Nhập vai 40


Sau khi đặt tấm che nắng trên mặt kính phía trước, trong xe thật u ám, nhưng vẫn còn chút ánh sáng chiếu vào từ cửa kính phía sau, Phương Sí ngồi ở ghế phụ, tháo mắt kính xuống: “Tận lực hồi tưởng chi tiết ngày hôm đó.”

Cao Chuẩn nằm ở bên cạnh hắn, mặt tiều tụy, hai tay bình thản đặt ở bụng: “Anh cũng nằm xuống được không?”

Phương Sí nghiêng một bên đầu liền thấy anh run rẩy nửa người dưới, tầm nhìn di chuyển từ dây thắt lưng quý giá, đến cặp đùi thon dài, cùng chỗ tư mật ẩn nấp giữa hai chân, tầm mắt hắn vẫn không dời khỏi nơi sáng nay hắn vừa đùa giỡn, xúc cảm cùng nhiệt độ phảng phất còn nơi lòng bàn tay, tiếng hừ nhẹ nơi cuống họng, đầu lưỡi như mèo con liếm sữa nhè nhẹ liếm cằm mình, những chi tiết đó hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

“Năm phút đồng hồ,” hắn làm bộ dường như không có việc gì: “Năm phút đồng hồ sau bắt đầu trị liệu bắt chước.”

Năm phút đồng hồ không đủ để Cao Chuẩn chuẩn bị, nhưng hắn thì không, hạ thân hắn đã cương cứng, sưng huyết nóng lòng muốn thử; hắn tự nhận là bác sĩ có đạo đức chuyên nghiệp thế nhưng làm thế nào giải thích hành vi của mình lúc này? Lợi dụng thủ đoạn chuyên nghiệp dụ dỗ người bệnh, lợi dụng hồi ức bị thương trong xe tiến hành hành vi, đây không chỉ là vi phạm thủ tục chức nghiệp, đây là phạm tội.

Hắn càng bực bội, hạ thân càng bành trướng đến lợi hại, năm phút đồng hồ chưa qua, tay hắn mò qua đùi Cao Chuẩn, cái chân kia run lên một chút, sau đó để yên cho hắn xoa nắn qua vải quần tây, sức lực rất lớn.

“Bác sĩ Phương?” Cao Chuẩn khẩn trương kêu lên.
Phương Sí lừa anh: “Tưởng tượng tôi thành người kia.”

“Chính là…” Cao Chuẩn thanh âm rõ ràng khẩn trương: “Gã ta không phải như thế.”

Phương Sí xoay người, ánh mắt thậm chí có chút độc ác: “Đó là như thế nào?”

Bộ dáng của hắn làm Cao Chuẩn sợ hãi: “Gã ở trên người tôi, đánh tôi, lột quần tôi,” anh nói thật: “Rất lỗ mãng.”

Phương Sí tưởng tượng hình ảnh anh nói, tuy rằng tự mình tưởng tượng qua vô số lần, nhưng hiện tại trên chiếc xe này, cái loại cảm giác đó càng chân thật càng đau lòng, là ghen ghét sao? Phương Sí bực bội, bắt lấy đùi Cao Chuẩn, trèo lên người anh: “Nói chi tiết.”

Cao Chuẩn mắt thấy hắn giống mãnh thú vồ mồi, cảm giác mong chờ theo áp lực từ đùi dâng lên, anh ngượng ngùng mà nhấp môi: “Gã véo đùi tôi, dùng nơi đó không ngừng ép tôi, liếm mặt tôi, gã nói…” Những lời này anh chưa từng kể cho Phương Sí: “Gã nói có tiền là ngon lắm sao, cũng bị tao chịch thôi.”

Phương Sí nhịn không nổi: “Gã còn nói cái gì?”

“Gã nói tôi…” Cao Chuẩn thống khổ mà nuốt nuốt hầu kết: “Làm giàu không phải bằng cửa sau sao, tao ở cửa sau làm mày.”

Phương Sí phẫn nộ mà cởi dây lưng, sau đó là khóa quần, Cao Chuẩn vô lực mà phản kháng vài cái, bị kéo rớt quần dài, Phương Sí ngơ ngác nhìn chằm chằm giữa hai chân anh, nơi đó chỉ có một miếng vải đen nho nhỏ, miễn cưỡng có thể che khuất bộ vị quan trọng: “Em che cái gì?”

Cao Chuẩn đỏ mặt che chắn, Phương Sí không cho, tò mò mà cố ý sờ loạn ở miếng vải nhỏ kia: “Bằng da?”

Cao Chuẩn hổ thẹn, bắt lấy tay Phương Sí không cho hắn sờ: “Bằng da, em mua ở trên mạng.”

Phương Sí nhéo mông anh, miếng vải kia cố định bằng hai mảnh dây thun, hắn ở nước Mỹ đã nhìn thấy, đồng tính luyến ái thường thích loại đồ vật lập dị này: “Cái này kêu là gì?”

Cao Chuẩn lúng ta lúng túng, che không được mông liền che mặt: “Quần lót chữ T.”

“Vì cái gì mua quần lót này?” Phương Sí biết rõ còn cố hỏi.

Cao Chuẩn nói không ra lời, toàn thân đều run run, Phương Sí nắm chặt hai bên hông của anh, một tay hơi dùng sức bóp một bên mông, Cao Chuẩn “A” một tiếng, bắt lấy tay hắn cầu xin: “Không cần ở chỗ này.”

Ý anh là trên xe, Phương Sí gãi gãi miếng thịt cách miếng vải dệt rời rạc: “Vậy em nói cho anh biết vì sao mua quần lót kiểu này?”

Cao Chuẩn bị buộc chặt không nhúc nhích được, đôi mắt đã ươn ướt: “Em cảm thấy khả năng anh sẽ thích.”

Phương Sí nuốt nước miếng, hắn thích sao, không đúng, hắn chỉ là cảm thấy hưng phấn, hưng phấn đến da đầu tê dại: “Anh như thế nào sẽ thích loại đồ vật này,” hắn từ từ cởi bỏ từng viên nút áo của Cao Chuẩn: “Anh không phải biến thái.”

Biến thái, cái từ này như bổ một đao lên thần kinh yếu ớt Cao Chuẩn, anh khóc, không ngừng dùng cổ tay áo trắng xóa lau nước mắt, Phương Sí đau lòng, ngoài miệng lại thô bạo mà nói: “Không được khóc.”
Cao Chuẩn lập tức im tiếng, Phương Sí cởi áo sơmi anh ra, vân vê đầu vú: “Nói tiếp đi, gã còn làm gì nữa?”

“Gã nói em dâm đãng, sau đó đem chân em đặt lên trên vai,” Cao Chuẩn gian nan mà nuốt chất lỏng từ tuyến lệ chảy vào xoang mũi: “Vừa làm, gã vừa hỏi em sướng hay không sướng, gã còn nói muốn chết ở trên người em.”


Phương Sí cảm thấy đầu trướng trướng, bế đùi Cao Chuẩn đặt lên bả vai: “Là như thế này sao?”

Cao Chuẩn má đỏ hây hây, khả năng là do Phương Sí gây ra, anh rung động đến không biết như thế nào cho phải, thùng xe như vậy nhỏ hẹp, anh tận lực thuận theo mà duỗi chân làm cho Phương Sí cảm thấy thoải mái.
Loại động tác này vốn dĩ không có trong kế hoạch, cho dù Phương Sí không muốn làm gì, nhưng bộ dáng Cao Chuẩn làm hắn nhìn mãi không thôi, anh bởi vì khẩn trương mà mướt mồ hôi mép tóc, còn có quần lót nhỏ gợi cảm, đều làm Phương Sí điên cuồng, hắn mở khóa quần của mình, duỗi ngón tay vào trong.

Cao Chuẩn tựa hồ không thể tin được, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đũng quần hắn, thấy hắn đem cương cứng hạ thể móc ra, thẳng tắp, giống một thanh hung khí, anh theo bản năng lùi sâu vào ghế, bị Phương Sí ấn xuống: “Đừng chạy,” hắn la anh: “Này chỉ là cái huấn luyện, là huấn luyện.” Không biết là muốn thuyết phục Cao Chuẩn hay là chính mình, Phương Sí đem dương vật đỉnh thật sâu vào khe hở giữa đùi.

“Phương, bác sĩ Phương!” Cao Chuẩn sợ hãi kêu, khoảng cách quá gần, tuy rằng đã trải qua nhiều buổi tối bên nhau, nhưng chưa từng gần sát như vậy, khả năng bởi vì tư thế quan hệ, hạ thể Phương Sí đã kề bên, mạnh mẽ ỡ cửa hậu môn.

“Xuỵt!” vừa băn khoăn vửa chột dạ, Phương Sí rất sợ anh la lớn: “Đừng sợ, không làm đến cùng.”

“Chính là…” Cao Chuẩn thật sự sợ, chiếc xe này, phương thức này, xúc cảm chân thật nơi hậu môn, anh ảo giác Phương Sí sẽ làm thật: “Như vậy không được!”

“Tôi nói được là được!” Phương Sí dùng sức ở nơi đó tiến một chút, tiến đến khi cả người Cao Chuẩn trượt xuống, Phương Sí nhanh tay đem kéo anh lên, trán chạm trán: “Hiện tại anh không phải là bác sĩ, là gã kia, là người cưỡng gian em.”

Cao Chuẩn sống chết không diễn được, run run lắc đầu: “Không, không phải. Anh là bác sĩ Phương.”

Phương Sí lại hung hăng nhấp một chút: “Em như thế nào không nghe lời!” Lần này hắn không ngưng lại, mà là ôm sát eo Cao Chuẩn, bắt chước bộ dáng giao hợp, nhanh chóng cưỡng ép ở hai bên hông: “Có tiền là ngon lắm sao, cũng bị tao chịch thôi.”

Hắn lặp lại lời gã kia, biến mình thành tội phạm cưỡng gian chân chính, Cao Chuẩn bị hắn khi dễ, cũng muốn buông xuôi. Không phải mỗi lần đều có thể tiến đến địa phương quan trọng, nhưng mỗi lần tiến tới, hai người bọn họ trong lòng đều biết, Phương Sí bắt đầu chọc hậu môn Cao Chuẩn, cái lỗ nho nhỏ dễ dàng bị chọc đến sưng đỏ.


“Không được, muốn… muốn…” Cao Chuẩn khủng hoảng mà ôm bả vai Phương Sí, miếng thịt non nơi hậu môn dần dần nới lỏng, anh đáng thương mà cầu xin: “Chúng ta về nhà, về nhà làm tiếp được không?”


Không gian yên tĩnh, anh nhỏ giọng kêu rên năn nỉ, nghe được tiếng rên của anh, Phương Sí sốt ruột, chống thân thể nhìn xuống, dùng tay vịn dương vật chọc chọc hậu môn Cao Chuẩn, cảm giác bị chọc trúng khác với ban nãy, như dây leo quấn cây chủ, khắp người đều thoải mái đến tê mỏi, Cao Chuẩn không chịu nỗi hưng phấn cả người.

“Phương…… Bác sĩ Phương!” Anh theo tiết tấu của Phương Sí vặn vẹo eo mông, vô luận đôi mắt, miệng, đều là thần thái động tình, hạ thể cơ khát dính sát vào cái bụng, sau khi bị kéo ra khỏi miếng vải đen mỏng manh, không biết xấu hổ đong đưa trái phải. Phương Sí bắt lấy, xoa nắn chất vấn: “Bị gã cưỡng bách, em cũng là như thế này sao?”

Cao Chuẩn hỗn loạn mà rên rỉ, hai tay sờ loạn trên ngực Phương Sí, ngón chân cuộn tròn, tự mình tìm góc độ hướng hậu môn khẩu đồ vật mà cọ, anh biết mình muốn nhiều hơn nữa.

“Nói!” Phương Sí đánh mông anh một cái.

Cao Chuẩn thề thốt phủ nhận: “Không có. Không phải.”

Phương Sí không chiều theo ý anh, đây là trả thù, trả thù anh cùng tên tội phạm đó, cuối cùng hắn làm trái lương tâm mình mà bắn tinh, hắn rút dương vật ra, cọ xát ở bên háng anh làm Cao Chuẩn khổ sở mà nhấc nhấc mông, cầu xin giúp đỡ: “Mông, rất kỳ quái.”

Phương Sí mau bắn, hắn có thể cảm giác được thân xe khổng lồ điên cuồng chấn động. Cao Chuẩn nắm chặt eo hắn không chịu nỗi cũng bắn theo. Toàn thế giới cũng không biết hắn ở đây làm chuyện này, ban đêm đầu thu tịch mịch, ở trong góc không người biết hắn thác loạn nam nữ, đạo đức luân tang, nhưng tội ác này làm hắn bước lên cực lạc, a a kêu, bắn lên hộp chứa đồ ở giữa hai ghế ngồi.

Hắn ngã xuống trên người Cao Chuẩn, chưa đã thèm mà vuốt ve da thịt của hai người, Cao Chuẩn còn ngạnh, thân thể hơi hơi run, nhưng anh cái gì cũng chưa nói quý trọng mà ôm lấy Phương Sí.

Trên đường về nhà, Cao Chuẩn vẫn luôn là nửa cương cứng, nhưng Phương Sí làm như không thấy, hắn cảm thấy mình có thể nhẫn nại: “Đêm nay thu dọn quần áo, ngày mai tan tầm anh chở em về.”

Cao Chuẩn không nói gì, mặt hướng ngoài cửa sổ, Phương Sí cảm giác như anh đang khóc, vì thế tay trái lái xe, tay phải nắm chặt cổ tay Cao Chuẩn, chờ đèn đỏ cũng không buông ra: “Hãy dùng lí trí, đừng làm cho cô ấy phát hiện ra.”

“Anh sợ cô ấy phát hiện?”

Phương Sí thở dài: “Hà tất để cô ấy biết.”

“Chúng ta là,” Cao Chuẩn quay đầu lại, đôi mắt quả nhiên đỏ: “Kết thúc?”

Phương Sí tay trái thuần thục mà đánh tay lái: “Khi nào bắt đầu?” Hắn nói nhẹ nhàng: “Chỉ là một giấc mộng thôi.”


“Hức…… Hức……” Phương Sí nắm chặt tay anh: “Sắp tới rồi, bắt đầu lại từ đầu, trị liệu sửa thành mỗi tuần một lần.”

Cao Chuẩn cởi bỏ dây an toàn, nhào người qua tuyệt vọng mà gặm cắn bờ môi của hắn, Phương Sí không có chuẩn bị, xe loạng choạng chạy ra khỏi làn đường, làn xe hướng ngược lại liên tiếp vang lên tiếng bóp còi.

Phương Sí buông tay anh ra, đẩy anh trở về: “Anh không thích em như vậy! Nếu lặp lại một lần nữa, liền kết thúc trị liệu!”

Cao Chuẩn ủy khuất mà cuộn tròn người, khóc lóc ở trên ghế, về đến nhà cũng không chịu xuống xe, Phương Sí không có biện pháp, dìu hắn vào thang máy, cameras tứ phía nhìn hắn làm hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ, dứt khoát dời đi đôi mắt.

Hắn không dám để người kia ở một mình, cho nên hai người cùng nhau tắm rửa, Cao Chuẩn cởi quần áo liền trở nên mềm nhũn, bám vào cánh tay hắn, liêm liếm bên môi hắn. Phương Sí cảm thấy thật không bình thường, hắn hơi hơi cương cứng, nhưng mê mang cũng không nghĩ nhiều; hình ảnh buổi sáng được lặp lại, hắn nắm lấy tiểu chuẩn, Cao Chuẩn dạng chân, dâm đãng mà lên tiếng kêu to.


Phương Sí thích trêu chọc anh, càng trêu chọc anh càng dâm đãng, càng dâm đãng Phương Sí càng không muốn làm bước cuối cùng, hắn không đợi anh bắn ra, ném xuống một câu “Anh tắm xong rồi”, liền đi ra ngoài.

Cao Chuẩn tắm rửa thật lâu. Phương Sí ở bên ngoài thu dọn đồ đạc cho anh, quần áo ngủ, quần lót, ly uống nước, đồng hồ, ngoài dự đoán mới ngắn ngủn mấy ngày, Cao Chuẩn cư nhiên chiếm cứ nhiều không gian như vậy, hắn suy sụp ngồi vào góc bàn, vừa quay đầu chính là hộp trang sức của Cao Chuẩn, từ nhẫn đến khuyên tai, nhỏ có, to cũng có, hắn dùng ngón tay đảo đảo, trong lòng nhói đau.

Hắn không nghĩ tới anh sẽ đi, ý thức được điểm này, hắn cảm thấy thực sợ hãi, hoảng loạn liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện Cao Chuẩn đã ở trong toilet nửa giờ, hắn có chút sinh khí mà đi đẩy cửa: “Em nổi nóng gì chứ, mau ra…” Cửa đẩy hoài không ra, là từ bên trong khóa lại, Phương Sí nóng nảy, gấp đến độ tay có điểm run: “Cao Chuẩn? Cao Chuẩn!”

Hắn biết cửa nhà mình khó mở thế nào, có đạp cửa cũng không mở, hắn vội xoay người đi kéo ghế dựa, mới vừa đem lưng ghế kim loại qua đỉnh đầu, cửa mở, Cao Chuẩn trần trụi đi ra, liếc mắt nhìn hắn, tự nhiên ưu nhã mà chui vào chăn, thoải mái mà trở mình, gợi cảm mà đưa lưng về phía hắn: “Như thế nào, cho rằng tôi muốn tự sát?”

Đây là câu nói trào phúng, Phương Sí ném xuống ghế dựa, nện ở trên sàn nhà “Đông” một tiếng vang, hắn nhào lên giường, xốc chăn lên, Cao Chuẩn dẩu mông nằm quay lại với hắn, đường cong mềm mại, Phương Sí lật ngược người anh, banh đùi ra, nhìn chằm chằm khe hở đã được mở rộng kia, Cao Chuẩn ngẩng cổ, run rẩy mà nói: “Muốn hay không? Tiến vào?”

Phương Sí không hiểu, Cao Chuẩn dùng ánh đèn đường lập lòe chăm chú hắn: “Em tẩy rửa rất sạch sẽ.”

“Im miệng!” Phương Sí nổi nóng, đợi cơn nóng qua đi lại cảm thấy hối hận: “Em không sợ sao?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên vòng eo tinh tế: “Rất đau, đó là ác mộng của em, em đã quên rồi hả?”

“Em có thể,” Cao Chuẩn thuận theo tay hắn mà đem đùi mở ra càng lớn, giọng nói dâm đãng: “Anh chậm một chút là có thể.”


“Không được,” Phương Sí tựa trán trên vai người trong lòng: “Bác sĩ tâm lý không thể cùng người bệnh phát sinh quan hệ tình dục, anh không muốn bị thu hồi và hủy giấy phép.”

Cao Chuẩn trách móc: “Nhưng là em tự nguyện.”

Phương Sí nâng cằm anh lên: “Em căn bản không có năng lực phán đoán, đây là phạm tội.”

“Chỉ cần một lần,” Cao Chuẩn như con thiêu thân với ánh đèn đường, mất hết lí trí, không nghĩ đến ngày mai, vẫy vẫy đôi cánh lao vào: “Chúng ta làm một lần thôi, sau đó cùng chết.”

Phương Sí hoảng sợ mà nhìn anh: “Em bình tĩnh cho anh,” hắn nhẫn tâm khép chân anh lại, kéo chăn cho cả hai người: “Ngày mai về nhà trước, cuối tuần chúng ta gặp nhau.”


Góc editor: liệu pháp chữa trị quái quỉ gì đây?

kiểu quần em nó là đây


Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s