Chân Tâm cùng Trương Chuẩn
trở về khách sạn, chọn con đường ít người qua lại, lúc có người thì bọn họ vai
sánh vai, khi không có ai thì tay nắm tay, chầm chậm đi về phía khách sạn. Lúc
gần về tới, Chân Tâm đội mũ, bước nhanh qua bãi đỗ xe của quán bar thủy thủ,
tiến vào cửa sau của khách sạn, không ngờ bị tầng tầng lớp lớp microphones cùng
cameras phục kích.
Những người đó lập tức nhận
ra, tiền hô hậu ủng vây quanh, khàn cả giọng kêu “Chân Tâm”, “Chân Tâm”!
Hai người bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng nghe phóng viên các báo giải trí phía sau hỏi: “Thầy Chân! Ngài cùng Phùng Uẩn Đình tiểu thư kết giao nửa năm, vì cái gì lựa chọn thời gian này công bố tình yêu!”
“Thầy Chân! Chúng tôi phỏng vấn Phùng tiểu thư, nàng nói hai người trước mắt không có kế hoạch kết hôn, là như thế nào?”
Đèn flash không ngừng lóe sáng, Chân Tâm có kinh nghiệm mà cúi đầu che mắt, Trương Chuẩn không hề phòng bị, đôi mắt bị ánh sáng lóe đến chua xót, nước mắt sinh lý không tự chủ mà chảy xuống, nhóm phóng viên giải trí phần lớn không quen biết anh, lôi kéo va chạm, xô đẩy hướng bên người Chân Tâm, Trương Chuẩn giống như quần chúng không quan hệ, bị một ít người càng đẩy càng xa.
Trong giây phút ầm ĩ này, anh nghe thấy tiếng di động vang, hoàn toàn máy móc mà tiếp nghe, bên kia là Đoan Chính, bị giẫm đuôi mà la lớn: “Thầy Trương, thầy cùng Chân Tâm ở bên nhau sao?”
Trương Chuẩn mở miệng muốn nói “Ở bên nhau”, nhưng nhìn quanh, anh không tìm thấy Chân Tâm, rõ ràng ở một cái không gian, lại giống ở hai thế giới: “Không.” Anh không thể không vô lực thỏa hiệp: “Không ở cùng nhau.”
Đoan Chính lại nói chút cái gì, điện thoại cúp, Chân Tâm bị lôi cuốn vào quán cà phê trong khách sạn, đại khái là tiếp thu phỏng vấn, Trương Chuẩn lẻ loi lưu lại, mờ mịt nhìn chằm chằm mấy cái nút trong thang máy, nhẹ nhàng ấn đi lên.
Vào phòng, theo thói quen mở TV,
xuất hiện ở trên màn hình chính là Phùng Uẩn Đình, nàng trang điểm vừa phải,
vẫn là bộ quần áo lúc ở nhà hàng lẩu, muốn lên xe của mình nhưng lại bị đám
phóng viên ngăn chặn. Nàng thoạt nhìn thực trốn tránh, phóng viên bức bách hỏi:
“Phùng tiểu thư, sao cô ở khách sạn này? Có lời đồn cô cùng thầy Chân quen nhau,
cô có phải hay không tới thăm ban thầy ấy?”
Trương Chuẩn bắt đầu tìm kiếm điều khiển từ xa, rối loạn đổi đài, không may thay đổi mấy đài đều là nàng, anh mắt thấy nàng từ lúc bắt đầu trốn tránh đến ỡm ờ nói hết, cuối cùng đỏ mặt ngọt ngào mà nói: “Chúng tôi còn không muốn công bố, không muốn tạo áp lực cho đôi bên. Đúng, hiện tại quan hệ thực ổn định. Đúng.”
Trương Chuẩn xem nàng diễn kịch, rất nhiều lần đều cười lạnh lắc đầu, nàng nói không phải chân tướng, mà chân tướng anh lại không thể nói, lúc này có người hỏi: “Nói như vậy, phim thầy Chân Tâm đang quay chính là một bộ đồng chí điện ảnh, nghe nói rất nhiều cảnh nóng, Phùng tiểu thư cô có để ý không? Hoặc là nói cô lần này thăm ban kỳ thật là tới ‘ giám sát ’?”
Hiện trường thoải mái mà cười lớn, Phùng Uẩn Đình thực ngoan ngoãn mà đáp: “Đương nhiên sẽ không, đóng phim mà thôi, tôi cũng sẽ có loại tình huống này, chúng tôi đều hiểu đối phương, hơn nữa anh vừa mới nói, là phim điện ảnh đồng tính, nếu không phải đồng tính, tôi mới yêu cầu ‘ giám sát ’.”
Nàng trả lời vui vẻ, không khí lập
tức lung lay, có phóng viên giải trí lại hỏi: “Cùng thầy Chân diễn vai diễn
phối hợp diễn viên cô đã gặp qua chưa, có thể hay không ghen?”
Phùng Uẩn Đình phì cười: “Tôi cùng thầy Trương Chuẩn quan hệ không tồi, vừa mới rồi còn ở bên nhau ăn lẩu,” nàng thẹn thùng mà che miệng, mở ra vui đùa liền đem nói: “Tôi một chút đều không lo lắng thầy ấy cùng Chân Tâm!”
Trương Chuẩn nghẹn đến mức ngực phát đau, đau đến mức chết lặng, có chút đạm mạc mà nhìn chằm chằm TV, phỏng vấn kết thúc, kế tiếp là Phùng Uẩn Đình nhìn lại, nói nàng nhiều chăm chỉ nhiều linh khí, xem như khó được không có gì vết nhơ tiểu minh tinh. Chuông cửa vang, Trương Chuẩn lạnh lùng liếc nhìn cửa phòng không lên tiếng, người ngoài cửa lên tiếng: “Anh, là em.”
Là Tiểu Đặng, anh mở cửa cho cậu tiến vào, người cao to tay trái xách một túi đồ ăn vặt, tay phải cầm một con USB, vào cửa trước ngắm liếc mắt một cái TV: “Anh, tiết mục gì vậy, thật khó coi,” hắn đem USB cắm lên: “Anh thích nhất 《 mạnh miệng tây du 》, em để dành xem cùng anh.”
Ôm đồ ăn vặt bò lên trên giường, cậu sắp xếp gối đầu cho Trương Chuẩn, vỗ vỗ, Trương Chuẩn miễn cưỡng mà nằm trên đó. Trên TV là ba mươi nàng tiên mặt mũi xinh đẹp, còn có Châu Tinh Trì câu kia ê ẩm “Đêm dài từ từ vô tâm giấc ngủ”. Tiểu Đặng nhai khoai tây ngây ngốc mà cười, vừa cười vừa đánh giá anh cậu, ánh sáng TV hắt lên mặt Trương Chuẩn, xương gò má ẩm ướt đều là nước mắt, phát hiện Tiểu Đặng nhìn chằm chằm mình, xấu hổ mà dùng cánh tay lau một phen.
“Anh, anh đừng như vậy,” Tiểu Đặng đi lên kéo tay anh.
“Không.” Trương Chuẩn phe
phẩy đầu đem tay cậy đẩy ra: “Chỉ là nghĩ đến cảnh của Tím Hà cùng Tôn Chí Bảo.”
“Anh” Tiểu Đặng còn muốn
khuyên anh, Trương Chuẩn rất sợ cậu đem một ít hồ đồ sự nói rõ, làm bộ không
kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, không xem nữa, cậu đi đi.”
Tiểu Đặng bỗng nhiên tức
giận, móc di động ra muốn gọi điện thoại, Trương Chuẩn quát bảo ngưng lại: “Cậu
muốn làm gì!”
Hắn cũng không biết chính
mình muốn làm gì, có thể làm gì, chỉ là thấy anh mình đau lòng, đau lòng cái gì
lại nói không rõ, đại khái là vô lực muốn phát tiết, phân cao thấp lấy xuống
USB, trước khi đi cậu ném xuống một câu: “Anh, anh nên tỉnh lại đi!”
Vẫn chưa tỉnh lại, Trương
Chuẩn nản lòng mà ôm lấy đầu, trên TV phát ra loạt âm thanh chi chi vô nghĩa,
anh một bên cảnh cáo chính mình dừng lại mê muội, một bên khó chịu cầm lấy điều
khiển từ xa, hình ảnh chợt lóe, Chân Tâm xuất hiện, đôi mắt u buồn, mái tóc
xoăn, nhìn qua màn ảnh nhìn rất đẹp trai, đẹp trai hơn những diễn viên nam mà
anh đã gặp, người đó là người tình trong mộng của vô số cô gái, là kiện hàng vô
giá, nhưng không thuộc về anh.
“Tôi không thích truyền thông chú ý sinh hoạt cá nhân của mình.” Chân Tâm mặt vô biểu tình, như vậy thực dễ dàng làm người khác nghĩ lầm là ngạo mạn, kỳ thật hắn chỉ là tinh bì lực tẫn.
“Thầy nếu công khai tình yêu cùng Phùng tiểu
thư, vì cái gì lại nói cảm tình không xác định?”
Chân Tâm không trả lời, so
sánh với Phùng Uẩn Đình, phỏng vấn hắn rõ ràng khó khăn rất nhiều, phóng viên
giải trí căng da đầu truy vấn: “Thầy vừa rồi cũng thừa nhận mình cuồng nhiệt
với tình yêu, chẳng lẽ đối tượng không phải Phùng tiểu thư sao?”
Trương Chuẩn khẩn trương
đến yết hầu khô khốc, anh không thể tin Chân Tâm nói thật, trong nháy mắt, anh
thậm chí gửi tin nhắn cho hắn, làm hắn dừng lại, nhưng quét mắt màn hình góc
trên bên phải, chữ trắng lại là “Phát lại”. Trương Chuẩn trong nháy mắt cảm
thấy hoang đường, hắn đã lựa chọn lí trí, vượt một bước liền tan xương nát
thịt, màn hình chiếu lại Chân Tâm bình
tĩnh bộ dáng: “Phỏng vấn tôi là chuyện của các người, tình yêu của tôi là
chuyện cá nhân, tôi không có nghĩa vụ chiêu cáo thiên hạ.”
Trong đám người xa hơn một chút một chút một cái phóng viên bén nhọn hỏi: “Ý thầy nói là trong phương diện tình cảm, thầy không phải là người có trách nhiệm?”
Chân Tâm rốt cuộc tức giận, hung mãnh, khiêu
khích, trừng mắt tên kia: “Tôi đối ai phụ trách? Tôi chỉ phục trách người tôi
yêu!”
“Người yêu của thầy là ai?” Trương Chuẩn buột
miệng thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng bị chính mình dọa sợ, vội vàng dùng tay
che miệng lại, cơ hồ đồng thời, phát lại tín hiệu chặt đứt, quảng cáo thời
trang nam hiện lên, anh cuồng loạn mà ấn điều khiển từ xa, chỉ là muốn nhìn
toàn cảnh phỏng vấn Chân Tâm, nhưng lần này mỗi kênh đều là tin tức chủ bá kia
trương bản khắc mặt.
Sáng sớm, Trương Chuẩn cùng Tiểu Đặng lên lầu
ăn cơm, vốn là cảnh diễn buổi sáng, tới nhà ăn rồi lại bị kịch vụ thông tri hủy
bỏ cảnh quay ngày hôm nay, phía trước phía sau ngồi rất nhiều nằm vùng phóng
viên giải trí, Trương Chuẩn muốn tránh bọn họ, Tiểu Đặng đi hỏi thăm mới biết
được, nguyên lai là Chân Tâm đau bụng, viêm dạ dày cấp tính, nửa đêm ở phòng
truyền nước biển.
Chính là nồi lẩu cay đêm qua, Trương Chuẩn tự
dằn vặt mình, Tiểu Đặng không rõ nội tình, châm chọc mỉa mai nói: “Không đến
mức đi, đại ảnh đế, bị scandal dọa cho sợ phải truyền nước biển sao.”
Trương Chuẩn hung hăng trừng cậu, Tiểu Đặng có
điểm ủy khuất, nhưng vẫn là ngậm miệng, cách vách bàn mấy cái phóng viên giải
trí liên tiếp hướng bọn họ bên này xem, thỉnh thoảng nói thầm vài câu, dường
như nhận ra anh là diễn viên phối hợp với Chân Tâm, ăn nhanh cho xong, bọn họ
rón ra rón rén đi tới gần, cười chào hỏi: “Xin chào thầy Trương, chúng tôi là Giải
Trí Thái Dương.”
Trương Chuẩn cẩn thận chào hỏi: “Xin chào.” Anh
ra vẻ có việc phải đi, những người đó nhìn dáng vẻ của anh, vội vàng hỏi: “Chân
Tâm công khai tình yêu, thầy thấy thế nào?”
Kế tiếp là công việc của Tiểu Đặng, vóc người cậu cũng cao ráo cỡ Trương Chỉnh, đem người che chắn trước mặt anh: “Bọn họ công khai tình yêu cùng chúng tôi không có quan hệ,” cậu đưa Trương Chuẩn đi trước, nửa ôm anh: “Anh người đi trước đi.”
“Anh lên tầng ba mươi tám,” Trương Chuẩn thanh âm nhẹ nhàng, nhỏ giọng bên tai Tiểu
Đặng, cậu vội quay qua nhìn anh, anh cậu biểu tình có chút đáng thương, như một
cành hoa vừa bị cắt khỏi thân, có chút đáng thương: “Anh đi thăm cậu ấy.”
Mấy phóng viên giải trí xô đẩy Tiểu Đặng, căn
bản đẩy hòn đá: “Chờ một chút, cho chúng tôi hỏi vài câu,” bọn họ theo đuổi
không bỏ: “Thầy Trương, thầy mỗi ngày cùng Chân Tâm ở bên nhau, thấy ấy có nữ
nhân khác hay không, xin thầy tiết lộ cho chúng tôi với!”
Đây là thọc một dao vào lòng Trương Chuẩn,
Tiểu Đặng trên cao nhìn xuống chỉ vào bọn họ: “Nói thêm câu nữa, tin hay không
tôi đánh các người tàn phế!”
Trương Chuẩn xuống tầng ba mươi tám, vừa ra
khỏi thang máy liền thấy ba, bốn người đứng xung quanh, đằng trước hành lang
tới tới lui lui có người, anh cúi đầu, chậm rãi hướng phòng Chân Tâm. Hai bên
vách tường hành lang có không ít phóng viên đang đứng, trên sàn cũng đầy người
ngồi, bọn họ sôi nổi đánh giá anh, nhìn anh ấn chuông cửa phòng Chân Tâm, mẫn
cảm mà rục rịch đi tới. Trương Chuẩn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói thầm: “Là
ai? Có điểm quen mắt.”
Cửa phòng mở ra, trước cửa là Phùng Uẩn Đình,
thấy anh sửng sốt một chút, sau đó ôn hòa mà cười: “Thầy Trương, mời vào!”
Trương Chuẩn biết mở cửa phòng Chân Tâm sẽ là
nàng, xấu hổ bước vào trong, nghe nàng khinh thường nói nhỏ, đủ để anh nghe
thấy: “Còn dám đến.”
Anh giả bộ không nghe thấy: “Cậu ấy thế nào?”
Phùng Uẩn Đình lạnh lùng nhìn anh, nàng vẫn mặc
bộ đồ đêm hôm qua, hiển nhiên không có thời gian để ngủ, gương mặt đầy vẻ mệt
mỏi: “Đã hạ sốt, không có gì lớn.”
Trương Chuẩn đi đến bên giường, phòng này anh đã tới rất nhiều lần, nơi nào có cái bàn nơi nào có ghế dựa rõ ràng, nhưng trên ghế giờ đây có bộ váy áo xinh đẹp, trên bàn là chiếc túi da đắc tiền cùng khăn lụa của nữ nhân, vừa chuyển đầu, Chân Tâm nằm ở trên giường lớn, tay trái cắm kim tiêm, giá áo khoác tạm thời treo bịch nước muối sinh lí, người tỉnh nhìn thấy anh, tròng mắt từ từ chuyển động.
“Tay không tới?” Giọng nói khàn khàn, có chút
yếu ớt.
Trương Chuẩn cảm thấy buồn cười: “Tôi cần phải
mua ít trái cây thăm bệnh nhân chứ nhỉ?”
Chân Tâm tay phải nhẹ nâng một chút, chỉ vào bàn dài gần cửa, phía trên rậm rạp tất cả đều là trái cây lẫn hoa tươi: “Tất nhiên là tính, thăm bệnh còn không mang lễ vật?”
Mép giường đặt chiếc ghế dựa, nhìn dáng vẻ xác thật rất nhiều người đã tới,
Trương Chuẩn nhìn Phùng Uẩn Đình mới câu nệ mà ngồi xuống: “Tới chính là cho cậu
mặt mũi.”
Chân Tâm cười rộ lên, lúc
cười quai hàm muốn đụng tới mang tai, nhìn ra được là thật sự thoải mái, hắn
dùng ánh mắt triền miên nhìn Trương Chuẩn, đột nhiên toát ra một câu: “Rất muốn
gặp anh.”
Trương Chuẩn cả người lông tơ dựng đứng, giống bị người lột sạch quần áo, cảm thấy thẹn, hoảng sợ cùng một chút không đạo đức mừng thầm. Phùng Uẩn Đình phát ra một tiếng thở dài, bắt hai tay ở trước ngực, quay người nhìn hướng cửa sổ, hai đầu vai run run.
“Cậu không có việc gì thì tôi…” Trương Chuẩn muốn đứng lên, Chân Tâm nhìn ra được anh phải đi, từ trong chăn vươn mướt mồ hôi tay, lòng bàn tay hướng lên trên, nghiêng nghiêng đáp ở mép giường, Trương Chuẩn như bị điện giật, nơm nớp lo sợ hướng Phùng Uẩn Đình, nàng đang thu thập những bó hoa bỏ vào bình, làm cho căn phòng thêm sinh động.
“Đừng để cảm lạnh.” Trương Chuẩn run rẩy nhét tay hắn vào trong chăn , Chân Tâm lợi dụng nắm chặt tay anh, như muốn bóp nát: “Như vậy liền không lạnh,” hắn nói: “Người Tứ Xuyên các người thật có thể ăn cay, tính cách cũng nóng nảy.”
Cay, đây là Trương Chuẩn giờ này khắc này toàn
bộ cảm thụ, cay đến chột dạ, cay đến đổ mồ hôi, cay đến xoang mũi đều là nhiệt
khí, Chân Tâm xoa xoa tay anh, dịu dàng từng chút một, làm tim anh nhói đau.
“Kể cho tôi giấc mộng của
anh?” Hắn bỗng nhiên nói, lời này quá đột ngột, Trương Chuẩn lại lập tức minh
bạch: “Tôi không dám……”
“Anh sợ cái gì?” Chân Tâm
hỏi.
“Tôi không biết, tôi sợ nhớ
tới sự kiện kia,” Trương Chuẩn thần thái thay đổi, lột bỏ thần thái cứng rắng, thay
vào đó là ánh mắt khổ sở, sợ hãi. Phùng Uẩn Đình giật mình mà nhìn hai người
bọn họ, giữa bọn họ có một bầu không khí quái dị, chân chen vào không lọt.
“Tôi muốn biết.” Chân Tâm gian nan mà từ trên giường ngồi dậy, túm cánh tay đem Trương Chuẩn hướng trong lòng ngực: “Không có việc gì, tôi ở chỗ này,” hắn chân tình mà ôm anh, hết lòng hết dạ mà nói tiếp: “Anh xem, anh có thể để người khác đụng vào.”
Trương Chuẩn sôi trào, thở dài, dùng một phen động tình nói: “Cũng chỉ có anh mà thôi.”
Phùng Uẩn Đình biết bọn họ đối diễn, ánh mắt ái muội, lời kịch lộ liễu, vốn chính là một vở diễn, nhưng nàng chịu không nổi, chịu không nổi nhìn Chân Tâm si mê vuốt ve nam nhân trong lòng ngực mình, giọng nói vang lên hỏi anh: “Tôi nghe thấy nhịp tim đập của anh, anh có nghe thấy tiếng lòng của tôi?”
“Đủ rồi!” Nàng tỉ mỉ sắp xếp bình nước hoa, rốt cuộc bùng nổ, quăng bình hoa xuống đất, nước chảy lênh láng.
Chân Tâm tựa hồ liền chờ giờ khắc này, buông Trương Chuẩn ra, ánh mắt không gợn sóng đối diện với nàng, Phùng Uẩn Đình liền minh bạch, nàng bình tĩnh lại: “Honey, các anh tiếp tục đối diễn, em đi pha cho anh ly sữa bò,” mặc vào áo khoác, làn váy nhẹ nhàng quơ quơ, nàng kéo cửa ra, cười ngọt ngào quay đầu lại: “Các anh chậm rãi tập luyện.”
Góc editor: bữa nay được dẫn đi ra đường giải ngố, có thêm động lực để edit truyện.
Hai chữ “Tinh bì” ở đây là chỉ tinh thần mỏi mệt, còn ” Lực tận” là chỉ sức lực kiệt quệ.
Níu kéo chỉ khiến bản thân thêm khổ sở thôi, Uẩn Đình…
LikeLike