Nhập vai 30

Cao Chuẩn ngồi ở trên giường, anh vừa tắm xong mặc lấy áo thun của Phương Sí, quần lót vừa mua ở siêu thị, hồi hộp chờ đợi.

Phương Sí từ toilet đi ra, không mang mắng kiếng, một tay dùng khăn lông lau tóc, híp mắt nhìn anh: “Không gian mới, có sợ không?”

“Không sợ,” Cao Chuẩn thẹn thùng, cúi đầu, lộ ra cái cổ sạch sẽ xinh đẹp: “Có quấy rầy anh hay không?”

“Không có việc gì,” Phương Sí tùy ý ném khăn lông ở trên sô pha, hắn cũng mặc áo thun, hạ thân mặc nhiều hơn Cao Chuẩn một cái quần đùi, xốc chăn, bò lên giường: “Tay chân cậu không thành thật, đừng nửa đêm đá mặt tôi.”

Cao Chuẩn ngủ phi thường thành thật, đại đa số thời gian anh kỳ thật đều ngủ không được, lại nói dối: “Tôi có đôi khi sẽ lộn xộn, nếu không,” anh khẩn trương xoắn ngón tay: “Chúng ta cùng ngủ cùng chiều đi.”

Phương Sí sửng sốt một chút, lần này, Cao Chuẩn cảm thấy không ổn, lắp bắp, anh kiên trì không được đành nói thật: “Tôi muốn ngủ cùng chiều với anh.”

“Vì cái gì?” Phương Sí hỏi.

Cao Chuẩn không đáp, chỉ bướng bỉnh mà khẩn cầu: “Ngủ cùng chiều, được không?”

Phương Sí thở dài một hơi, đem gối đầu từ đuôi giường tới đầu giường, hắn không thấy rõ, nhưng có thể cảm giác được Cao Chuẩn tầm mắt, là cái loại này vội vàng, hận không thể hóa thành một dòng lũ, nước lũ cuồn cuộn dâng lên trong tầm mắt: “Ngày mai còn phải đi làm, ngủ sớm một chút,” hắn lên giường, gối đầu một bên cánh tay, với tay còn lại lên chốt bắm đèn phòng: “Tôi tắt đèn?”


“Chờ một chút,” Cao Chuẩn có vẻ khẩn trương: “Có thể hay không nắm chặt tay của tôi?”

Phương Sí biết, anh đã thật lâu không đối mặt ngủ chung với người khác, đây là triệu chứng PTSD tiêu biểu: “Hôm nay chúng ta có thể mở đèn ngủ.”

“Không cần,” Cao Chuẩn cuộn thân thể nằm xuống: “Tôi muốn cho anh biết nỗ lực của tôi.”

Loại cảm giác ấm áp này đã rất nhiều năm rồi Phương Sí không trải qua, trái tim giống như ai đục khoét một lỗ, ẩn ẩn đau, hắn ở trong chăn bắt lấy tay Cao Chuẩn, đôi tay lạnh lẽo, tay của nghệ thuật gia: “Tắt đèn, nhắm mắt.”

Cao Chuẩn thực nghe lời hắn, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm ngủ, ngay sau đó chung quanh liền tối sầm, cơ hồ đồng thời, anh theo bản năng nắm chặt tay Phương Sí, bên tai lập tức liền có thanh âm ôn nhu: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

Tiếng quần áo cọ xát với drap trải giường, Phương Sí nằm ngủ với khoảng cách thích hợp, Cao Chuẩn nơm nớp lo sợ mở mắt ra, tối om cái gì cũng nhìn không thấy, anh có điểm luống cuống: “Phương Sí, bác sĩ Phương!”

“Ừ?” Phương Sí thanh âm lười nhác, cùng ở phòng khám bệnh hoàn toàn bất đồng.

“Không có việc gì,” nghe được âm thanh hắn, Cao Chuẩn an tâm, nhưng an tâm không được trong chốc lát, anh lại hoảng loạn mà kêu: “Bác sĩ Phương?”

“Ừ.” Phương Sí trước tiên đáp lại anh, Cao Chuẩn không biết chính mình là làm sao, giống tiểu hài tử lăn lộn không ngủ được, loại cảm giác không biết tên làm cả người anh run rẩy, thậm chí xúc động đến muốn khóc.

“Làm sao vậy?” Phương Sí không thể không từ bên kia giường xoay người lại, mang theo hơi thở ấm áp, cùng một loại hương vị nam tính mà ban ngày không có, Cao Chuẩn không biết xấu hổ mà đem chính mình hoàn toàn giao vào tay hắn, giống nữ nhân vô chủ, mềm mại bám lấy cánh tay hắn. Phương Sí không nói gì, có thể là bởi vì đêm tối, cũng có thể là bởi vì ở trên giường, hắn trở nên không giống chính mình, mà vì yêu cầu của một nam nhân ỷ lại, bí quá hoá liều đem người ôm lấy.

“A…” Cao Chuẩn thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, thanh âm này cực độ nguy hiểm, lại uyển chuyển yếu ớt; mà lúc này trong đầu Phương Sí hình thành vô số tiếng vang, hắn có thể dùng hai tay của mình, ở trên người Cao Chuẩn nơi nơi vuốt ve, từ vòng eo mềm dẻo, đến đôi mông vểnh, kéo áo thun qua khỏi ngực, tiến đến vùng đùi mềm mại, xác thật giống lời Tả Lâm Lâm nói, da thịt cậu tươi mịn như nữ nhân.

Tiếng hít thở của hai người ngày càng gấp gáp, trong căn phòng tối đen như mực này, Cao Chuẩn như con thuyền nhỏ lên đênh trên biển lớn, bão nổi lên, con thuyền xóc nảy đến độ một con gió to liền có thể dập ngã. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, lẫn lộn với thân thể khoái cảm, hành vi phóng đãng làm anh cương cứng. anh bắt đầu rên rỉ, từ nhè nhẹ đến to hơn, ở bên người Phương Sí vặn vẹo như rắn, càng vặn lá gan càng lớn, anh cư nhiên kẹp chặt mông, đem hạ thể cương cứng cọ lên cọ xuống ở bên hông Phương Sí.

Phương Sí đã sớm mê loạn, phóng lao phải theo lao, bên hông bị cọ đến nóng lên, hắn hoang mang mà thừa nhận chính mình thích loại cảm giác này, không những thích còn hơi hơi thử đáp lại ―― hắn hạ lưu mà đong đưa xương hông, dùng nửa ngạnh hạ thể cọ xát Cao Chuẩn cương cứng dương vật. Hành động nhỏ này làm Cao Chuẩn nổi điên, anh vội kéo quần lót xuống, mồ hôi lại làm nó dinh dính, đai lưng quần lót ôm chặt lấy mông, mang đến cho anh một loại biến thái khoái cảm.

Cao Chuẩn buông ra khớp hàm đang cắn chặt, dùng đôi môi nóng bỏng chạm vào gò má Phương Sí, Phương Sí thực mẫn cảm mà né tránh. Cao Chuẩn không buông tay, dùng nửa trọng lượng thân trên ấn trụ cổ hắn, ngẩng đầu, từ dưới tìm kiếm bờ môi của hắn, Phương Sí quá rõ ràng kỹ xảo của anh; trước hắn một bước cúi đầu, đem mặt chôn ở cổ gầy ốm của anh, chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh.

“Ân…Ân…” Cao Chuẩn run run, mông không nhịn được mà vặn vẹo, hạ thân càng ngày càng cương, ở bên Phương Sí nỉ non: “Bác sĩ Phương, bác sĩ Phương!” Anh không biết xấu hổ mà cọ xát, mười đầu ngón tay nắm áo thun Phương Sí, cầu cứu kêu tên hắn, nhưng Phương Sí không phản ứng, chỉ ở bên vuốt ve thân thể anh, hạ thân hơi hơi ngạnh.

Một đêm dai dẳng trôi qua, não ai cũng căng như dây đàn, không biết thế nào kết thúc cũng như thế nào đi vào giấc ngủ, chờ Cao Chuẩn tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, eo anh nhức mỏi, hai cái đùi vẫn cứ kẹp một chân Phương Sí, tối hôm qua h chính là như vậy mà cọ xát. Cao Chuẩn xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, lặng lẽ xốc chăn, chỉ thấy đũng quần dính dính, là một tầng tinh dịch, hạ thể lại có biến.

Sau lưng có tiếng xoay người, tai Cao Chuẩn nhạy bén như tai nai con, một cử động nhỏ cũng không dám. Phương Sí xuống giường, dẫm lên dép lê đi vào toilet, đóng cửa lại, nước tắm ào ào chảy xuống. Cao Chuẩn ôm chân ở trên giường chờ, quần lót ướt dính căng chặt làm anh không thoải mái, anh không dám nhớ lại hồi ức tối hôm qua, quá phóng đãng quá dơ bẩn, nghĩ vậy, anh bật dậy xem xét chăn, sợ làm dơ Phương Sí giường đệm, vừa xoay eo, Phương Sí ra tới.

Hắn cũng không thèm nhìn, chỉ lo mặc quần áo, Cao Chuẩn sợ, nhẹ nhàng mà kêu: “Bác sĩ Phương.”

Hắn không để ý tới anh, lập tức đến phòng bếp đi làm bữa sáng, Cao Chuẩn dùng áo sơmi của mình che lại hạ thân, đuổi tới phòng bếp: “Tối hôm qua là tôi không tốt, anh ngàn vạn đừng…”

“Được,” Phương Sí có vẻ thực bực bội: “Đi tắm rửa, 8 giờ xuất phát.”

Cao Chuẩn kinh hồn táng đảm hỏi: “Vậy khi nào chở tôi về lấy đồ?” Phảng phất đã có thể đoán được kết quả, anh ồm ồm mà nói: “Có phải không lấy hay không?”

Phương Sí lạnh nhạt không trả lời, luộc trứng gà cùng nấu cháo: “Buổi tối lại nói.”

Cả ngày hôm này Cao Chuẩn thất hồn lạc phách mà ngồi ở văn phòng, thư kí tới tìm vài lần đều bị anh đẩy đến chỗ Justin, thẳng đến ba giờ chiều, Justin có việc đi trước, anh mới miễn cưỡng nhìn mấy văn kiện. Thất thần ngồi ngốc đến bốn giờ rưỡi, anh nhích người hướng đến chỗ Phương Sí. Lúc chạy tới, thư kí Lý còn chưa đi, thân thiết mời anh ly trà, gọi vào bên trong: “Bệnh nhân cuối cùng đã đến!”

Cao Chuẩn mỉm cười nói lời cảm tạ, ngồi nghỉ ở ghế dài, quả nhiên chờ không đến năm phút đồng hồ, cửa phòng khám bệnh liền mở, nam nhân vóc dáng cao ráo, mặc tây trang hoàn mĩ, hoạt bát mắt hai mí, hormone tuổi trẻ bắn tứ phía, tay phải ngón giữa đeo chiếc nhẫn bạc được đặc chế, Cao Chuẩn nhớ rõ là tác phẩm của nghệ thuật gia người Ba Lan: “Justin?” Anh kinh ngạc mà kêu tên.

Justin so với hắn còn ngạc nhiên hơn, hai mắt trừng to như quả nho, trong mắt đầu tiên là kinh hỉ, sau đó là kinh hoàng, cuối cùng mới khôi phục bình tĩnh: “Thưa thầy,” hắn tôn kính mà chào hỏi, khẩu âm không được chuẩn: “Thầy như thế nào cũng…”

Hắn nói chính là cố vấn tâm lý, Cao Chuẩn trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng thực mau bày ra bộ dáng trưởng bối: “Gần đây áp lực lớn, muốn tới để thả lỏng, còn cậu?”

“Em, em cũng vậy.” Hắn rõ ràng đang nói dối, Cao Chuẩn không hứng thú tìm hiểu: “Buổi triển lãm đời nhà Chu chuẩn bị thế nào?”

“Giai đoạn đầu đã kết thúc, đang chuẩn bị giai đoạn thứ hai.” Đang nói, hắn theo thói quen mà đem thân hình cao lớn hướng Cao Chuẩn dựa, cái loại này hít thở không thông cảm giác áp bách lại tới nữa, Cao Chuẩn trốn tránh lui về phía sau, cửa phòng khám bệnh lúc này mở ra, Phương Sí xoa thấu kính đứng ở cửa, dùng một loại lễ phép lại quen thuộc ngữ khí nói: “Cao tiên sinh, tới sao?”

Cao Chuẩn đương nhiên đi qua, khi đi ngang qua Justin còn thuận miệng nói câu “Nghỉ ngơi nhiều”, thẳng đến cửa ở sau lưng đóng lại, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

“Hai người biết nhau?” Phương Sí thận trọng hỏi.


“Bình thường mất ngủ mà thôi.” Phương Sí đem bệnh án trên bàn làm việc khép lại, nguyên nhân bệnh kia hắn viết chính là: Có tính ảo tưởng với cấp trên, đồng tính.

“Là quá mệt mỏi sao,” Cao Chuẩn lầm bầm lầu bầu: “Hắn không giống người sẽ mất ngủ.”

Phương Sí ngữ khí đột nhiên không vui: “Anh quan tâm hắn?”

Cao Chuẩn sửng sốt một chút, lập tức nói: “Không, tôi chỉ là…”

Phương Sí ngồi xuống ghế, hắn biết chính mình quá khích, bởi vì nhớ tới nội dung cố vấn vừa rồi, lúc nói tới tính dục của cấp trên, người trẻ tuổi kia si mê mà nói: “Tôi cảm thấy anh ta cũng có ý với tôi.”

“Sao cậu có ý nghĩ vậy?” Phương Sí vừa làm ký lục vừa hỏi.

“Hắn có khi sẽ nhìn lén tôi từ cửa sổ văn phòng hắn, lúc tôi cố ý tới gần anh ta, anh ta dường như thẹn thùng phản ứng, tôi cảm thấy anh ta cố tình câu dẫn tôi!”

“Anh ta cố tình?” Khi đó Phương Sí còn không biết vị cấp trên này là ai, hỏi đến không hề cảm tình.

“Không có, anh ta sẽ không,” người trẻ tuổi chớp chớp đôi mắt to, có vẻ thực hưng phấn: “Anh ta đang đợi tôi chủ động,” hắn biểu hiện không giống như là cần cố vấn, mà như là đang thương lượng: “Anh ta dù sao cũng là cấp trên, lớn tuổi hơn tôi, không có khả năng chủ động.”

“Tuổi hai người cách biệt rất lớn sao?”

“Mười mấy tuổi,” nói đến tuổi, hắn tựa hồ có chút nhụt chí, thực mau lại tự mình bình phục: “Nhưng tuổi không là vấn đề, you know.”

“Cậu từng sinh sống ở nước ngoài?”

“Đúng vậy, khi còn nhỏ vẫn luôn ở Canada.”

“Giờ cậu tính thế nào,” Phương Sí ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ở hiện thực nguy hại có hang chữ “Nguy hiểm”, “Thích cấp trên.”

“Tìm cơ hội thích hợp lấp kín,” người trẻ tuổi cau mày tự hỏi: “Anh ta thực khôn khéo.”

“Nguyên bản xu hướng giới tính của cậu là?”

“À, tôi có bạn gái,” người trẻ tuổi vân vê cà vạt, tơ tằm dệt nổi, nhìn ra được giá trị xa xỉ: “Vì anh ta, tôi chia tay,” hắn tự giễu mà cười: “Hiện tại tôi đối anal sex cũng không còn phản cảm.”


“Ngươi đem hắn lấp kín là chỉ,” Phương Sí châm chước dùng từ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là dùng hắn vừa rồi cái kia từ: “Cùng anh ta làm tình?”
Người trẻ tuổi cười liếm liếm môi: “Sodomite.”

Sodomite, đồng tình luyến ái, Phương Sí nỗ lực khống chế chính mình cảm xúc, hắn không nghĩ ở Cao Chuẩn trước mặt thất thố: “Tên Justin này nhiêu tuổi rồi?”

“Tháng trước vừa vừa mừng sinh nhật hai mươi ba tuổi,” Cao Chuẩn biểu tình tự nhiên, giống nai con vô tội, hiển nhiên đối Justin ý dâm hoàn toàn không biết gì cả: “Hắn vẫn là còn trẻ, làm sao vậy?”

“Lại đây,” Phương Sí muốn hắn vươn tay, lời mời rõ ràng, Cao Chuẩn lập tức mặt đỏ, e lệ ngượng ngùng thò lại gần, bị chặn ngang ôm chặt, Phương Sí dán hắn lỗ tai cực nóng mà nói: “Cách hắn xa một chút, càng xa càng tốt.”

Lời nói nóng bỏng bên lỗ tai làm Cao Chuẩn rùng mình: “Vì cái gì? Cậu ta nói cái gì?”

“Không có, không có,” Phương Sí không thể để lộ người bệnh tin tức, cường ngạnh mà nói: “Anh có nghe lời tôi không?”

Cao Chuẩn lập tức gật đầu, Phương Sí cơ hồ là mệnh lệnh: “Không được ở chung với cậu ta.”

“Nói cho tôi biết rốt cuộc làm sao vậy?”

“Một vừa hai phải cần tôi nói rõ sao,” Phương Sí ngữ khí ái muội, ngón tay như có như không mà đùa bỡn Cao Chuẩn vành tai: “Tôi không thích anh cùng nam nhân khác tiếp xúc, đặc biệt là hắn.”

Cao Chuẩn quả thực không thể tin được lời hắn nói như vậy, tri giác trở nên dị thường nhanh nhạy, thậm chí nghe được đến chính mình máu lưu động thanh âm, da thịt anh đỏ lựng không màng tất cả mà ôm chặt Phương Sí.

“Chút nữa chở anh trở về lấy đồ vật.” Phương Sí lại cho anh khối đường.
Cao Chuẩn vui sướng đến không biết như thế nào là tốt: “Thật?”

“Nhưng là đáp ứng tôi, lên giường liền ngủ”

“Tôi đáp ứng, anh nói cái gì tôi đều đáp ứng.”

Phương Sí căn bản không tin hứa hẹn của anh, lên tới giường anh không phải là anh, mà mình cũng trở nên không giống chính mình.


Góc editor: chương gì mà xoắn não. Từ bệnh nhân đến bác sĩ đều có bệnh.

Anal sex: làm tình bằng hậu môn.

Sodomite, là một cách nói khác của anal sex.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s