Chiếc xe chở Chân Tâm đi không có gì đặc biệt, không chở tới khách sạn Hải Dương nổi tiếng, mà là khách sạn cách trường quay hai con phố, Quân Duyệt, kính râm khẩu trang gì đó đoàn phim chuẩn bị, Tiểu Uông chở hắn, một đường mướn phòng, lên lầu, không gặp trở ngại. Chân Tâm rất khó chịu, lỗ tai phải trướng trướng đau, như bị ai hung hăng nhéo, ngày này diễn hắn cũng chưa quay chính diện, Trần Chính Sâm một lần nữa bị đau bao tử, lão gia hỏa giận dữ quá sức, về phòng, Tiểu Đặng kéo bức màn phòng cho hắn, hỏi hắn: “Thầy Chân, thầy muốn ăn gì để tôi đi mua.”
Chân Tâm nói món gì cũng
được, vào toilet tắm rửa, lúc cởi áo thun qua khỏi đầu không cẩn thận đụng đến
lỗ tai, đau đến hắn cắn răng mắng câu thô tục, Tiểu Uông muốn ra cửa, nghe thấy
được cách cửa hỏi hắn: “Thầy Chân, có cần mua thuốc tiêu sưng cho thầy không?”
Chân Tâm cảm thấy mình thật là đầu đất, tự mình chuốc lấy cực khổ: “Không cần.” Hắn vặn ra vòi hoa sen, chuẩn bị gội đầu thì lúc này di động vang lên một tiếng, có tin nhắn.
Hắn cầm lấy xem, là Trương
Chuẩn, ngắn ngủn bốn chữ: Khách sạn, số phòng.
Quân duyệt, 1638, vài phút sau, hắn cảm thấy chính mình thật dại dột, ngón tay gõ gõ, liền gọi lại, điện thoại vang lên thật lâu bên kia mới tiếp: “Alo,” là Trương Chuẩn thanh âm, nghe tới thực khẩn trương: “Làm gì đánh trổ !”
Anh sinh khí, không biết vì cái gì, Chân Tâm
cảm thấy rất thú vị, cà lơ phất phơ, ngược lại cười: “Quân duyệt, 1638,” hắn
dựa vào vách tường màu đen thấp giọng nói: “Tôi chờ anh.”
Bên kia không lên tiếng, có
thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hẳn là phóng viên, có người lớn tiếng gào,
Chân Tâm nghe được tên của mình, còn có “Thoát đơn”, “Kết hôn”.
“Tôi cúp máy đây.” Trương
Chuẩn nói muốn cúp, lại không cúp, Chân Tâm loạn đến không biết nói cái gì, chỉ
muốn kéo dài đoạn trò chuyện, hắn nói: “Tôi đau quá à.”
Hắn làm nũng, Trương Chuẩn nhượng
bộ: “Không có việc gì, tôi qua liền đây.”
“Thật sự rất đau, vừa rồi
cởi quần áo đụng phải, tôi liều mạng nghĩ tới anh mới nhịn được.”
Thật mẹ nó miệng lưỡi trơn
tru, Trương Chuẩn nghĩ, nhưng lời nói ra khỏi miệng có chút ngượng ngùng:
“Không đau đến mức đó, vậy mà cậu còn liều mạng,” hắn nói giọng ngọt ngào, mang
theo ý cười: “Tiêu sưng thì tốt rồi, đừng để dính nước.”
Chân Tâm nghe xong tâm ngưa
ngứa, cố tình mở vòi nước, để nước chảy xối xả, giơ tay che âm thanh điện thoại:
“Vậy anh nhanh lên,” hắn giảo hoạt nói: “Càng nhanh càng tốt.”
“Được, đã biết.”
Tắt cuộc gọi với Trương
Chuẩn, Chân Tâm liền gọi điện cho Tiểu Uông, bảo cậu đừng quay lại. Tiểu Uông ngây
ngốc, xách theo cơm hộp quay trở lại khách sạn Hải Dương, bởi vì hai khách sạn
rất gần, cậu ngoài ý muốn nửa đường đụng phải Trương Chuẩn, kêu một tiếng “Anh
Chuẩn!”
Trương Chuẩn đang đi, nghe
thấy có người gọi mình thì hoảng sợ, vừa thấy là cậu chàng thì biểu tình mất tự
nhiên, vì trời tối nên Tiểu Uông cũng thấy không rõ, hỏi: “Đã trễ thế này, anh
còn đi ra ngoài?”
“A, đi mua đồ ăn vặt đó mà.”
“Anh đừng đi xa,” Tiểu Uông hảo tâm: “Chuyện thầy Chân chuẩn bị kết hôn đồn đãi khắp nơi, chỗ nào cũng có phóng viên đó anh!”
Một câu nói không thưởng
không phạt vậy mà làm Trương Chuẩn nội thương: “Không có việc gì, tôi…” Anh rũ
xuống đôi mắt: “Bọn họ chú ý không đến tôi.”
Vừa lúc đó một chiếc xe lướt tới, đèn xe quét qua mặt anh, dù chỉ là trong giây lát cũng khiến Tiểu Uông mục kích vẻ mặt đau thương lạnh lẽo, bắt đầu ở bên thái dương rồi ngưng kết ở trên lông mi, cậu sững người, nửa ngày không biết nói gì.
“Không làm phiền cậu nữa.” Cao Chuẩn cong cong
khóe môi, nói lời tạm biệt, đi ngang qua cậu hướng khách sạn Quân Duyệt.
Tiểu Uông không nói được nguyên do, đứng ở chỗ cũ, vẫn luôn quay đầu lại nhìn, nhìn lâu rồi lại không biết đang nhìn cái gì, không thể hiểu được mà lắc đầu, quay về hướng khách sạn.
Quân Duyệt cũng không ít người, Trương Chuẩn xuyên qua đại sảnh đi đến thang máy, đến tầng 16, đến đúng phòng, nhấn chuông cửa. Cửa lập tức mở, phòng không bật đèn, một bàn tay vươn tới túm anh vào, giống như anh dự đoán, trước mặt là một nụ hôn ướt đẫm. Hoàn cảnh lạ lẫm, tầm nhìn đen tối, ở cùng một người nam nhân, loại sự tình này có nghĩ anh cũng không nghĩ tới, đầu lưỡi bị đùa giỡn, môi bị người cắn còn cắn không thương tiếc.
Hai cái hô hấp loạn thành một đoàn, vô luận bị liếm mút như thế nào, anh đều cảm thấy không đủ, anh chỉ có kinh nghiệm khiêu khích nữ nhân, không phải nam nhân. Nôn nóng không có chỗ phát tiết thúc đẩy anh dùng tới sức lực đi chiếm cứ chủ quyền; Chân Tâm lại không nhượng bộ, hai bên giằng co giành quyền chủ động, Trương Chuẩn không cẩn thận chạm vào lỗ tai sung đỏ của hắn làm Chân Tâm la lên một tiếng, hai người liền dừng lại.
Bật đèn, việc này làm hai
người mất hứng, Trương Chuẩn cảm thấy có lỗi, lại không yên tâm, đỏ mặt kiểm
tra: “Để tôi nhìn xem.”
Chân Tâm mất hứng, lúc Trương Chuẩn muốn kiểm tra lỗ tai, hắn lại không nhiệt tình, Trương Chuẩn cảm giác được, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Chân Tâm nhìn anh: “Không
phải nói tốt sao,” hắn trở tay bóp chặt eo Trương Chuẩn: “Tôi chọn ở trên
giường,” để làm rõ ý của mình, hắn đem Trương Chuẩn đẩy đến trên tường, không
biết xấu hổ mà áp lên: “Tôi muốn nằm trên.”
Trương Chuẩn mơ hồ minh
bạch lời hắn nói, nghẹn ngùng: “Lại không phải nam nhân cùng nữ nhân, cái gì nằm
trên nằm dưới.”
“Không phải,” Chân Tâm miết
miết miệng anh, vừa hôn vừa nói: “Đến lúc đó lên giường…”
Trương Chuẩn đẩy hắn ra, bộ
dáng tức giận: “Trong đầu toàn nghĩ lung tung,” anh từ trong túi móc ra một túi
đồ vật, ngồi vào mép giường: “Lại đây.”
Chân Tâm ngoan ngoãn đi qua, đến bên người anh ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn lén, Trương Chuẩn trong tay là một túi khuyên tai, túi mở ra, mùi cồn thoang thoảng: “Tôi tìm mấy cái khuyên tai bạch kim,” anh đánh nhẹ đôi tay táy máy của người kia: “Mang bạch kim sẽ mau lành hơn.”
Trương Chuẩn mang tới, Chân Tâm rất tò mò đối
những cái đó vật nhỏ: “Bạch kim sao,” Trương Chuẩn chú ý tới túi quần của người
kia, tò mò hỏi: “Cái gì vậy?” Anh hỏi.
Chân Tâm giả ngu: “Cái gì
đâu?”
Trương Chuẩn chỉ chỉ vào
túi quần hắn: “Thứ gì?”
Chân Tâm mặt đỏ bừng,
ngượng ngùng xoắn xít: “Anh không được cười tôi.” Hắn cũng từ túi quần móc ra
một cái cái túi nhỏ, là một đôi khuyên tai xấu đau xấu đớn, hắn nói thầm: “Chỗ
bọn họ có đôi này là đẹp nhất.”
Trương Chuẩn nhìn chằm chằm
đôi khuyên tai xấu xí kia, hai mắt mở to, kinh ngạc: “Cậu đi đến chỗ nào?”
“Thì cái tiệm ở bên trái
bên quảng trường nhỏ đó, đi từ phim trường ra có chút xíu à,” càng nói, Chân
Tâm càng cảm thấy không tự tin: “Chủ tiệm nói là bạc.”
Trương Chuẩn không biết trả lời thế nào: “Cậu nghĩ sao mà đi bấm lỗ tai, còn mua đôi bông nữa chứ?”
“Tôi là nghĩ,” Chân Tâm
quay đầu đi, nghiêm túc nhìn anh: “Chúng ta mang một đôi.”
Ánh mắt nóng bỏng làm cả
người Chân Tâm thoạt nhìn lấp lánh tỏa sáng, Trương Chuẩn cơ hồ liền phải đáp
ứng, muốn nói lời an ủi, nhưng mà lí trí vẫn chiếm thượng phong: “Không được,
quá xấu.”
Chân Tâm không trả lời,
buồn rầu đùa nghịch đôi khuyên tai bạc, hắn có chút nhụt chí, lúc này Trương
Chuẩn đứng dậy vượt đến bên người hắn, một bên đầu gối đáp ở mép giường, đem gói
khuyên tai của mình để trong tay hắn: “Chọn một cái.”
Ba, bốn chiếc khuyên tai
bạch kim, có vòng trơn, có nạm kim cương, Chân Tâm chăm chú nhìn kĩ từng cái, không
chớp mắt, một chiếc khuyên tai đuôi cá, nhìn kĩ là mũi câu móc đuôi cá thu hút
sự chú ý của hắn; trên lỗ tai đột nhiên tê rần, Trương Chuẩn rút khuyên tai
trên tai hắn ra, đeo vào chiếc khuyên tai đuôi cá kia, vành tai bỗng nhiên nong
nóng, dây thần kinh vẫn chưa phản ứng kịp, cảm giác ẩm ướt, làm hắn cảm thấy
đau đớn chính là Trương Chuẩn khoang miệng.
Trương Chuẩn liếm vành tai hắn, đầu lưỡi đong đưa vây cá, liếm từng chút từng chút một, Chân Tâm nuốt ngụm nước miếng, hai vòng tay đặt trước vòng eo rắn chắc trước mặt, cơ bắp hắn run rẩy, hô hấp dồn dập, trên tay bất giác càng ôm càng chặt, Trương Chuẩn bị ôm đến khó thở, đầu ngón tay khẽ chạm mặt, lông mày, mũi, nhân trung của hắn, Chân Tâm ngụm cắn những ngón tay đó, như trẻ con đói sữa, hung hăng hít vào trong miệng.
“Goodbye my almost lover, goodbye my hopeless
dream…”
Chân Tâm không tiếp, Trương Chuẩn dừng lại, thâm tình cúi người nhìn hắn, Chân Tâm liếm ngón trỏ cùng ngón giữa của anh, dùng mặt lưỡi càn quét khe hở giữa các ngón tay, Trương Chuẩn đôi mắt ướt át, từ chín tầng mây tỉnh lại, muốn rút ngón tay từ trong miệng Chân Tâm ra.
“I’m trying not to think
about you, can’t you just let me be……”
“Nghe đi.” Trương Chuẩn
nói, Chân Tâm lúc này mới móc di động ra, không nghe trực tiếp mà mở loa, Phùng
Uẩn Đình thanh âm vang lên: “Honey, mở TV, giải trí Phương Nam.”
Chân Tâm không tha mà bắt lấy tay Trương Chuẩn, chưa đã thèm mà khẽ cắn đầu ngón tay anh, Trương Chuẩn nhấc chân vượt người xuống, lấy điều khiển từ xa mở màn hình, hình ảnh lướt nhanh đến đài Phương Nam, cho đến khi mặt Phùng Uẩn Đình xuất hiện, trang điểm tỉ mỉ, váy áo phối hợp cũng phí tâm tư, đèn flash sáng lóa khắp màn hình, nàng lộng lẫy bắt mắt: “Tôi cùng Chân Tâm trước nay không bàn chuyện cưới hỏi,” nàng nói: “Cảnh sát đã tham gia vào tin đồn trên Weibo.”
Các phóng viên không cam
lòng, một lòng theo đuổi, hỏi nàng tới tấp: “Đây có phải là câu trả lời đơn
phương của cô, thầy Chân cũng đồng ý?”
Phùng Uẩn Đình không lập
tức trả lời, mà là ám chỉ ý vị trầm mặc, nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt mơ màng,
thoạt nhìn thực bất đắc dĩ thực mỏi mệt: “Trên thực tế tôi cùng Chân Tâm tính
toán chia tay.”
Đây là tin tức hang thật
giá thật, cách màn hình đều có thể cảm giác được hiện trường bùng nổ, đèn flash
tần suất càng nhanh, microphone bị tranh đoạt đưa lên trước, Phùng Uẩn Đìnhở
giữa cánh phóng vi6en vẫn duy trì kĩ thuật diễn tự nhiên của mình: “Tin tức kết
hôn giả làm chúng tôi tự hỏi rất nhiều, đối với mối quan hệ này, chúng tôi
không muốn công khai.” Có phóng viên lập tức hỏi: “Phùng tiểu thư, xin hỏi chia
tay là ai nói ra?”
Đây là câu hỏi mấu chốt, Phùng Uẩn Đình hơi suy nghĩ một chút: “Là tôi, anh ấy đồng ý,” nàng thở dài, tuổi đời còn trẻ lại bị ép đến đường cùng: “Có lẽ rất nhiều người cảm thấy tôi dựa vào mối qua hệ này để nổi tiếng, tin tức chia tay là sự thật, tôi không bị ai đùa giỡn, mượn cơ hội này tôi muốn nói, tôi cùng Chân Tâm đến với nhau vì tình yêu, không có giao dịch, không có tạp chất, anh ấy là người đáng được tôn kính, hy vọng truyền thông và các bằng hữu có thể bình thường tâm đối đãi chuyện này.”
“Phùng tiểu thư!” Phóng viên còn truy vấn: “Từ
lúc công bố tình yêu đến chia tay, thời gian quá ngăn ngủi, cô nói sau lưng
không có giao dịch, nhưng theo tôi biết cô vừa mới ký hợp đồng đại diện siêu xe,
xin hỏi……”
Phùng Uẩn Đình bị nhân viên
công tác bảo hộ mời đi, màn hình phía dưới xuất hiện credits, lời thuyết minh
vang lên: “Giải trí Phương Nam, tin tức cho nhân dân.”
Trương Chuẩn tắt TV, ném xuống điều khiển từ xa, nhìn không ra có cái gì đặc biệt biểu tình, Chân Tâm chỉ cảm thấy cái người trèo lên người mình mềm mại hơn lúc nãy, nóng bỏng hơn một tí, hơi thở than mật bên tai, hắn đem tiểu ngư đưa cho anh, giây lát sau lỗ tai trái nhói đau, hắn ngẩng đầu lên muốn nói lời ngọt ngào, nhưng Trương Chuẩn nhanh hơn hắn một bước, dùng nụ hôn ngăn chặn lời nói.
Nụ hôn vừa dài vừa nhiệt tình, Trương Chuẩn hai chân vượt qua người hắn, vặn cổ hắn, ngón tay vuốt ve mái tóc quăn, toàn thân nóng hổi, bộ dáng bị tình dục che mờ mắt.
Khuyên tai từ bàn tay lăn
xuống, đôi tay Chân Tâm sờ nắn xương quai xanh của người trong lòng, hai mảnh
xương cốt khi thì dịu ngoan khi thì khiêu thoát, kích thích ham muốn chinh phục
của hắn.
Hắn muốn ôm mông lật người
kia xuống, chỉ là chưa kịp làm, bởi vì hắn lại chậm ―― Trương Chuẩn lật ngược
tình thế, anh từ nằm trên mà xoay người, lật người để lưng tiếp xúc với nệm, không
đợi Chân Tâm phản ứng, nắm cổ áo hắn để hắn ngồi trên người, vô cùng lo lắng mà
nhìn hắn.
Chân Tâm có chút phát ngốc, chống tay ở bên đỉnh đầu anh, si ngốc nhìn xuống, Trương Chuẩn chớp chớp khóe mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Cậu không phải nói muốn ở mặt trên sao?”
Chân Tâm quả thực không thể
tin được anh lại chủ động, đương nhiên còn có nhường nhịn, đều là nam nhân, ai
lại muốn nằm dưới chứ, hắn đem lí do này lí giải hành động của Trương Chuẩn: “Anh
dung túng cho tôi?”
Trương Chuẩn chăm chú nhìn hắn, ánh mắt có nửa chờ mong, có nửa thẹn thùng, rất lâu sau mới nói: “Rốt cuộc muốn hay không làm, không cần làm cậu đi xuống.”
Chân Tâm lập tức động thủ kéo quần anh xuống, Trương Chuẩn có chút khẩn trương, bất an mà nhìn chằm chằm chính mình hạ thân, mắt thấy quần dài lẫn quần lót đều bị cởi đi, anh dời tầm mắt, cắn môi, Chân Tâm thấy, biết là anh sợ, bàn tay gấp gáp mà lột quần áo của mình, trong đầu không ngừng nghĩ đến rất nhiều chuyện đã qua, ví dụ như lần đầu tiên hai người họ xém hôn nhau, hai tuần ngủ chung trong 1 căn phòng, còn có màn khóc lóc trong toilet… Bọn họ ở trước máy quay phim lớn mật mà “Làm tình”, ở trong một góc tối tăm cẩn thận hôn môi, bọn họ như thiêu thân, như nam châm trái dấu mà thiêu đốt lẫn nhau, thế giới lại thấy không đến một chút pháo hoa……
Chân Tâm đột nhiên dừng lại, thở hổn hển buông
tay ra, Trương Chuẩn ngơ ngác nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi nếu là nói hiện tại
không muốn làm,” Chân Tâm che lại cái trán: “Anh có thể hay không đừng đánh tôi?”
Trương Chuẩn chật vật mà
đem áo kéo xuống, ý đồ che khuất đầu vú đã đỏ ửng: “Vì cái gì……”
“Tôi muốn trở về.”
Đáp án vượt quá Trương
Chuẩn dự đoán, anh không chắ chắn hỏi: “Về khách sạn?” Hai tay che lại hơi hơi
cương cứng hạ thể, anh không nghĩ làm chính mình thoạt nhìn quá buồn cười: “Trở
về làm cái gì?”
“Tôi có lời muốn nói,” Chân
Tâm thản nhiên nhìn anh, kiên định: “Có chút lời nói, phải từ chính tôi nói.”
Trương Chuẩn tựa hồ minh
bạch ý tưởng: “Không được,” anh khuyên: “Tự chúng ta biết là được rồi, đừng quá
tích cực.”
Chân Tâm không nghe lời
khuyên: “Anh ngủ trước đi, tôi sẽ trở lại.”
Hắn xuống giường mang kính
râm và khẩu trang, Trương Chuẩn ngốc ngồi xem hắn, bỗng nhiên nói: “Không cần
đối tốt với tôi như vậy.”
Chân Tâm chuẩn bị mở cửa liền ngừng tay, sau đó chuyển cái thân, hướng nhìn anh: “Soái ca,” khuyên tai đuôi cá chợt lóe: “Đợi chút anh xem TV, tôi chính là soái ca.”
Góc editor: tui vừa đọc vừa edit chương này, nghĩ cuối cùng hai anh cũng có được cảnh H đặc sắc, ai dè, hẹn các bạn vào chương tiếp theo :))
