về trước,
tài xế sư phụ nổ máy xe tâm tình thoải mái, sang sảng mà nói một câu: “Hôm nay
thời tiết thật đẹp hén?”Kết quả không một người trả lời hắn. Hắn xấu hổ mà liếc
mắt nhìn kính chiếu hậu biết điều mà ngậm miệng lại.
Buổi phỏng vấn hôm nay mượn phòng của đài truyền hình địa phương, hành lang nhỏ hẹp như địa đạo, có rất nhiều mê cung cùng chỗ ngoặt, Chân Tâm bị nhân viên tiết mục dẫn đi phía trước, Tiểu Đặng đỡ Trương Chuẩn đi phía sau cùng. Phòng phát sóng không lớn một bóng đèn trên trần cũng đủ làm sáng căn phòng, trong phòng để sẵn ba chiếc ghế dựa, hai trong số đó để cạnh nhau, Trương Chuẩn mồ hôi đầy đầu, tùy tiện ngồi xuống một bên.
Chân Tâm bị nhân viên tiết mục cùng nhân viên công tác vây quanh hàn huyên, vừa chuyển đầu nhìn thấy tự nhiên nhắc: “Này, ngồi ghế bên cạnh đi.”
Trương Chuẩn mồ hôi đầy người, cũng không nghĩ nhiều nhẹ nhàng dịch qua bên cạnh, ngồi xuống mới phát hiện hai chiếc ghế dựa nhìn giống nhau nhưng mà gối đệm bên này dày hơn một chút, thoải mái hơn nhiều. Tiếng hàn huyên ngắn ngủi tạm dừng, Chân Tâm cảm giác không khí quá yên tĩnh, bởi vì hắn đột ngột biểu lộ tâm tình, nhân viên tiết mục trao nhau ánh mắt, khách khí mà mời hắn ngồi đến bên ghế khác.
Phóng viên nữ vào chỗ, Chân Tâm ngồi gần nàng nhất tiếp nhận một đôi tai nghe, giúp Trương Chuẩn lấy một đôi khác, ngón tay nhẹ chạm vào làm hắn cảm thấy ngọt ngào đến phát điên: “Có cần giúp anh không?” Hắn thì thầm, Trương Chuẩn lắc đầu cố sức mà đem tai nghe hộp thiết bị dắt ở trên eo, nhân viên công tác bắt đầu kiểm tra thiết bị, sau đó khởi động máy.
Buổi phỏng vấn cơ bản hỏi về điện
ảnh, bản thân, chuyện xưa, đoàn đội, và diễn viên, Chân Tâm cảm thấy vấn đề rất
thú vị, nữ phóng viên đứng đắn hỏi hắn: “Theo tin tức nhận được thầy sắm vai người
chủ động, thầy Trương Chuẩn dáng vóc không tồi, các phương diện dáng người rồi
thể lực lúc thầy quay phim có bị áp lực không?”
Chân Tâm cười lớn, là thật sự khắc
chế không được mà cười lớn, câu hỏi này kỳ thật có thể lướt qua, bất luận phỏng
vấn nào đều có yêu cầu hỏi một hai câu khó, nhân viên tiết mục lẫn phóng viên
không ngờ hắn vui vẻ trả lời: “Có,” hắn nhéo cằm thẹn thùng gật đầu: “Xác thật
có,” đôi mắt tùy ý đảo qua, nhìn đến xấp giấy để trên quần Trương Chuẩn, theo
bản năng muốn lấy đi, Trương Chuẩn phản ứng nhanh lẹ, “Bang” một cái hất tay
hắn ra, động tác rất nhỏ ít ai để ý, Chân Tâm nói: “Dáng người của anh ấy rất
tuyệt, không phải loại cường tráng, nhưng là…” Hắn nửa nghiêm túc nửa vui đùa
mà liếc nhìn Trương Chuẩn: “Xúc cảm rất tốt.”
Chung quanh nhân viên công tác đều che miệng cười rộ lên, nhân cơ hội câu trả
lời có chút máu thịt, nữ phóng viên làm tới: “Còn thầy Trương Chuẩn thì sao?”
Trương Chuẩn sửng sốt một chút: “Diễn
cảnh tình dục,” anh ngồi thẳng lưng: “Tôi vẫn luôn có áp lực.”
Lúc này mọi người đều nhìn ra, anh là người có bao nhiêu nói bấy nhiêu, làm mọi
người không khỏi nghiêm túc nghe: “Tôi lúc trước đều là diễn cảnh đánh nhau,
biểu diễn đối xứng này còn có nhiều khiếm khuyết, ngay từ đầu biết là đối diễn cùng
thầy Chân, tôi còn nổi hết da gà đây.”
“Khoa trương như vậy?” Nữ
phóng viên kinh ngạc hỏi, Chân Tâm vuốt cằm nhìn anh, những lời này là lần đầu
tiên hắn nghe thấy.
“Không nói dối đâu, là sự
thật,” giọng nói Trương Chuẩn rất thấp, như là cùng bằng hữu nói chuyện phiếm,
không có một chút biểu diễn: “Bởi vì chúng tôi đã từng đóng chung vài bộ phim,
tuy rằng không có cảnh diễn chung nhưng có xem qua diễn xuất của thầy ấy, thầy
ấy thật sự……” Anh liếc mắt nhìn Chân Tâm, lập tức chột dạ mà dời đi: “Thầy ấy
là thiên tài, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày cùng thầy ấy diễn vai diễn phối
hợp,” dừng một lát, anh bổ sung một câu: “Là không dám nghĩ đến.”
Thời gian như ngừng lại,
Chân Tâm cúi đầu dùng sức nhớ lại đôi mắt ướt át đêm qua, nữ phóng viên lại
hỏi: “Cuối cùng cũng được hợp tác với thầy Chân, thầy Trương cảm giác thế nào?”
Trương Chuẩn có chút suy yếu nhàn nhạt cười:
“Cảm giác không tồi.”
Chân Tâm ngẩng đầu hiểu ý cười theo anh.
Tổng thể mà nói buổi phỏng vấn diễn ra rất vui
vẻ, trước sau không đến một giờ, bắt tay từ biệt sau bốn mươi phút, Trương
Chuẩn đi ra ngoài trước, lúc bước chân ra ngoài cửa đụng trúng miếng gạch chống
đỡ bên vách tường. Chân Tâm từ phía sau xông lên muốn đỡ anh dậy, sợ anh té
ngã. Trương Chuẩn không biết nặng nhẹ, đẩy hắn đánh vào bức tường đối diện.
Tất cả mọi người ngây dại,
hai người bọn họ lại không cảm thấy cái gì, hoàn toàn là theo bản năng, Chân
Tâm biểu tình dư thừa đều không có, vội vã đi nhanh về trước, Trương Chuẩn vẫn
là không cho hắn đỡ, nhỏ giọng nói: “Cách xa anh một chút!”
Chân Tâm lúc này mới không tình nguyện mà
buông tay, nhìn anh chậm rãi đi ra ngoài, kiên nhẫn vô cùng. Nhân viên công tác
bồi bọn họ đến bãi đỗ xe ngầm, vừa lên xe, Chân Tâm nóng giận hỏi tài xế: “Tiểu
Đặng đâu, hắn chạy đi đâu?”
Tài xế khởi động xe: “Cậu ta có việc đi trước,
bảo tôi không cần chờ.”
Trong lòng Chân Tâm dâng lên loại cảm xúc khó
tả, chính là lòng nóng như thiêu đốt, vừa đau lòng vừa thương tâm, muốn nói
nhưng không dám nói, hận không thể đem tất cả đồ vật quý giá trên thế giới này
dâng đến bên Trương Chuẩn.
Tiểu Đặng thanh toán tiền xe, xách theo bao nilon tiến khách sạn, ở cửa thang máy gặp phải Tiểu Uông, hai người chào hỏi nhau.
“Mua cái gì,” Tiểu Uông túm túi cậu: “Đồ ăn hả?” Vẻ mặt hắn thèm thuồng, Tiểu Đặng trốn tay hắn, hắn trái túm, phải túm, rớt ra một hộp dẹp, “Mã Ứng Long” ba chữ, Tiểu Đặng mặt đỏ bừng, Tiểu Uông có điểm ngượng ngùng, nhặt lên cho cậu: “Đụng vào?”
Tiểu Đặng liếc mắt xem
thường: “Chuyện của tôi, không cần anh nhiều chuyện!”
“Thẹn thùng cái gì chứ,” thang máy tới, Tiểu Uông
đẩy cậu đi vào, ấn hạ 37, 38 tầng: “Kỳ thật……” Hắn đến gần rồi hạ giọng: “Tôi
cũng có!”
Tiểu Đặng đuổi hắn như đuổi
tà, thang máy tới hắn đi ra đến trước phòng Trương Chuẩn chờ, đợi hơn nửa giờ,
có người từ thang máy đi lại đây, cậu liếc mắt một cái, là Chân Tâm. Chân Tâm
cũng thấy cậu, do dự một chút xoay đầu định quay về.
“Này!” Tiểu Đặng kêu hắn, kêu thật sự không khách khí. Chân Tâm nghĩ nghĩ, vòng trở về, đến trước mặt Tiểu Đặng. Tiểu tử này ném bao nylon trong tay cho hắn, rồi hai tay nhét túi quần buồn rầu bỏ đi. Chân Tâm không thể hiểu được, mở cái túi ra xem không biết là cái gì, móc chìa khóa mở cửa vào phòng. Chỉ trong lát sau, Trương Chuẩn về phòng, hắn đê tiện mà dán bên người người ta: “Không có việc gì chứ,” giọng nói có loại lười biếng tình dục: “Để em nhìn xem?”
Trương Chuẩn đẩy hắn: “Muốn
ăn đòn à, đau anh,” thấy trên bàn bao nilon, anh hỏi: “Đó là cái gì?”
Chân Tâm làm bộ không cao
hứng, chầm chậm trả lời: “Tiểu Đặng cho anh.”
Trương Chuẩn mở ra xem, mặt lập tức hồng hồng: “Anh hiện tại thấy em liền phiền!” Anh vừa nói vừa cởi quần áo, một chút không kiêng dè Chân Tâm, từ áo ngoài quần dài, áo sơmi đôi vớ, đến quần lót lột từ xương hông xuống, dùng chân đạp lên trên mặt đất, Chân Tâm trừng mắt xem, hình ảnh trước mặt quá gợi cảm làm hắn thần hồn điên đảo.
Trương Chuẩn nắm lên túi đồ vật kia bước vào
toilet. Chân Tâm đợi ở ngoài nửa ngày cũng không nghe được tiếng nước, cửa
không khóa, hắn tò mò đẩy cửa ra, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Trương Chuẩn ngồi ở trên
bồn cầu, một chân buông xuống, một chân khác đạp lên bồn cầu, tay từ trước mặt
duỗi xuống phía dưới, nhìn dáng vẻ như là ở… Chân Tâm như bị thiêu đốt, trong
cổ họng “Rầm” một tiếng, tức khắc cảm thấy dục hỏa đốt người.
Trương Chuẩn nhìn hắn một
cái, không bị giật mình, chỉ là có chút khó chịu, cằm hướng bồn rửa tay một
tuýp thuốc mỡ cùng một hộp mở ra: “Đừng nghĩ linh tinh,” anh lẩm bẩm: “Anh bôi
thuốc.”
Chân Tâm nhìn chằm chằm cái
đùi mở rộng với mấy ngón tay thon dài: “A, biết, biết……”
“Đi ra ngoài!” thấy hắn không muốn ra, Trương Chuẩn nổi giận.
Chân Tâm nhõng nhẽo: “Không
phải……” Ánh mắt hắn không có gì tốt: “Em chỉ nhìn thôi, được không?”
“Nhìn cm em đó,” Trương
Chuẩn bị hắn đùa giỡn lưu manh làm cho co quắp, từ lỗ tai đến đầu ngón chân
hồng thành một đoàn: “Em có bệnh hả, trong đầu nghĩ cái gì đâu không.”
Chân Tâm biết anh không có
biện pháp gì với mình, lì lợm không đi, dựa vào khung cửa trơ mặt ra lộ liễu mà
xem, vừa xem, vừa dùng tay đè lại hạ thân, cách quần xoa lên.
Trương Chuẩn thấy hắn như vậy, không thể tin nổi mà mắng một câu: “Chết tiệt.” Sau đó nắm lên hộp thuốc, nhắm trên mặt hắn liền ném: “EM CMN CÚT RA NGOÀI!”
Hộp thuốc xượt qua cằm rớt
trên mặt đất, viên thuốc lớn nhỏ rải đầy đất, Chân Tâm cọ tới cọ lui xoay
người, đôi mắt vẫn là hướng anh: “Xem một cái cũng không cho,” bộ dáng ủy khuất,
hắn cãi lại: “Ngủ cũng đã ngủ rồi.”
“Có đi hay không?” Trương
Chuẩn trừng mắt hắn, thật sự giận dữ, Chân Tâm sợ, không sợ anh động thủ, chỉ là
sợ anh lại không cho dính dáng, vì thế cụt đuôi mà đi ra ngoài, thuận tay đóng
cửa lại.
Năm phút đồng hồ sau,
Trương Chuẩn ra ngoài, uống thuốc hạ sốt. Thân thể trơn bóng bò lên giường,
mông còn đau, anh sấp mặt nằm lên gối. Chân Tâm ở trên sô pha đùa nghịch di
động, nhìn anh ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường, lập tức tinh trùng thượng não, cởi
sạch quần áo của mình, nhanh chóng chui vào chăn, thịt dán sát thịt, từ sau
lưng ôm lấy anh.
Hắn si mê mà ngửi mùi hương Trương Chuẩn, nhẹ nhàng cắn vành tai, Trương Chuẩn tránh tránh: “Đừng quậy.” Chân Tâm lập tức bất động, đầu gối hắn cọ đầu gối anh, nhắm mắt lại, lúc này hạ thân hưng phấn còn cương.
Ngày hôm sau một lần nữa khởi động máy, là
Chân Tâm cùng Trương Chuẩn diễn, ở Từ Gia biến thành phòng học vũ đạo, sân nhảy
rất lớn. Đoan Chính tìm hơn một trăm diễn viên phụ, mọi người không phối hợp
cho lắm, đành phải trước bắt đầu quay, hậu kỳ chỉnh sửa sau. Âm nhạc không lớn,
đang mở bài 《 xuân cô nương 》, mấy chục vũ công nam dựa theo biên đạo yêu
cầu luyện tập động tác, trừ bỏ ghi âm cùng ánh đèn mỗi người vào vị trí của
mình, nhân viên công tác nữ cơ hồ đều vây quanh ở khu tập luyện không nhúc
nhích.
Trần Chính Sâm giảng diễn
Trương Chuẩn, Chân Tâm nhàn rỗi nhàm chán đi qua xem náo nhiệt. Những vũ công
đó đã được trang điểm, cơ bắp lõa lồ xinh đẹp, quần jeans che nửa mông, có thể
nhìn ra được mấy người đó không mặc quần lót.
Các nữ hài tử đỏ mặt nhỏ
giọng thét chói tai, nhóm vũ công nam làm các động tác hạ lưu khiến các nàng dị
thường hưng phấn, đừng nói các nàng, với cái bầu không khí này, adrenalin của Chân
Tâm cũng phát rồ. Những bả vai tráng kiện, những giọt mồ hôi nơi vòng eo, hắn
híp mắt xem, nghe sau lưng hai cái kịch vụ đang nói chuyện: “Cái này gọi là gì,
động dục hả?”
“Đúng vậy, cô nói hiện tại mấy
người này điên hết rồi.”
“Còn không biết xấu hổ,
nhìn mấy cô em kia kìa.”
“Còn nói nữa, mấy động tác
này mỏi eo chết đi được.”
“Không đến mức đó đi?” Nói
đến nơi này, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống: “Còn không phải là làm tình sao.”
Một người khác cười hì hì,
cũng đè nặng giọng nói: “Huynh đệ này sức bền được đó, năm phát chắc được.”
“Ông mà còn nói vậy thì tôi
diễn sao đây?”
“Lo gì chứ, là Trương Chuẩn
đó, hắn từ nhỏ luyện thân thể, khẳng định mông cong!”
Nghe thấy cái tên này, Chân Tâm từ bàn chân đến đỉnh đầu như bị kim châm. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi quay, linh hồn nhỏ bé của hắn không từ trên người Trương Chuẩn trở về, thời điểm gắt gao đem “Cao Chuẩn” vòng ở trong ngực, hắn là thật sự cương, giống y đúc như kịch bản, “Hạ thân đỉnh về phía trước”, khiêu khích hỏi: “Chúng ta về nhà?”
Góc editor: ảnh không liên quan đến nội dung truyện, tui chỉ muốn khoe Shownu thôi.