“Cảm ơn chị dâu!” Tiểu Uông cùng các nữ nhân viên nhận nước khoáng từ Phùng Uẩn Đình, rối rít nói lời cảm ơn.
“Gì mà chị dâu chứ,” Phùng Uẩn Đình thẹn thùng mà xua tay,
thăm ban ngày đầu tiên, cô nàng mua nước cùng điểm tâm mời mọi người, bao gồm
cả tài xế lẫn trợ lí: “Chúng tôi còn chưa công khai, ngầm hiểu thôi.”
“Thầy Chân mang cô đến thăm ban, là một nửa công khai rồi!” Các nữ nhân viên vây quanh cô nàng, trước sau rối rít làm quen: “Minh tinh nào mà không có bạn thân là con gái chứ, chuyện này là chuyện nhỏ!”
Các nàng ríu rít, Chân Tâm ở một bên bực bội mà xem kịch
bản. Cô nàng đột nhiên tới, làm trái tim Chân Tâm đập như trống bỏi, vội bỏ tay
Trương Chuẩn ra. Cô nàng rõ ràng nhìn thấy, nhưng giả như không phát hiện, tắm
rửa thay quần áo, bò lên trên giường, nàng còn cầm áo mưa vị dâu tây cùng vị bạc
hà hỏi hắn phải dùng cái nào.
Chân Tâm cảm thấy đau đầu, tựa như các nàng nói, nam minh
tinh nào mà không có bạn gái, hiện tại giữa hai người đều không có vấn đề, hắn
lấy cái gì đẩy nàng ra? Nói chính mình gần đây thích nam nhân?
“Honey,” Phùng Uẩn Đình hàn huyên xong, kéo cánh tay hắn
ngồi lại đây: “Các cô ấy thật phiền phức, nói hoài cũng nói chưa hết chuyện.”
“Em thật muốn cùng anh công khai?” Chân Tâm lười nhác hỏi.
Phùng Uẩn Đình nói không nên lời “Không”, còn chưa biết phản ứng thế nào, cửa
mở, Tiểu Đặng chơi di động tiến vào, dùng chân đẩy cửa ra, Chân Tâm đôi mắt
không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm cửa, giống như là vở tuồng sắp khai diễn,
biết rõ ngươi phải tập trung nhìn sân khấu, không nguyện ý dời đi tầm mắt.
Quả nhiên trong chốc lát, Trương Chuẩn xuất hiện, trang phục chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, tây trang phi thường chú ý, phần eo hẳn là cố ý sửa, độ cong hoàn mỹ, thắt nơ tơ tằm ascot tie, hoa đen trắng xen lẫn, mùi nước hoa xa xỉ lan tỏa khắp phòng.
Chân Tâm động tình, da đầu đều có
chút đã tê rần, Phùng Uẩn Đình bỗng nhiên nói: “Anh ta thật đẹp trai, tối hôm
qua em nhìn còn không chớp mắt.”
Chân Tâm nhất định là bị hình ảnh
trước mắt làm nên thất thần, ngây ngốc mà nói: “Anh ấy kỳ thật ngày thường bộ
dáng càng đẹp mắt, rất thoải mái, như bây giờ thì không đẹp.”
“Vậy à,” Phùng Uẩn Đình âm cuối kéo dài: “Thì ra anh không thích phim người ta đóng, mà thích anh ta ngoài đời sao?”
Đây là lời nói có ẩn ý, Chân Tâm ý thức được chính mình nói lỡ lời, muốn giải thích, nàng lại đùa nghịch bộ móng mới làm của mình, bộ dáng không thèm để tâm.
Trương Chuẩn kỳ thật vừa vào cửa
liền thấy Chân Tâm, hắn cùng tối hôm qua tách ra giống nhau, ánh mắt sáng rực
nhìn anh bỏng rát, còn có bạn gái đi theo, như là bức tranh hiện đại được in
thu nhỏ, nữ nhân từ trên trời rơi xuống, bọn họ trời đất tạo nên giống nhau mà
xứng đôi.
Trần Chính Sâm cau mày đi tới, bàn
tay bụ bẫm nâng cằm anh: “Đôi mắt làm sao mà sưng, còn có tơ máu, buổi tối nghĩ
cái gì mà không ngủ được!”
“Xem kịch bản quá muộn,” Trương Chuẩn nói dối: “Đọc chưa hiểu cho lắm, nên diễn thử.”
“Đoan Chính,” Trần Chính Sâm không vui: “Thuốc nhỏ mắt từ Nhật Bản đâu, đi kiếm mau!”
Đoan Chính chạy đi tìm, tìm tới giao
cho Tiểu Đặng, nhắc nhở nói: “Chạy nhanh, hôm nay phải chạy hai cảnh lận, đừng
chậm trễ.”
Chỉ có Chân Tâm cùng Phùng Uẩn Đình
bên cạnh có ghế dựa, Trương Chuẩn xấu hổ mà dựa gần bọn họ ngồi xuống, cười cười
chào hỏi, hắn biểu hiện có chút co quắp, bộ dáng không dám ngẩng cao đầu, Phùng
Uẩn Đình rất nhiệt tình, cách Chân Tâm chủ động vươn tay chào hỏi: “Thầy Trương,
tối hôm qua quá vội vàng, cũng chưa kịp chào hỏi, diễn xong mời anh đi ăn cùng
tụi tôi.”
Trương Chuẩn kinh ngạc nhìn nàng, rõ ràng phát hiện, lại tựa hồ không chút nào để ý, cùng Tạ Đan Di hoàn toàn khác biệt. Anh nhẹ nhàng bắt tay nàng, cái tay kia mềm như bông, làm người không đành lòng thương tổn.
Tiểu Đặng vặn ra thuốc nhỏ mắt, đỡ má
Trương Chuẩn: “Anh, ngẩng đầu lên, đừng sợ.”
Chân Tâm nhìn chằm chằm Tiểu Đặng, tay chống cằm, hắn chỉ là nâng, Chân Tâm lại mang lòng ghen ghét, ngoài miệng chua lòm: “Thuốc nhỏ mắt, có cái gì đáng sợ.”
Tiểu Đặng không nghe ra hắn nói lời ghen tuông, cười hỏi Trương Chuẩn: “Anh, em
nói này,” sau đó lệch về một bên đầu, thân mật mà nhìn Chân Tâm nói: “Anh ấy
đặc biệt sợ thuốc nhỏ mắt!”
Trương Chuẩn đỏ mặt, xác thật có chút khẩn trương, ngón tay nắm li quần: “Nhỏ nhanh lên!”
“Anh ấy thật đáng yêu,” Phùng Uẩn Đình cầm tay hắn, cùng hắn mười ngón giao
triền: “Em chưa từng gặp qua nam nhân nào sợ thuốc nhỏ mắt.”
Chân Tâm nghe những lời nàng nói,
dùng ngữ khí nghịch ngợm ngây thơ, Chân Tâm bỗng nhiên cảm thấy nàng thực dễ
thương, muốn xoa nắn khuôn mặt hồng hồng của nàng.
“Anh, anh đừng khẩn trương, sắp xong
rồi!” Tiểu Đặng luống cuống tay chân quan sát mặt Trương Chuẩn, đầu ngón tay
ướt đẫm nước nhỏ mắt, Chân Tâm rất muốn đứng lên nói “Tôi đi đây,” nhưng hắn bị
Phùng Uẩn Đình bắt lấy, chọc phá đến tâm phiền ý loạn.
“Được rồi, cứ như vậy.” Trương Chuẩn
đẩy Tiểu Đặng ra, nhắm hai mắt, miệng hơi hơi mở ra, trên má ngang dọc đan xen
như là nước mắt, Chân Tâm tự tiện tưởng tượng thành tối hôm qua bộ dáng tách ra
của anh.
Đưa mắt nhìn quanh, phòng như vậy nhiều người, đạo diễn, kịch vụ, ánh đèn, camera, mấy chục đôi mắt, Chân Tâm lại nhịn không được tưởng tượng vượt rào, hắn đầu tiên là móc di động ra, thân mình hướng Trương Chuẩn, chân dài tự nhiên mà vậy với qua, dán bên cạnh đùi Trương Chuẩn, Trương Chuẩn cảm giác được, lặng lẽ thu hồi chân, lúc này Chân Tâm liền đem điện thoại cất vào túi quần, đem bàn tay đa tình đặt lên ghế dựa giữa hai người, tay Trương Chuẩn đang ở nơi đó, vô ý thức mà chạm tay ở ghế dựa.
Ngón út móc ngón út. Trương Chuẩn cả kinh, mặt không tự giác mà liếc nhìn Chân Tâm bên này, Chân Tâm không biết thoả mãn mà nhìn kinh ngạc biểu tình của anh, ngón út chậm rãi, tình sắc mà cọ ngón út của anh.
Chỉ là ngón út, Trương Chuẩn lại cảm thấy cả người đều run rẩy, đôi mắt đau xót, không mở ra được, trong bóng tối không biết người khác có phải hay không thấy, cái loại này cấm kỵ, yêu đương vụng trộm dường như khoái cảm làm anh hôn mê, vừa lo sợ, nhưng lại không muốn thu hồi ngón tay.
“Ai nha, thân mật quá nha,” Trần Chính Sâm đột nhiên ở gần chỗ nói chuyện, Trương Chuẩn bị dọa choáng váng, ngơ ngác mà không dám động, nghe hắn tiếp theo nói: “Trộm quen bạn gái, còn gạt tôi!”
Chân Tâm không ra tiếng, Phùng Uẩn Đình từ từ mà nói: “Ai nha đạo diễn Trần, là em không cho anh ấy nói, chú không được trách anh ấy!”
Trương Chuẩn chớp chớp mắt, chịu đau mở mắt, mê mang thấy Trần Chính Sâm mặt, nhìn theo tầm mắt vui cười của hắn, dừng ở bàn tay nắm chặt của Chân Tâm cùng Phùng Uẩn Đình, trong nháy mắt, tâm như chết lặng, không có giận, cũng không có đau, tất cả cảm giác đều đánh mất, yên lặng nhìn, anh cuộn lại ngón út, tránh thoát tay Chân Tâm.
“Các bộ phận chuẩn bị,” Đoan Chính ở
giữa phòng vỗ tay: “Hôm nay là diễn cảnh trị liệu đầu tiên, mọi người chú ý một
chút, thầy Chân, thầy Trương, mời hai người thử diễn một lần đi.”
Chân Tâm cùng Trương Chuẩn một trước một sau đứng lên, đi đến trước ống kính, đứng trước ghế dựa đã tạo thành góc 60 độ, Chân Tâm ngồi kế bên ghế: “Mời ngồi,” hắn đối Trương Chuẩn nói: “Hôm nay chúng ta thử xem lần trước nói tứ chi tiếp xúc luyện tập.”
Trương Chuẩn đứng đối mặt hắn, thật sâu hít một hơi, anh không ngừng bảo chính mình, đây là diễn kịch, là diễn kịch, hai tay run rẩy sờ lên chính mình tây trang cúc áo. Chân Tâm vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt hắn trở thành si mê mang theo chút khiêu khích, làm Trương Chuẩn gương mặt đỏ bừng, anh chuyển động thủ đoạn, cởi bỏ từng hột nút, lộ ra mảnh khảnh áo sơmi cùng dây thắt lưng.
“Chậm một chút,” Trần Chính Sâm ngồi bắt chéo chân, ở rất gần quan sát bọn họ: “Trương Chuẩn dụ hoặc một chút.”
Chân Tâm nuốt nuốt nước miếng, hai tay không ngừng nắm chặt. Trương Chuẩn dùng một loại hiến thân thần thái thong thả mà cởi áo vest, cởi xong liền vắt lên trên ghế, lúc xoay người, tác động phần eo cơ bắp, xuyên thấu qua áo sơ mi bó chặt, phi thường gợi cảm. Tiếp theo anh đi cởi cà vạt, một tay nhẹ nhàng mở nút thắt, cà vạt tơ tằm liền rũ, rơi xuống đất tản ra, cổ áo mở rộng.
“Chúng ta luyện tập một chút,” anh nhấp hạ môi, cái loại này rụt rè bộ dáng thật sự quá có phong tình: “Như vậy được không?”
Chân Tâm kích động mà nhìn chăm chú vào anh, nửa ngày không nói gì, như là một hồi chỉ có bọn họ hai cái biết đến ngầm trò chơi, Trương Chuẩn cảm thấy thẹn đến phát run, thấp giọng lại hỏi một lần: “Như vậy được không?”
“Dừng một chút,” Trần Chính Sâm quơ quơ trong tay kịch bản,
giống như không biết nên nói như thế nào, nửa ngày mới mở miệng: “Thầy Chân, cậu
biểu hiện quá nóng bỏng, thu liễm lại, lúc này cảm tình Phương Sí đối với Cao
Chuẩn còn chưa sâu đậm.”
Sâu đậm thế nào, hắn không nói rõ, ở đây mọi người đều hiểu, Chân Tâm biểu hiện quá động tình. Phùng Uẩn Đình không mất thời cơ đi lên, đem nước đưa tới bên tay Chân Tâm, dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn: “Honey, anh muốn hay không nghỉ ngơi một chút?” Cơ hồ đồng thời, nàng liếc mắt nhìn Trương Chuẩn một cái, Trương Chuẩn thấy được oán hận nơi khóe mắt của nàng.
“Để ý thời gian,” Trần Chính Sâm để ý khoảng cách của Phùng
Uẩn Đình, dậm dậm chân: “Mau mau đi xuống.”
Chân Tâm chỉnh rối đầu tóc, đeo mắt kính, nhìn chằm chằm
Trương Chuẩn qua thấu kính không dính bụi trần: “Thời điểm anh ở trong phòng
luyện tập, trong lòng nghĩ cái gì?”
Trương Chuẩn bị hắn nhìn chằm chằm đến khổ sở: “Nghĩ đến anh,” đây là lời kịch, phảng phất lại là tiếng lòng, làm anh không khỏi nắm chặt cà vạt: “Tôi tưởng tượng anh đứng ở đối diện.”
Trần Chính Sâm đánh gãy lời hắn: “Nhanh nhảy cóc, trực tiếp
đến ‘khoảng cách này anh chịu đựng được sao’.”
Chân Tâm vì thế đứng lên, bình tĩnh đem Trương Chuẩn nhìn,
cẩn thận mà tiến lên một bước, Trương Chuẩn cả người đều căng chặt, muốn lùi
bước, nhưng nhịn xuống, an tĩnh mà chờ hắn đi tới.
“Khoảng cách này anh chịu đựng được sao?” Cơ hồ mặt dán
mặt, Chân Tâm hỏi.
Trương Chuẩn lập tức cúi đầu, trong lòng ẩn ẩn mà đau, lại
làm bộ mang theo bộ dáng cười cười: “Như vậy rất kỳ quái.”
Là cái loại này bị bạn tốt cười nhạo, Chân Tâm nghe được ra, hắn là cường chống ở diễn: “Tôi có khả năng sẽ biểu hiện đến tương đối có xâm lược tính.” Dựa theo kịch bản nhắc nhở, hắn đi phía trước một bước, như là thân thiết, lại như là bức bách, Trương Chuẩn theo sát lui về phía sau, tâm lý yếu ớt căn bản không cần biểu diễn.
Chân Tâm trong lúc nhất thời hoảng hốt, phân không rõ đây là hiện thực hay là diễn trò, tiến thóai lẫn nhau thử chính là hai người bọn họ, vẫn là Cao Chuẩn cùng Phương Sí: “Vì cái gì mà trốn,” hắn có chút đau thương hỏi, kia không phải Phương Sí thanh âm, là chính hắn: “Ngày đó, buổi tối, chúng ta đều ôm ở cùng nhau, hiện tại vì cái gì sợ hãi?”
Hắn nói phảng phất chính là đêm qua. Trương Chuẩn mày nhảy dựng, muốn trả lời, nhưng lại phát không ra tiếng, lời kịch vài lần đọng ở trong cổ họng, Chân Tâm không cho anh thời gian, vội vàng mà đi phía trước một bước, Trương Chuẩn bị dán sát trên vách tường, phía sau lưng dán cứng rắn xi măng thạch cao, Chân Tâm ở trước mặt anh hai centimet, hơi thở không ngừng phun lên trán.
Trương Chuẩn nhắm mắt. Người khác không nhìn ra, nhưng Chân Tâm thấy được rõ ràng, anh biểu tình như muốn khóc. Thế giới giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ, lông mi rung động, kịch bản viết Phương Sí lùi bước, nhưng Chân Tâm không muốn lui, dán bên Trương Chuẩn lỗ tai, hắn nhu tình nỉ non: “Tiếp theo chúng ta thử xem đụng vào.”
Hắn đem ngón tay thon dài ở trước mắt Trương Chuẩn: “Tôi chạm vào mặt anh có thể chứ?”
Trương Chuẩn ánh mắt dao động trên những ngón tay, nhìn bàn tay chậm rãi vuốt lên trán mình, anh khẩn trương đến đổ mồ hôi, ngón tay theo mũi đi xuống, dừng ở nhân trung, xẹt qua cánh môi, Chân Tâm đầu óc ong ong, hắn sớm đã quên trình tự kịch bản, cơ hồ lung tung vuốt ve Trương Chuẩn thân thể.
Tình huống không đúng rồi, hiện trường nhân viên công tác
đều có thể cảm giác được, ánh mắt hai mặt nhìn nhau, Trương Chuẩn hoảng loạn mà
cầu xin: “Có thể, có thể hay không dừng lại!”
“Nhẫn nại một chút.” Chân Tâm ngữ khí cùng cốt truyện không
hợp, giống nóng nảy sắc tình cuồng.
“Dừng lại, dừng lại,” Trương Chuẩn bắt đầu xô đẩy hắn, Chân Tâm biểu hiện đắc ý, sau đó nhẹ nhàng tượng trưng cùng anh lôi kéo, nhưng hắn không có, mà là toàn lực dựa trên tay Trương Chuẩn, giống muốn đem anh chiếm làm của riêng, gắt gao ấn ở trên tường, ngăn chặn không cho động đậy. Trương Chuẩn vai lưng run rẩy, nước mắt theo xương gò má chảy xuống, Chân Tâm nắm cằm anh, cưỡng bách xoay qua mặt anh, môi chạm môi.
“Dừng dừng dừng!” Trần Chính Sâm tức giận đến mức quăng kịch bản: “Chân Tâm ngươi không đúng, hoàn toàn không đúng!”
Chân Tâm biết chính mình làm sai, ngượng ngùng mà buông ra
Cao Chuẩn, bộ dáng hợp tình hợp lí: “Tôi cảm thấy như vậy xử lý càng kịch liệt,
càng mang tính xung đột.”
Trần Chính Sâm cho hắn mặt mũi, không cùng hắn bốc hỏa:
“Trương Chuẩn, anh có biết diễn không,” nói xong một câu, cố ý cấp Chân Tâm
nghe: “Lại như vậy đi xuống, có đọc kịch bản chưa?”
Hắn hỏi Trương Chuẩn có phải đang diễn không, không phải,
Chân Tâm minh bạch, rũ đầu muốn ôm vai Trương Chuẩn, tay lại bị bắt được, là
Tiểu Đặng, trừng mắt, hung hăng đẩy hắn một phen. Phùng Uẩn Đình vội vàng chạy
tới, lôi kéo Chân Tâm cánh tay, cho rằng bọn họ muốn động thủ, bốn người mạch
nước ngầm mãnh liệt mà giằng co, không một người lên tiếng trước.
Cuối cùng là Trương Chuẩn, dùng cổ tay áo lau mặt, đẩy ra Tiểu Đặng, từ trong tay Phùng Uẩn Đình túm ra Chân Tâm tay áo, giống cho nàng lời hứa hẹn: “Diễn tiếp.” Sau đó đi qua Chân Tâm đẩy mạnh toilet.
“Cùm cụp” vang lên,tiếng khóa cửa phòng vệ sinh.
Góc editor: edit chương này mà quắn quéo cả lên, hai người là đang đóng phim giả tình thật sao?

Ascot tie, nhìn đẹp chứ ha.