Nhập vai 37

Kết thúc công việc là 12h30 sáng, Trương Chuẩn về phòng rửa mặt muốn lên giường, lúc này chuông cửa vang, hai chân anh đáp ở mép giường không động đậy, tiếng chuông không ngừng, đại khái giằng co một hai phút, anh thật sự nghe không nổi nữa, đi mở cửa.

Cửa mở ra, là Chân Tâm, theo kẹt cửa chen vào trong, Trương Chuẩn không ngăn hắn lại: “5 giờ rưỡi phải rời giường,” anh nói, Chân Tâm đá rơi đôi giày, đao to búa lớn bắt đầu cởi quần áo, đến khi chỉ còn một cái quần lót, một lòng lăn long lóc chui vào chăn, Trương Chuẩn đóng cửa lại, có điểm không dám đi qua: “Cậu không quay về, nàng……”

“Chia tay,” Chân Tâm nằm ngửa, cái ót gối chính mình cánh tay: “Tôi hiện tại là cẩu độc thân.”

Trương Chuẩn biểu tình thay đổi, giống một viên đá bị ném trên mặt nước, đánh ra một chuỗi nhợt nhạt xoáy nước, nháy mắt công phu, lại đều không thấy: “Vậy thì cũng không được,” anh không vui: “Trong chốc lát còn phải dậy sớm.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh hướng mép giường, lượm cái áo thun vắt trến ghế, anh tròng lên người, thình lình ngay lúc ấy, Chân Tâm túm cổ tay kéo dài tới trên giường, từ chính diện ngăn chặn: “Không đến mức đó đâu,” Chân Tâm kéo kéo áo thun, men theo áo thun rồi sờ tới quần đùi anh, góc bẹt tinh sọc: “Anh có phải hay không?” Hắn nhìn nhìn vật ẩn ẩn hiện hiện kia, đột nhiên duỗi tay hướng dây quần kéo: “Đều không mặc quần lót!”

Trương Chuẩn xác thật không mặc quần lót, hạ thể không khách khí mà bị bắt một phen, anh dùng sức vặn, Chân Tâm căn bản áp không được anh, cười nhạo, thở hổn hển buông anh ra: “Bạn gái tôi còn chưa nói, cho tôi sờ mông anh đi.”

Trương Chuẩn mặt đỏ bừng, không nói chuyện, xoay người vặn tắt đèn giường, đưa lưng về phía hắn nằm xuống: “Ngủ.”

Chân Tâm nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, không ngừng nghỉ một phút đồng hồ, từ sau lưng đem Trương Chuẩn ôm lấy, ôm đến gắt gao, dùng chân mình kẹp chân anh, lấy cằm cọ bờ vai của anh.

“Nàng chưa nói cái gì?” Như vậy ngọt, ngọt đến người phát run, Trương Chuẩn hỏi.

“Không có,” Chân Tâm thanh âm nặng nề, giống từ phương xa bay tới: “Tôi quyến rũ như vậy, ai chịu nổi.”

“Nàng khóc sao?”

“Nàng mới không khóc, tôi nói cho anh biết, nữ nhân so nam nhân còn kiên cường hơn.”


Trương Chuẩn không nói chuyện, Chân Tâm bắt tay duỗi đến áo thun anh, ở bụng nhỏ sờ soạng hai múi, túm vạt áo kéo qua khỏi đầu, còn muốn tụt quần xuống nhưng mà Trương Chuẩn cũng coi như là phản kháng một chút, nhẹ nhàng nói: “Không được.”

Chân Tâm bị anh làm cho bực bội, lải nhải: “Biết rồi!”

Hắn liền thành thật, chỉ là an tĩnh mà ôm anh, Trương Chuẩn thiu thiu ngủ, sau lưng hỏi: “Chúng ta như vậy, anh có hay không cảm thấy rất kỳ quái?”

“Kỳ quái chứ,” Trương Chuẩn giống buổi đàm luận một quyển sách, một bộ điện ảnh: “Quá kỳ quái.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Cậu nghĩ lại xem,” Trương Chuẩn quay đầu lại nhìn hắn, tuy rằng thấy không rõ: “Liền nói cho tôi biết.”

Chân Tâm bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, giống bị người ở ngực chọc một cái động lớn, da tróc thịt bong, nhưng lại không chảy máu: “Được,” hắn nói: “Tôi nhất định nói cho anh.”

Trương Chuẩn gật gật đầu. Trong bóng đêm khả năng chỉ có như vậy một tia sáng, phản xạ ra Trương Chuẩn trong mắt một giọt nước, Chân Tâm bỏ ra cánh tay, cúi người xuống, đem giọt nước mắt kia hút vào miệng.

5 giờ 20, có người gõ cửa, Trương Chuẩn híp mắt đẩy đẩy Chân Tâm: “Dậy, là Tiểu Đặng.”

Nửa tỉnh nửa mê, anh xuống giường mở cửa, Chân Tâm trở mình, cũng bò dậy, hướng toilet đi.

“Anh, em nhấn muốn hư chuông cửa,” mở cửa, Tiểu Đặng đơn vai dựa vào khung cửa, có loại thiên chân soái khí: “Nhà hàng giờ này không có gì ngon, em tới trước phòng 3815, lấy bánh mì trên đường ăn.”

“Đã biết.” Trương Chuẩn nói, muốn đóng cửa, Tiểu Đặng lại nghe thấy toilet sàn sạt tiếng nước: “Anh, có người?”

Trương Chuẩn lập tức thanh tỉnh: “A, anh quên đóng vòi nước.”


Tiểu Đặng không tin tưởng mà nhìn chằm chằm anh: “Không đúng,” cậu muốn hướng trong phòng tắm, bị Trương Chuẩn gắt gao đẩy lùi, người cao to khí đỏ mặt, phẫn nộ mà chỉ vào anh: “Anh! CMN.” Cậu thật giận, tức giận đến vành mắt đều đỏ, lời nói khó nghe nuốt vào trong bụng, chỉ chọn một câu nói: “Anh có nghĩ tới, chị Đan Di mà biết thì làm sao bây giờ?”


Trương Chuẩn giật giật môi, gian nan mà nhấp miệng, lại giật giật, cuối cùng nói: “Cô ấy đã biết.”

Tiểu Đặng cảm thấy lỗ tai “Đinh” một tiếng, giống tiếng kim loại gõ vào nhau, chấn đến đầu sinh đau, Trương Chuẩn biết cậu muốn nói cái gì, bị cậu đẩy ra: “Điên rồi.” Cậu tông cửa xông ra: “Anh, anh điên rồi!”

“Đặng Tử Trừng!” Trương Chuẩn đứng ở cửa kêu, 5 giờ sáng, toàn bộ thế giới còn ngủ, bọn họ lại tỉnh, Chân Tâm lao ra khỏi toilet, mặt chưa kịp lau đầy nước, có chút khẩn trương mà trừng mắt Trương Chuẩn: “Cậu ta sẽ không nói bậy chứ.”

Trương Chuẩn tuyệt vọng mà nhìn hắn, lắc lắc đầu.

Phòng 3815. Chân Tâm cùng Trương Chuẩn tới lấy đồ ăn sáng, Tiểu Uông thủ nửa sọt bánh mì ngồi ở trên giường, một người khác nằm trên giường là Trần Chính Sâm, đầu bù tóc rối, như là một đêm không ngủ, thấy hai người bọn họ vẫy vẫy tay: “Tới tới!”

Gạt tàn trong tay hắn nhét đầy tàn thuốc, đối diện trên bàn nhỏ có hai máy tính đang mở, Chân Tâm đặt mông ở bên cạnh ngồi xuống: “Suốt đêm cắt?”

“Nào có suốt đêm, mới hai giờ,” Trần Chính Sâm dụi dụi mắt, nhìn Trương Chuẩn đứng, dịch dịch mông lấy chỗ cho anh ngồi: “Tối hôm qua diễn, các cậu nhìn xem.”

Chỉ là cắt thô, không có lồng tiếng, không có phối nhạc, Chân Tâm bước ra từ xe Volvo, bước chân nhanh, gió thổi rối loạn tóc của hắn, lộ ra cái trán trơn bóng, cùng một đôi mắt đầy thâm tình, “Ánh mắt rất tốt.” Trần Chính Sâm bình phẩm.

Trương Chuẩn mê mang đứng ở dưới đèn đường chờ hắn, cà vạt bị gió thu thổi bay, có vẻ yếu ớt đến giống một mảnh lá rụng, Chân Tâm tới gần, anh như hạt giống nẩy mầm, cả người khởi tử hồi sinh.

“Trong tay là cái gì?” Xoạt xoạt, Chân Tâm âm thanh nghe có chút xa.

Trương Chuẩn mở tay ra, là một tấm danh thiếp nhăn nheo, màn ảnh chiếu theo cánh tay đẩy hướng bộ mặt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đến, Trương Chuẩn không thể tin được chính mình sẽ là cái loại này biểu tình, giống giáo đồ  đáng thương, hận không thể đem lục phủ ngũ tạng hiến dâng. Anh che miệng mình, cùng với nói kinh ngạc còn không bằng nói cảm thấy thẹn, khác xa so với khi xem cảnh giường chiếu.

“Trương Chuẩn cảm giác rất đúng,” Trần Chính Sâm tận lực khen ngợi: “Ánh mắt có sức thuyết phục.”

Có sức thuyết phục, chính là làm người xem tin tưởng anh là thật sự động tình. Từ xa tới gần trên màn ảnh, cảnh xa là cây cổ thụ cao lớn, hai người đang đi dọc theo bóng râm, Trương Chuẩn nghiêng vai hướng Chân Tâm bên kia dựa, màn ảnh tới gần, Chân Tâm trong bóng đêm bắt lấy tay anh, anh cơ hồ lập tức liền nắm lại, chặt chẽ, run rẩy.

“Nói cho tôi biết ác mộng của cậu?”


“Tôi không dám.” Trương Chuẩn âm thanh mờ mịt, không rõ ràng, nước mắt từ từ lăn xuống gò má, rớt vào cổ áo âu phục, Chân Tâm ánh mắt phức tạp mà nhìn anh, ôm lấy hai đầu vai, giống như đã ôm quá nhiều lần, ôm anh vào trong lòng ngực: “Cậu xem, cậu là có thể tiếp thu người khác đụng vào, sợ hãi cũng là có thể khắc phục.”

Trương Chuẩn ngẩng đầu lên, như chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, thẳng tắp nhìn hắn: “Chỉ có anh.”

“Khụ khụ.” Chân Tâm nhịn không được, mặt khó chịu, Trần Chính Sâm hãy còn phe phẩy đầu: “Loại cảm giác này sẽ lại không có.” Tàn thuốc mau đốt tới ngón tay hắn cũng không biết: “Đây chỉ thuộc về kiệt tác của các cậu.”

Chân Tâm cùng Trương Chuẩn liếc nhau, thực mau có tật giật mình mà dời tầm mắt; Tiểu Uông thúc giục ở cửa, nói Đoan Chính ở dưới lầu chờ mọi người xuất phát.

Cảnh quay thứ 99, ở nhà Cao Chuẩn, anh mặc áo ngủ tơ lụa màu champagne, cùng Phương Sí có một đoạn đối thoại về Justin, trận này diễn có Tả Lâm Lâm, nhưng Tần Tấn Nhi còn chưa về đoàn, cho nên trừ bỏ một cái màn ảnh dùng tới tay thế, mặt khác đều là Trương Chuẩn cùng Chân Tâm vai diễn phối hợp.

Trương Chuẩn mặc xong kiện áo ngủ cao cấp, vải dệt tơ lụa rũ ở thân thể, chỗ ẩn chỗ hiện, chuyên viên trang điểm đánh khối cằm anh, giúp anh có thần thái kiêu ngạo. Trần Chính Sâm cùng Chân Tâm câu được câu không mà nói chuyện phiếm, đạo diễn Trần có ý tốt hỏi hắn: “Hai người các ngươi có phải hay không loại đó?”

Chân Tâm không trả lời, Trần Chính Sâm lại nói: “Bạn gái của cậu không tồi, đừng bon chen.”

Chân Tâm nói câu cái gì, trong một góc, mấy nữ nhân viên công tác đang xem di động bỗng nhiên la hét ầm ĩ, Đoan Chính rống lên một giọng nói các nàng mới an tĩnh, trong đó một người đỏ mặt, giơ lên di động cho Chân Tâm xem: “Thầy Chân, thầy muốn kết hôn?”

Đối với lời này trước hết có phản ứng chính là Trương Chuẩn, anh quay đầu lại, đường vẽ eyeliner đi trượt một đoạn vào mắt, chuyên viên trang điểm kêu lên, Trần Chính Sâm cùng Đoan Chính vội vàng đi xem, Trương Chuẩn hai tay che mắt lại, nhìn dáng vẻ là bị thương, nhân viên công tác ba chân bốn cẳng vặn mặt anh để nhìn lên, trên mặt tất cả đều là nước mắt.


“Đem giấy tới!” Đoan Chính lung tung lau mặt anh, sau đó đẩy tay anh ra: “Thầy Trương, có thể mở mắt không?”

Không biết bọn họ có hay không chú ý, con mắt bên kia không bị thương của Trương Chuẩn cũng ướt, anh chỉ muốn nhìn Chân Tâm, nhưng bị nhiều người không liên quan vây quanh, anh đành phải cười cho bọn họ xem: “Không có việc gì, có rát một chút.”

Chân Tâm không dám đi qua, hắn ngồi ngốc, trong óc chỉ có một ý niệm, chính là gọi điện thoại, di động ở túi quần, hắn đang muốn lấy, tiếng chuông đột nhiên vang lên tới, dọa hắn giật mình: “goodbye my almost……”


Điện báo biểu hiện là Phùng Uẩn Đình, nàng mở miệng câu đầu tiên lời nói là: “Thấy Weibo chưa?” Chân Tâm nghiến răng nghiến lợi mới nhịn xuống mắng nàng, nàng không vội không hoảng hốt mà nói: “Không phải vấn đề bên em.”
Chân Tâm thanh âm nghe tới quái quái: “Vậy là của tôi?”

“Người đại diện em đã báo nguy, chờ……”

“Chờ Weibo nói cho tôi biết kết hôn thủ tục đều làm tốt phải không!”

Phim trường lâm vào một mảnh tĩnh mịch, điện thoại bên kia thở dài một hơi: “Phát tán tin đồn nhẹ là phạt tiền, nặng là ngồi tù,” Phùng Uẩn Đình không giống như là nói láo: “Cảnh sát có thể định vị IP, anh cứ ở phim trường đi, trở về rồi nói.”

Chân Tâm không tắt điện thoại, bên kia bồi thêm một câu: “Đúng rồi, có tin tức tốt,” nàng tựa hồ tâm tình không tồi: “Đại diện thương hiệu kia không phải giả, hôm nay ký hợp đồng.”

Trò chuyện ngắc, bên tai chỉ có “Đô đô” âm thanh, Chân Tâm buông di động xoay người, tất cả mọi người đang nhìn hắn, nghi hoặc nhìn hắn. Hắn đáng lẽ nên e lệ, nên sợ hãi, nhưng hắn vẫn là bộ dáng ngạo mạn, đẩy mọi người vây quanh Trương Chuẩn ra, hỏi một câu muộn màng: “Không có việc gì chứ?”

Trương Chuẩn không thể không trả lời, nói thế nào có vẻ thản nhiên, nhưng miệng như thế nào cũng không thể mở, run run khóe miệng, Trần Chính Sâm lúc này hô một tiếng: “Được rồi, đôi mắt không có việc gì, mọi người chuẩn bị!”

Cao Chuẩn cùng Phương Sí, một người ở trên giường, một người ở dưới giường, người ở trên giường sợ hãi, mặt nửa chôn ở trong chăn, lộ ra hai con mắt đỏ: “Thực xin lỗi,” người kia thì mặt mũi lạnh lùng, có vẻ giận.

So sánh với chuyện hồi nãy, Chân Tâm mới giống áy náy: “Phát sinh chuyện gì sao?”


“Justin.” Đầu chăn trượt xuống, Trương Chuẩn cằm nhọn gầy cùng cổ áo mở rộng bị màn ảnh phóng đại, bất quá ngắn ngủn vài phút, anh thoạt nhìn đột nhiên gầy ốm, giống bị lửa đốt qua, bị ma làm phiền, muốn hóa thành một sợi dây bay giữa không trung. Chân Tâm cầm lòng không đậu vươn tay, cào cào tóc anh, hơi hơi như vậy một chút, không ảnh hưởng toàn cục.

“Bang” mà một tiếng vang, Trương Chuẩn đẩy tay hắn ra, khác với dự kiến của mọi người, đạo diễn lập tức kêu “cut”.

Trương Chuẩn chính mình tựa hồ cũng không nghĩ tới, đầu tiên là không ra tiếng, lúc sau gục đầu xuống, hổ thẹn mà xin lỗi. Trần Chính Sâm ngày hôm nay bị liên tiếp sự cố nhỏ khiến cho nôn nóng, bị không khí quỷ dị giữa hai cái nam chính khiến cho nôn nóng, vụt ra từ đằng sau ống kính, cuốn ống kịch bản thành ống vốn là chỉ vào Trương Chuẩn, nhìn anh rách nát đến cơ hồ hỏng mất biểu tình, thoáng hướng bên cạnh mà rống: “Chân Tâm!” Hắn cậy mạnh mà giáo huấn: “Ai cho cậu thay đổi kịch bản, ngày đầu tiên đóng phim hả?”

Trần Chính Sâm lần đầu tiên trước mặt mọi người không cho mặt mũi, Trương Chuẩn theo bản năng tứ chi kháng cự, Chân Tâm không biết cái nào càng đáng sợ, là bị vũ nhục vẫn là bị hoài nghi, hắn vội vàng đứng lên, cất bước đi ra ngoài, nhân viên công tác muốn đi cản, Trần Chính Sâm nổi nóng, càng không làm: “Đừng cản hắn, để hắn đi!”

Chân Tâm thật sự đi rồi, rất nhanh Đoan Chính điện thoại liền vang, là dưới lầu tài xế gọi cho hắn, nói Chân Tâm đem đoàn phim Minibus chạy đi rồi, Trần Chính Sâm có điểm hoảng, cũng không dám biểu hiện, hùng hùng hổ hổ ngồi trở lại ghế đạo diễn: “Tôi chờ! Có bản lĩnh thì đừng trở về!”

Trương Chuẩn khẩn trương đến nắm chặt mười ngón tay, anh cũng muốn chạy theo, nhưng không thể được, anh xuống giường tìm di động, ở nơi nhiều người nhìn chăm chú nhìn, run run gọi dãy số của Chân Tâm.

Nửa tiếng, nhiều nhất bốn mươi phút sau, Chân Tâm trở lại, một chân đá văng cánh cửa, vẫn là đầu xõa tóc quăn, kiệt ngạo gương mặt, êm đẹp, phảng phất như chưa từng rời đi. Nhân viên công tác một lần nữa lu bu công việc, bọn họ cho rằng sự tình cứ như vậy đi qua, Trần Chính Sâm đột nhiên lôi kéo cổ kêu: “Anh có phải hay không bị điên?” Hắn chỉ vào lỗ tai sưng đỏ của Chân Tâm: “Không thể hiểu được bấm cái gì chứ?”

Pass chương 38: 7 chữ, tên chiếc xe đã từng giới thiệu trong truyện.


Góc edior: Chân Tâm vì muốn chứng tỏ tình yêu của mình mà làm một hành động điên rồ.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s