Mưa gió bão bùng, từng giọt mưa nặng hạt rơi rớt trên cửa kính xe, thân thể Phương Sí kẹt cứng, khó khăn mà cởi dây an toàn cho Cao Chuẩn, còn anh bị hắn đè ép trên ghế, “Ân ân” rên nhẹ không nghe rõ. Ngoài cửa sổ không gian tối đen như mực, tiếng sấm đuổi theo tia chớp, đánh xuống một đạo bạch quang, miệng Cao Chuẩn hoàn toàn mở để cho Phương Sí có thể tới tới lui lui mà liếm, nước miếng theo cằm chảy xuống, âm thanh cắn mút vang lên rõ ràng.
Mút môi Cao Chuẩn một trận đã ghiền, Phương Sí thở hổn hển buông anh ra, chỉnh sửa lại mắt kính, hắn mất tự nhiên mà khởi động thân trên, không dám nhìn người ở dưới: “Được rồi, đi lên đi.”
Cao Chuẩn mê mang mở mắt ra, môi sưng vù, mặt đỏ hồng: “Không.” Anh nỉ non, nhỏ giọng nói, cái trán kề trên ngực Phương Sí: “Cầu xin anh mang em về đi.”
Phương Sí nôn nóng mà nhíu
mày, không biết buồn vì cái gì, hắn nới rộng cà vạt: “Nghe lời, Lâm Lâm sắp tới
rồi.”
“Em không muốn thấy cô ta.”
Phương Sí hôn anh lần nữa, nụ hôn cấp bách như chưa đủ thỏa mãn, từng lời Cao Chuẩn nói đều bị hắn hút vào, một chút dư âm cũng không lưu lại, nụ hôn này của hắn rất thô bạo như động vật hung dữ muốn cắn xé con mồi vậy. Thân thể Cao Chuẩn trong tay hắn run rẩy, muốn phóng túng mà không được, cầu giải thoát cũng không thể, đừng nói sức chống cự, để hô hấp cũng là một chuyện khó.
“Phương,” Cao Chuẩn hơi hơi giãy giụa. Phương Sí cởi dây an toàn cho anh, dùng hết sức lực ôm lấy anh như sủng vật từ từ đùa giỡn, Cao Chuẩn hưng phấn ngọ nguậy vòng eo con con, bộ dáng ngồi không yên như bị lửa đốt: “Mang em trở về đi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”
Liếm chỗ này, chọt chỗ kia đủ rồi cuối cùng Phương Sí buông anh ra, nhìn anh nhõng nhẽo không chịu rời tay. Hắn với tay mở cửa xe bên hông, mưa gió tạt lên mặt Cao Chuẩn, phỏng chừng như muốn làm anh bừng tỉnh.
“Xuống xe.” Phương Sí tuyệt
tình nói.
“Không,” Cao Chuẩn cuộn
tròn trên lưng ghế bị Phương Sí túm lấy nhẫn tâm đẩy ra ngoài. Cao Chuẩn khóc
to, một chân rớt ra ngoài xe nhưng hai tay bướng bỉnh mà lôi kéo cánh tay Phương
Sí. Phương Sí bỗng nhiên nhớ tới hành lý của Cao Chuẩn còn ở trong cốp xe, cũng
có vài phần tức giận, hắn giũ bỏ bàn tay kia ra đội mưa chạy ra sau xe.
Cao Chuẩn hoảng sợ mà đuổi theo hắn. Cửa cốp xe vừa mở ra rồi đóng lại, chờ Phương Sí xách theo hành lý vòng lại đầu xe, toàn thân đã ướt đẫm. Cao Chuẩn mắt thấy hắn đem hành lý để trước cửa chung cư là biết, hắn sẽ quay trở lại kéo mình qua đó.
Anh nắm chặt đầu ngón tay run run, hai mắt nhìn chằm chằm cổng chung cư, rất nhanh cửa mở, Phương Sí đi ra, chạy bước lớn đến chỗ anh: “Không, không cần,” anh bất lực mà cầu xin, bắt lấy tay lái không buông: “Em không thích anh, không thích anh nữa còn chưa được sao?”
Anh giãy giụa trong ngực Phương Sí, quơ tay đánh rớt mắt kính Phương Sí.
Phương Sí mặc kệ mắt kính, túm lấy anh ép xuống xe, ôm nửa người chạy đến cửa chung cư quăng xuống, gió đánh đến đôi mắt không mở ra được, Cao Chuẩn liền cảm thấy đầu óc choáng váng, chờ từ trên mặt đất bò dậy đuổi theo ra ngoài, Phương Sí đã khởi động xe chạy đi.
Mắt kính còn trên mặt đất, anh dẫm qua đuổi theo xe chạy, vừa chạy vừa kêu, nhưng Phương Sí cái gì cũng nghe không thấy, chỉ nhìn theo gương chiếu hậu thấy anh càng nhỏ dần trong tầm mắt, mở radio, tim hắn đau, đau đến mức như đang bị phẫu thuật, một bàn tay hắn lái xe, một cái tay khác che lại ngực, nếu không phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hắn thật sự muốn quay đầu hướng ngược lại.
Lạnh, yết hầu vô cùng đau đớn, Phương Sí giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã
là 12 giờ rưỡi đêm, hắn biết mình bị cảm, không rảnh lo uống thuốc, hắn nắm lên
di động tìm được dãy số Cao Chuẩn, hơi do dự nhưng vẫn gọi đi.
Hắn cho rằng Cao Chuẩn sẽ không
tiếp, em ấy bị thương hẳn là đã hận mình, không ngờ vài giây sau, điện thoại
thông, bên kia trừ bỏ tiếng thở dốc, không còn âm thanh khác, hắn gọi: “Cao
Chuẩn!”
“…… Anh còn gọi tôi làm gì?” Cao
Chuẩn giọng nói nhỏ như muỗi, hẳn là bị bệnh rồi.
“Em bị cảm rồi? Khó chịu sao?”
“Chắc là sốt,” Cao Chuẩn suy yếu mà
nói, ngữ khí nũng nịu: “Anh tới đón em được không?”
Ngực lại đau, Phương Sí cố nén: “Lâm
Lâm có nhà không, kêu cô ấy đưa em đi bệnh viện!”
“Không có ai,” nghe giọng nói, Cao
Chuẩn như là rơi lệ: “Em nhớ anh.”
“Không có việc gì, đừng sợ,” Phương Sí nhẹ nhàng dỗ anh: “Trước ngủ một giấc, tỉnh ngủ là anh tới rồi.”
Cúp điện thoại, hắn gọi cho Tả Lâm
Lâm, rất nhanh có người bắt máy, hắn liền nói: “Em đang ở đâu?”
“Trên xe taxi,” cô nàng không vui
trả lời, giọng bất mãn: “Chuyến bay tối nay.”
Phương Sí cũng cảm thấy mình phản
ứng thái quá, áp xuống lửa giận, hắn nói: “Cao Chuẩn phát sốt, em nhanh lên trở
về dẫn cậu ấy……”
“Này,” Tả Lâm Lâm ngắt lời hắn: “Các người là anh em thật tốt nha,” nàng cũng là nhất thời khống chế không được cảm xúc: “Em nói cho anh biết Phương Sí, năm đó em là vì anh ta mà đá anh, đừng có quên!”
Phương Sí bị ném cho một câu nghẹn họng: “Tóm lại, em nhanh trở về!” Nói xong cúp máy.
Ngày hôm sau là thứ bảy, không có người bệnh, Phương Sí đứng ngồi không yên,
không biết làm gì tốt, làm gì trong đầu đều là Cao Chuẩn, đến giữa trưa, hắn
chạy đến rạp chiếu phim, ngồi ngốc trong đấy đến tận 11h đêm mới chịu về nhà đi
ngủ.
Rõ ràng là muốn ngủ, lăn
qua lộn lại ngủ không được, hắn trừng mắt chống cự đến 1 giờ rưỡi sáng, chịu
không nổi mà bò dậy, gọi điện thoại cho Cao Chuẩn. Điện thoại vang một hồi, tắt
máy, hắn lại gọi, qua một thời gian, Tả Lâm Lâm tiếp máy: “Alo?” Ngữ khí thật
không tốt, hiển nhiên bị đánh thức: “Ai vậy?”
“Anh,” Phương Sí bình tĩnh
lại, nhẹ giọng hỏi: “Ừ thì, cậu ấy thế nào?”
Nghe được là hắn, Tả Lâm
Lâm thái độ tốt hơn một chút: “À, anh ấy đang ngủ, không có gì đâu.”
Khẩu khí thật tùy tiện,
Phương Sí nổi giận: “Em không đưa cậu ta đi bệnh viện?”
“Là anh ấy không chịu đi,”
Tả Lâm Lâm cao giọng trả lời: “Em muốn vào phòng mà anh ấy không cho, ảnh còn
nói muốn chia tay với em!”
Phương Sí cảm thấy tim bị
thọc nát: “Cậu ấy phát sốt!” Hắn kích động đến thậm chí rít gào, giọng nói xả
đến nghẹn ngào: “Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cậu ấy sốt một ngày một đêm!”
“Anh đang chỉ trích em,” Tả
Lâm Lâm âm thanh lạnh lẽo: “Em đi lâu như vậy, ngày hôm qua nửa đêm mới xuống
phi cơ, em còn chưa nghe anh hỏi thăm em một câu?” Nàng là muốn buông lời hung
ác: “Em nói cho anh biết Phương Sí……”
Điện thoại lại cắt đứt,
nàng không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn điện thoại, hắn chưa từng đối xử tệ
với nàng, khi đó nói câu chia tay cũng không có, nàng lập tức gọi lại muốn cùng
Phương Sí lý luận, nhưng không ai tiếp, nàng bắt lấy điện thoại cuồng loạn mà
kêu to một trận, hầm hừ về phòng ngủ.
Hơn hai mươi phút, nhiều nhất nửa giờ sau, có người gõ cửa, Tả Lâm Lâm khoát áo ngủ lần thứ hai từ trong ổ chăn bò dậy, sờ soạng từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là Phương Sí. Nàng lập tức nổi giận, liên tiếp mở ra ba ổ khóa, đẩy cửa liền muốn mắng, bất quá Phương Sí nửa con mắt cũng chưa nhìn nàng một cái, lướt qua người hướng đến phòng Cao Chuẩn, bởi vì trong phòng tối đen, vướng đồ ngã ở phòng khách.
“Phương Sí anh có bệnh không hả?” Tả Lâm Lâm đi theo hắn, nàng có chút khó hiểu, Phương Sí như là một người khác, hơn nửa đêm tới đây, nàng hỏi tội: “Anh nếu là muốn cùng em tại nơi này tìm cảm giác tồn tại thì phiền anh nên tới vào ban ngày!”
,
Trong thế giới của Phương Sí căn bản không có nàng, đẩy ra cửa phòng Cao Chuẩn, thắp sáng đèn phòng, trong nháy mắt hắn bị hình ảnh trước mắt làm cho điên cuồng, tim hắn đã bị cắn nuốt một cái, nuốt vào một cổ bão táp dòng nước xiết, là tình yêu, hoặc là thù hận, nghiêng ngả lảo đảo, làm hắn không chỗ trốn: “Cao Chuẩn?”
Hắn gọi nhưng người trên giường không động tĩnh, đôi môi trắng bệch, gương mặt lại đỏ bừng, chăn quá mỏng, người trong chăn cuộn tròn như tay nải, hắn run rẩy đi qua, đầu gối xụi lơ muốn quỳ.
Tả Lâm Lâm nhìn ra hắn
không thích hợp, hảo tâm muốn đỡ một phen: “Anh làm gì, anh ta chỉ là cảm……”
“Cô cút ngay cho tôi!”
Phương Sí dùng sức đẩy nàng ra, đẩy nàng đánh vào kệ tủ ven tường, có thể nghe
được tiếng “Đông” thật vang, nàng hai chân mở rộng tụt ngồi dưới đất.
Quá chật vật, Tả Lâm Lâm
hồng mắt hướng lên trên trừng, nàng cho rằng Phương Sí sẽ hối hận không kịp, sẽ
đại kinh thất sắc, nhưng hắn chỉ quan tâm vỗ vỗ hai má Cao Chuẩn, sau đó cố hết
sức mà ôm người trong chăn, chăn thật sự quá lớn, hắn thử rất nhiều lần, mới
miễn cưỡng nâng lên.
“Anh muốn làm gì?” Tả Lâm
Lâm đã quên tức giận, ngơ ngác nhìn hắn, Phương Sí xoay người, rõ ràng là muốn
đem Cao Chuẩn từ nơi này mang đi, thời điểm đi ngang qua người nàng, nàng gắt
gao túm ống quần hắn: “Anh muốn dẫn anh ta đi chỗ nào!”
Phương Sí là ý loạn tình mê, là tẩu hỏa nhập ma, rút chân ra khỏi tay nàng, sải bước đi ra ngoài, đi đến cổng lớn vẫn khép hờ, hắn dùng chân đá cửa ra, âm thanh kim loại vang lên thật lớn, Tả Lâm Lâm sợ tới mức che lại lỗ tai, nàng đã quên từ trên mặt đất đứng dậy, mặt mũi biến sắc, hắn đã biến mất từ lúc nào.
Ra cửa, đi thang máy, Phương Sí không biết làm như thế nào ấn cái nút, thẳng đến khi Cao Chuẩn nháy đôi mắt tỉnh lại, hắn mới phát hiện chính mình nhìn chằm chằm vào anh, giống như gã ngốc: “Đừng sợ,” thanh âm xuất khẩu, triền miên lâm li: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Tiếp theo, hắn tưởng mình nhìn đến nhất định
là ảo giác ―― Cao Chuẩn hơi hơi giật giật, lại giống cục đá khai ra hoa, kéo
phát ra mầm, đa tình đến nhịp nhàng ăn khớp: “Anh thật sự tới.” Nước mắt trào
ra giống tuyến hạt châu từ đôi mắt đào hoa: “Anh đáp ứng rồi ư?”
Phương Sí câm lặng, trong lòng cùng phổi đều
bị men tình lấp đầy, hơi men này kiên quyết bành trướng, ít nhiều duy trì như
vậy vài phút, hắn bế Cao Chuẩn lên ghế phụ, thắt dây an toàn, mở máy xe, khi
nhấn chân gas để lái đi hắn mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhớ tới hành động vừa rồi,
Phương Sí toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tả Lâm Lâm bị hắn xô đẩy trên mặt đất,
ánh mắt kia là khiếp sợ khó hiểu, trong ánh mắt phảng phất sự khó hiểu làm hắn
thấy rõ chính mình làm sai. Tắt máy xe, hắn ném mắt kính cùng đồng hồ lên nắp
cabo, hắn đã phạm phải sai lầm với người cách hắn nửa mét kia, là bệnh nhân của
hắn, một nam nhân.
“Phương Sí anh có phải hay
không có bệnh!”
Lời Tả Lâm Lâm còn văng
vẳng ở bên tai, hắn sợ hãi mà ôm đầu, bọn họ chưa từng như vậy khắc khẩu, hắn chưa
từng vì một câu nói nặng nề mà bỏ rơi nàng, hiện giờ vì Cao Chuẩn, hắn cư nhiên
đem nàng ném ra đằng kia.
“Cao Chuẩn, anh…” Hắn gian
nan mở miệng.
“Ân?” Cao Chuẩn mê mang đáp
lại, Phương Sí sát mặt vào: “Em không thể đi cùng anh,” hắn dùng bàn tay kiểm
tra nhiệt độ, rất nóng: “Em nghe lời, anh ôm em lên lầu, Lâm Lâm sẽ mang em…”
Cao Chuẩn lập tức đem đầu hướng một bên, cho dù choáng váng cho dù trì độn, hắn cũng minh bạch, Phương Sí một lần nữa đẩy mình ra.
“Nhìn anh,” Phương Sí cưỡng chế trong lòng nôn nóng, niết cằm anh: “Anh đang nói chuyện với em!”
Cao Chuẩn vô lực mà đẩy tay hắn ra, bộ dáng phiền chán chọc giận Phương Sí, nỗi oán hận dâng lên trong lòng Phương Sí, hắn hận Cao Chuẩn trong xương cốt cất giấu ngạo khí, hận anh bộ dáng hấp dẫn lại dám cao cao tại thượng, hắn vươn người một hai phải vặn gương mặt kia, không biết là bệnh hay là hết sạch nhẫn nại, Cao Chuẩn bướng bỉnh phản kháng, ngươi tới ta đi “Bang” một tiếng vang, anh tát Phương Sí một bạt tai.
Sức lực không lớn không hẳn là tát, chỉ là muốn tự phòng vệ, Phương Sí bị tát đến sững người, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm góc chăn rối bời, dưới tắm chăn là thân thể bị sốt đến ửng đỏ ẩn hiện dưới lớp áo ngủ champagne của Cao Chuẩn. Phương Sí bị tát một cái tỉnh cả người, mặt đỏ tai hồng, trong đầu ong ong kêu, là một lãng tử đứng giữa ranh giới thiện ác, không tự chủ được mà bắt đi đôi tay Cao Chuẩn.
Cao Chuẩn lúc này không còn ý thức né tránh không cho hắn đánh trả. Phương Sí hô hấp càng ngày càng cấp, như mèo vờn chuột, nơi nào có giãy giụa liền hướng nơi khác, rất nhanh sau đó, hắn bắt được tay Cao Chuẩn, nắm chặt không cho nhúc nhích. Cao Chuẩn không nhúc nhích được tay thì vặn vẹo thân thể, anh làm sao mà không oán hận Phương Sí, oán hắn ra vẻ đạo mạo, oán hắn là người hai mặt ban ngày với ban đêm bất đồng, anh trước sau phân cao thấp, trong lỗ mũi phát ra như có như không hừ hừ.
“Đừng nhúc nhích!” Phương Sí đổ mồ hôi đầm đìa mà hét, Cao Chuẩn không nghe, thân thể nóng bỏng gợn sóng phập phồng mà tránh né, Phương Sí mưu toan đàn áp anhmỗi một lần vô lễ động thân, đè càng lúc càng nặng, liền biến thành ỷ mạnh hiếp yếu, không muốn buông tay ngược lại kéo cổ áo ngủ sang một bên, cúc áo bằng gốm sứ sút chỉ từng cái, Cao Chuẩn hét lên một tiếng, ký ức thương tổn khi bị khi dễ ào ạt quay về bất tri bất giác mà thức tỉnh, nước mắt vòng quanh ở hốc mắt, hạ thân run rẩy, quần dài lẫn quần lót đều bị kéo xuống.
“Cứu mạng! Cứu……” Anh rối loạn kêu la, miệng bị bịt kín. Ánh mắt Phương Sí trống rỗng nhìn anh, lại không giống như đang nhìn, chỉ còn dục vọng biến chết như lửa hừng hực thiêu đốt: “Cậu biết tôi muốn gì mà.” Hắn bẻ đùi Cao Chuẩn ra hai bên, đồng thời cởi bỏ thắt lưng: “Tôi vẫn luôn muốn làm như vậy!”
Hạ thể hắn chen vào, từng chút từng chút một, mãi cho đến chỗ sâu nhất, hắn hưng phấn, hạ thể cương cứng đến mức hắn không chịu nổi mà thẳng lưng, lỗ nhỏ linh hoạt hút lấy hạ thể ấy, toàn bộ dưới háng đã ướt đẫm, như chưa bao giờ trải qua, ngập tràn khoái cảm, hắn thậm chí không phân biệt rõ thời gian, thân xe theo hắn lỗ mãng đong đưa kịch liệt lay động vài cái, rồi dừng lại.
Cao trào mưa rền gió dữ cuốn qua, hắn thất thần
mà ghé vào trên người Cao Chuẩn, chỉ có vài phút hành sự, dư vị lại quá mức bén
nhọn, giống như từ đầu đến chân toàn tê mỏi, nếu không phải thân thể bên dưới không
ngừng run rẩy, Phương Sí thậm chí không nhịn được ngẩng đầu, thấy gương mặt hỗn
loạn đầy nước mắt ―― mà tay hắn còn tàn nhẫn che lại miệng Cao Chuẩn.
Hắn hút một ngụm khí lạnh, lý trí, đạo đức, sức phán đoán lúc này mới trở về, giống như vừa rồi dã thú đầy kích thích không phải hắn, hắn ngơ ngẩn mà rút ra hạ thể, cúi đầu nhìn hướng lỗ nhỏ một màu đỏ thẫm, là máu, hắn sợ tới mức cả người giật mình, đầu đụng phải trần xe: “Xin lỗi! Anh xin lỗi!” Hắn nỉ non giúp anh mặc quần, tay dính máu run rẩy mở cửa xe, hắn biết mình có thể trốn, nhưng cái này ý niệm chỉ là hơi hơi lóe liền biến mất.
“Phanh” mà đóng sầm cửa xe,
hắn chạy nhanh hướng về màn đêm đen nhánh, lưu tại phía sau con người cùng tội
ác của hắn, như một phát súng đã phát ra viên đạn, không thể nào rút lại được.
Về đến nhà, Phương Sí trầm
mình vào bồn nước nóng vừa chuẩn bị, nhìn vết máu khô cạn chậm rãi hòa tan,
nước ấm không gợn sóng mà tràn qua mũi miệng, kia trong nháy mắt, hắn hận không
thể dìm chết chính mình.
Mở to mắt đến hừng đông hắn một đêm suy nghĩ cẩn thận, chuyện này như thế nào phát sinh, nghĩ đến Cao Chuẩn, nghĩ đến nh bị véo đến đỏ bừng miệng mũi, nghĩ đến đôi mắt đong đầy nước mắt…… Hắn tát mình vài bạt tay đầy tàn nhẫn, đến khi gương mặt đỏ tím, hắn thống khổ cuộn tròn trong bồn tắm, cho đến khi nước nóng trở nên lạnh lẽo, mới run run bò ra ngoài.
Ban ngày ban mặt hắn nằm ở trên giường, từng chút từng chút một hồi tưởng chuyện đêm qua, hương vị hấp dẫn lúc rơi vào bẫy tình dục, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện không rõ chính mình đến tột cùng có hay không cắm vào, khoái cảm kia quá tuyệt vời, máu cùng thống khổ hắn mang cho Cao Chuẩn không thể nào so sánh ―― hắn thật sự không còn mặt mũi đối diện anh.
Buổi chiều 3h25 phút, hắn gọi
điện thoại cho vị sư huynh thời đại học, đối phương đang ở sân golf, Phương Sí
làm bộ nhẹ nhàng mà nói: “Anh, anh đang đi cùng với chị dâu?” Ngắn ngủi hàn
huyên một lát, hắn tiến vào chủ đề: “Em nhớ rõ anh ở CBD có mở phòng trị liệu?”
Bên kia nói là có, chưa có người dùng đến, Phương Sí lập tức hỏi: “Có thể hay không cho em mượn dùng một khoảng thời gian, em sẽ trả tiền thuê theo giá thị trường.”
Bên kia ha ha cười, khẳng khái mà nói sư huynh
đệ sao nói chuyện tiền nong. Phương Sí cúp điện thoại, rất nhanh có được số
Wechat của thư kí sư huynh hắn. Phương Sí cũng gọi cho thư kí của mình, hắn
nói: “Thư kí Lý, gọi cho tất cả người bệnh, trừ bỏ Cao Chuẩn, ngày mai bắt đầu
thay đổi địa điểm trị liệu, địa chỉ tôi nhắn tin cho cô.”
Điện thoại mới vừa buông, tiếng chuông liền
vang, hắn tùy tiện mở màn hình, ngơ ngẩn nhìn tên người gọi tới, thời gian là ngày
27 tháng 11 lúc 15 giờ 33 phút, đời này hắn khả năng sẽ không quên thời khắc
này, mở loa, bên kia khoan thai nói: “Alo, là tôi…… Tôi ở bệnh viện, tôi chỉ muốn
nói chuyện với anh…… Tôi không có việc gì, cuối tuần trị liệu tôi sẽ……”
Bên cạnh có hộ sĩ đang hỏi chuyện: “Anh ở giường 23, ai cho anh gọi điện thoại, mới vừa tỉnh lại phải giữ yên tĩnh chứ.”
Cắn chặt hàm răng, Phương
Sí cố nén mới có thể khóc không ra tiếng, nước mắt tích tụ ở mỗi một khe hở
ngón tay, Cao Chuẩn che mất microphone, nhỏ giọng nói: “Tôi cúp máy đây, anh có
thể hay không cùng tôi nói một câu?”
Phương Sí cảm thấy mình là người nhát gan lại xấu xa nhất trên đời, hắn kiên quyết mà nhấn nút đỏ, mà lúc này nước mắt làm ướt màn hình.
Pass chương 43: 8 chữ, thể loại của bộ truyện/ phim, không phải đam mỹ.
Góc editor: tui thấy Phương Sí hèn quá đi, đã cưỡng bức người ta rồi còn trốn tránh.