Hơi nóng bốc lên, hơi ẩm làm mắt cay xè, Trương Chuẩn chớp chớp mắt, không cẩn thận gặp phải tầm mắt ở bàn đối diện của Chân Tâm, là loại ánh mắt cuồng nhiệt, hận không thể đem anh nuốt vào bụng. Anh dời tầm mắt, nhìn xuống nồi lẩu uyên ương trước mặt, một bên nước dùng cay chứa đầy bột ớt, một bên nước dùng không cay, chứa đầy nấm.
Trương Chuẩn mở lòng bàn tay, quay đầu đi.
Chân Tâm không gặp được ánh mắt anh, liền nhìn theo đường cằm cong uốn lượn xuống tới cổ, vòng cổ thanh mảnh bằng một tay có thể ôm hết; Trương Chuẩn ngầm đồng ý với hắn, cái tay kia mơn trớn vùng lõm giữa xương quai xanh, sau đó là bình thản xuống đến ngực, thẳng đến cái bụng ấm áp. Chân Tâm ma xui quỷ khiến nắm lấy dây thắt lưng, hai bàn tay nắm lấy hai đầu dây ở trước ngực mình, Trương Chuẩn tin là mình bị ảo giác, anh cư nhiên cảm thấy Chân Tâm còn quỳ xuống trước mặt mình.
“Cậu điên rồi!” Anh hung hăng đẩy hắn ra.
Lưng Chân Tâm đụng phải vòi hoa sen, vòi kim loại rơi xuống, leng keng kêu vang, đầu vòi đụng trúng gạch men sứ trên mặt đất. Hắn ngẩng cổ nửa ngày không động đậy, Trương Chuẩn bỗng nhiên lại hoài nghi phán đoán của chính mình, vươn tay đỡ hắn dậy, Chân Tâm đột nhiên vươn một bàn tay, nắm một bên áo sơmi của anh, đôi mắt ướt mở to lấp lánh trừng mắt: “Tôi không sợ!”
Trương Chuẩn đương nhiên biết hắn chỉ chính là cái gì, những cái đó nguy hiểm biết bao nhiêu, bọn họ sẽ liều chết mà triền miên, rồi những ánh mắt như có như không xem thường, anh dùng sức kéo tay hắn ra: “Tôi sợ!”
Chân
Tâm như bị ủy khuất, tức giận mà đứng thẳng thân thể, Trương Chuẩn lại không
cho hắn mở miệng, chỉ vào đạo cụ lâm thời trong toilet: “Đây là giả, chúng ta đang
đóng phim!” Nhìn ra được anh rất sợ, sợ rơi vào sâu, sợ bị phát hiện: “Đạo
diễn, màn ảnh, bạn gái của cậu, đều ở bên ngoài!”
Chân Tâm phảng phất không chịu thừa nhận, mí mắt thon dài càng ngày càng ướt: “Làm!” Hắn ủy khuất mà cắn môi: “Làm!”
Đầu óc tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện chính mình lỗ mãng, vừa rồi cả gan làm loạn, hắn đối Trương Chuẩn làm những chuyện đó, lúc này làm hắn đau lòng muốn chết, loại đau này hắn chưa từng trải qua, phảng phất cùng một người khác sinh sôi lớn lên ở cùng nhau, bị cắt một dao, hai nơi máu chảy đầm đìa. Nước mắt theo xương gò má chảy xuống, hắn thuận tay lau một phen, kỳ quái nhìn những chất lỏng đó, hắn đã lâu không khóc, đương ý thức được đó là cái gì, hắn xấu hổ và giận dữ mà không dám nhìn tới Trương Chuẩn, dùng tiếng phổ thông mắng một câu: “Chết tiệt!”
Trương Chuẩn cũng không nghĩ tới hắn sẽ rơi lệ, trái tim như bị một lưỡi dao đâm một nhát, căng thẳng mà co rút đau đớn: “Chân Tâm?” Anh giữ chặt hắn, nhẹ lau nước mắt trên mặt hắn, Chân Tâm như tiểu hài tử mà trốn, né né tránh tránh, bị Trương Chuẩn một phen ôm vào trong lòng ngực, ôm đến kín kẽ. Hắn cao hơn Trương Chuẩn, cổ tì trên vai của Trương Chuẩn, cả khuôn mặt hướng vào trong cổ, hắn khóc không tiếng động, lần đầu tiên trước mặt người ngoài mà không phải cha mẹ mình mà phóng thích: “CMN, tôi là thứ ăn hại mà!”
“Không,”
Trương Chuẩn giống như anh trai, giống như người mẹ vỗ về con mình: “Cậu chỉ là
rối loạn, bộ phim này làm chúng ta đều rối loạn.” Anh khuyên hắn, phảng phất
cũng ở khuyên chính mình.
“Tôi nghẹn đến mức chịu không nổi,” Chân Tâm một bên hưởng thụ ôn nhu, một bên sa vào sợ hãi của chính mình, hắn như thế nào sẽ lưu lạc đến nước này, yếu ớt đến chính mình đều đáng thương: “Tôi chỉ muốn chúng ta ở bên nhau!”
Chỉ muốn chúng ta ở bên nhau. Lời này giống một con sâu nhỏ, từ từ chui vào trong lòng Trương Chuẩn, “Chỉ muốn chúng ta ở bên nhau”, nam nữ yêu nhau chỉ cần một cái mỉm cười, một ánh mắt là có thể minh bạch, bọn họ lại dùng hết sức lực, giãy giụa đến khàn cả giọng: “Ý cậu là sao ‘ chúng ta ở bên nhau ’?”
“Chính là…” Chân Tâm moi hết cõi lòng, lại nói không ra: “Tôi không biết.”
“Lên giường? Làm tình?” Trương Chuẩn xoa tóc của hắn, giống như không màng tất cả, phóng túng mà nói: “Đêm nay liền có thể.”
“Không,” Chân Tâm lại phủ nhận: “Tôi muốn càng nhiều, được đến càng nhiều.”
Trương Chuẩn nhắm mắt lại, từ sâu trong lòng ngực thở ra một hơi dài: “Cậu thật là quá tham lam.”
“Thầy
Trương, anh người ở đâu?” Phùng Uẩn Đình đánh gãy suy nghĩ của anh, ngọt ngào,
giống viên hồ lô bọc đường, ngồi sát bên Chân Tâm, nghiêng đầu dựa vào cánh tay
hắn.
Nồi canh suông đã sôi, bọt khí nổi lăn tăn, cẩu kỷ, vỏ quế cùng lát gừng quay cuồng trong màu trắng trong: “Tôi là người Tứ Xuyên,” Trương Chuẩn nhợt nhạt cười: “Thích cay.”
Vừa nói, anh vừa nhất lên đôi đũa, đem thịt dê thịt bò nhúng vào nồi canh cay rát, Chân Tâm ngồi đối diện nhìn anh, ánh mắt cũng nóng hầm hập, Phùng Uẩn Đình đành phải tự gắp đồ ăn: “Đáng tiếc em cùng Chân Tâm đều không thể ăn cay,” nàng dẩu miệng nói, ra vẻ đáng tiếc, đem rau chân vịt tần ô bỏ vào nồi canh suông: “Bất quá còn có thể dùng nước lẩu này.”
Như là
lời nói vô tâm, lại như là lời nói có ẩn ý, Trương Chuẩn nhẹ nhàng quấy đĩa
chấm: “Hai người ở bên nhau đã bao lâu?”
“Rất
lâu,” Phùng Uẩn Đình thần thái sáng láng, đà đà hỏi Chân Tâm: “Gần một năm đi.”
“Không lâu như vậy,” Chân Tâm sửa lời nàng: “Nửa năm là nhiều,” hắn chột dạ mà ngắm Cao Chuẩn: “Ai cũng có công việc, một tháng không thấy được một lần.”
“Chính
là như vậy mới không dễ dàng a,” Phùng Uẩn Đình đem miếng đậu hủ nấu chín bỏ
vào trong miệng: “ Vậy mới là chân ái!”
Chân ái. Chân Tâm cùng Trương Chuẩn liếc nhau, ai cũng không nói chuyện, Trương Chuẩn dời đôi mắt đi trước, Chân Tâm tựa hồ có điểm nóng nảy, cái chân ở dưới bàn không nằm yên, cọ xát mắt cá chân của Trương Chuẩn.
Trương Chuẩn mặt đỏ, có lẽ là cay, không dám ngẩng đầu đối mặt Phùng Uẩn Đình:
“Khá tốt,” anh ngập ngừng: “Hai người khá tốt.”
“Thầy
Trương thì sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
Trương
Chuẩn dừng gắp đồ ăn: “Tôi,” anh không nghĩ nhiều mà nói: “Tôi sẽ kết hôn, xong
bộ phim này sẽ chụp hình cưới.”
Phùng Uẩn Đình mở to hai mắt nhìn: “Chúc mừng chúc mừng!” Nàng nghịch ngợm mà vỗ tay: “Đến lúc đó nhất định phải mời tụi em nha.”
Chân Tâm cơ hồ không có phản ứng gì, bị hơi nước nóng hun đến ấm áp , giống đứa con nít bị bỏ rơi, lúc này có điện thoại gọi đến, hắn vừa thấy là Trần Chính Sâm, lau tay bắt điện thoại: “Đang ăn cơm,” ngữ khí thiếu đánh: “Có rảnh, ông nói đi.” Hắn đứng lên, xụ mặt đi ra khỏi phòng.
Không
bị người cọ, Trương Chuẩn cảm thấy chân bị lạnh, thiếu một người, không khí lập
tức trầm xuống, anh tìm lời hỏi thăm Phùng Uẩn Đình: “Em như thế nào có thời
gian tới thăm ban, không có công việc sao?”
“Thầy Trương,” nàng không tiếp lời anh, thần thái cũng thay đổi: “Anh sao nắm tay anh ấy?” Nàng “Bang” mà tắt nguồn điện nồi lẩu: “Đêm qua.”
Trương Chuẩn sửng sốt, đầu óc trống rỗng, nàng bén nhọn chất vấn: “Nếu tôi không có tới, anh muốn làm gì?”
Nàng dùng đều là “Anh”, không phải “Các anh”, nàng trần trụi mà trách cứ, Trương Chuẩn cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cảm thấy kinh hoàng, anh chưa từng giống hiện tại bức thiết mà hy vọng Chân Tâm trở về.
“Hai
nồi nước, anh một nồi tôi một nồi,” nàng dùng chiếc đũa không nhanh không chậm
mà gõ nồi lẩu: “Nồi của anh thế nào, tôi mặc kệ, đừng động đến nồi của tôi. Còn
nữa,” nàng ngạo mạn vén lên tóc dài: “Anh phải ăn hết đó nha.”
Trương Chuẩn cảm thấy toàn thân máu đều đông cứng, bùm bùm hô hấp nhân tạo cũng không giúp được anh; anh muốn giải thích, muốn phản bác, nhưng tìm không thấy thanh âm, càng không nghĩ mình phải phản bác, mồ hôi lạnh từ sau lưng toát ra, anh á khẩu không trả lời được.
“Được
rồi, đã biết,” cửa mở ra, Chân Tâm tắt điện thoại tiến vào, vừa vào cửa liền
phát hiện bầu không khí không đúng, Phùng Uẩn Đình vẫn là bộ dáng tinh xảo đến
giả dối, Trương Chuẩn sắc mặt trắng bệch, hắn ý thức được không đúng: “Được
rồi, trở về lại nói.”
“Sao tắt lửa vậy.” Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, lời này hướng về phía Phùng Uẩn Đình nói, có ý chất vấn.
“Sợ anh không quay về kịp,” nàng đáp thật tự nhiên, một tay mở nguồn điện, một tay ở phía dưới bàn sờ lên đùi hắn: “Chờ anh trở về rồi mở.”
Chân Tâm không khách khí, trực tiếp đẩy tay nàng ra, Trương Chuẩn muốn đứng lên: “Hai người từ từ ăn, tôi có chút việc…”
Chân Tâm cầm tay anh: “Ăn một chút gì đi,” Trương Chuẩn không dám nắm lấy tay hắn, nếu nắm anh sợ sẽ giấu đầu lòi đuôi, Chân Tâm có chút cầu xin mà kéo anh: “Lại ăn một chút.”
Trương Chuẩn bỗng nhiên rất hận hắn, hận không thể ôm lấy hắn thật chặt, đáy mắt phiếm hồng, anh gập đầu gối ngồi xuống, không dám nhìn về hướng Phùng Uẩn Đình. Rất nhanh sau đó hai nồi nước một lần nữa nóng lên, một nồi hồng một nồi trắng, nước sông không phạm nước giếng, Trương Chuẩn lẻ loi ăn nồi của mình, bên kia bốn chiếc đũa thành đôi, không hề trong dự liệu Chân Tâm đem đôi đũa duỗi qua đây, kẹp thịt nhúng vào nồi.
Phùng Uẩn Đình thấy, vội vàng kéo tay hắn: “Honey, anh sẽ bị đau bụng!”
Chân
Tâm đẩy tay nàng ra: “Bụng tôi thế nào tôi biết.”
Hắn ăn một miếng thì không tính, nhưng liên tiếp nhúng thịt bỏ vào miệng kiều như đang giận dỗi, hắn muốn cho ai xem Trương Chuẩn quá rõ ràng, nước mắt liền không khống chế được, anh xách lên áo khoác chạy trối chết. Lao ra khỏi tiệm cơm không đến hai bước chân, di động liền vang lên, anh cảm thấy mình bị Chân Tâm tra tấn đến phát điênkhông thèm nhìn ai gọi đến mà rống: “Cậu cmn gọi làm gì, ám tôi hoài vậy!”
Trong
điện thoại không có thanh âm, hắn bước chân bất giác chậm lại, muốn liếc mắt nhìn
xem ai gọi, đầu bên kia nói: “Là em.”
Một
giọng nói ôn nhu vang lên, đã thật lâu không nghe giọng nói này, lần gần nhất
là lúc cảnh diễn trên giường kia ―― là Tạ Đan Di.
Lúc
này đến phiên Trương Chuẩn không có thanh âm, chân tay luống cuống, Tạ Đan Di
hỏi: “Anh ở một mình à?”
Có chút hoảng hốt, anh nhỏ giọng kêu tên nàng: “Đan Di.” Nuốt ngụm nước miếng, anh nói: “Vốn dĩ ăn cơm cùng bằng hữu.”
Ban đêm trên phố, nơi xa xa có đèn đóm sáng sủa của nhà cao tầng, gần là ngọn đèn dầu mông lung trước cửa quán, còn có ống thoát nước bên mép đường, anh dọc theo con phố nhỏ mà đi lầu bầu: “Có khỏe không?”
“Không tốt lắm.” Nàng nhàn nhạt trả lời.
Ngừng một lát, “Xin
lỗi.” Anh xin lỗi, dạ dày trào lên vị chua khó chịu. Đầu kia cũng ngừng một
lát: “Anh nói đi ăn cùng Chân Tâm?”
“Cậu ấy,” Trương Chuẩn không muốn lừa gạt nàng: “Bạn gái tới, bọn anh cùng nhau
ăn bữa cơm.” Anh cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi mới nói cùng nàng chuyện
này, nhưng anh không dừng được: “Cũng sắp xong.”
Ống nghe truyền
đến tiếng thở dài đứt quãng, Tạ Đan Di nói âm đột nhiên xa, nghe không rõ ràng:
“Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi.” Lời nói không có
oán hận, không có cảm xúc, như bạn bè quan tâm nhau, làm Trương Chuẩn yếu ớt, anh
đột nhiên đặc biệt hoài niệm hương vị của nàng, cánh tay nàng, căn phòng tràn
ngập hương hoa do nàng trang trí.
“Đúng rồi, ở bên anh trời sắp chuyển lạnh, em gửi vớ dầy cho anh, đừng quên tìm Tiểu Đặng lấy,” lời nói của nàng gần sát ấm áp: “Trên người có vết thương cũ, để ý chính mình một chút.”
Trương Chuẩn ngoan
ngoãn đáp: “Được.”
“Em sắp tới có
công tác, khả năng không thường liên hệ.”
“Được.”
“Anh sẽ về nhà chứ?”
Nàng đột nhiên hỏi.
Trương Chuẩn sửng sốt một chút, nàng tựa hồ lấy hết dũng khí:
“Sau khi quay phim xong,” tiếng nói hơi hơi phát run: “Anh sẽ trở về sao?”
“Anh,” Trương
Chuẩn rất muốn cho nàng đáp án khẳng định, nhưng chung quy không có nói ra: “Anh
không biết.”
Tạ Đan Di thản nhiên tiếp nhận: “Vậy à,” cô nói: “Gọi anh sau nhé.”
Trương Chuẩn muốn cúp điện thoại, nàng vội vàng bổ một câu: “Em chờ anh, nếu anh còn nhớ tới em, em ở nhà chờ anh.”
“Được.” Trương
Chuẩn không biết làm thế nào đáp ứng lời nàng, anh thu hồi điện thoại, thần hồn
phách lạc mà đi tới phía trước, đi tới đi tới, cảm thấy phía sau như có người
đi theo, đột nhiên quay đầu lại, phía sau mười mét là một bóng dáng quen thuộc.
“Tôi đuổi theo anh,” vóc dáng cao, tóc xoăn che mắt, mang theo mùi nước hoa HUGO: “Anh nghe điện thoại, tôi đi theo ở phía sau, giống chó ngoan đi theo chủ, đốm lửa sáng lên bỗng chốc tắt: “472 bước.”
Trương Chuẩn bước nhanh qua chỗ hắn đứng, như vậy vô vọng, như vậy xúc động, đối
diện người trước mặt, lại ngu ngốc đứng như trời trồng, trời tối, người đi
đường thưa thớt, nhưng anh nắm chặt ngón tay cũng không dám động, không dám ôm,
không dám chạm đến. Chân Tâm ở khoảng cách cực gần chăm chú nhìn anh, chỉ có thể
nương theo ánh đèn dầu của quán nhỏ trong ngõ, miêu tả mặt mày anh, lông mày
rậm, người lại rực rỡ lấp lánh, hắn cầm lòng không đậu đẩy anh một phen, Trương
Chuẩn không phản kháng, hắn lại đẩy anh, đẩy thẳng tới vách tường u ám trong hẻm
nhỏ.
Tất cả đều tự nhiên, hoặc là nói là bọn họ nóng vội, dẫm lên không biết lá cây, Chân Tâm ép Trương Chuẩn sát lên vách tường trong ngõ hẻm tối tăm, trong lỗ mũi đầy mùi hành tỏi cay độc hương vị, môi bọn họ như có nam châm, điên cuồng lưu luyến, tựa như ngày mai trời sẽ sập.
Trương Chuẩn nghe như gió nổi lên bên tai, Chân Tâm gấp gáp: “Tôi chia tay rồi, chia tay với cô ấy rồi.”
Hắn
niệm chú lặp đi lặp lại, Trương Chuẩn càng nhiệt liệt mà ôm lấy hắn, bị hắn cậy
mạnh không biết nặng nhẹ mà nghiền áp, giờ khắc này, bọn họ nguyện ý dùng chân tâm
yêu thương đối phương, khoan dung đối phương, cho dù là dâng hiến chính mình.
“Anh biết Trần Chính Sâm nói sao không?” Chân Tâm cắn cắn ngón tay của Trương Chuẩn.
“Lão
nói chúng ta xong rồi.”
“Lão nói tôi ấu trĩ, ngu ngốc!”
Pass chương 32: 8 chữ, tên một nhân vật trong bộ phim hai nhân vật chính đóng.
Góc editor: vừa edit truyện, vừa xem phim Năm ấy hoa nở trăng vừa tròn, cảm động muốn chớt.

minh cũng thích món này lắm đó, mà lâu lâu mới được ăn 1 lần, tận $30/ người ayce
Có bạn nào nghe qua bài này chưa?