Tiếng di động nhắc nhở vang lên là của Cao Chuẩn. Phương Sí lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng thân thể, có chút hoảng loạn, qua loa thu hồi ngón tay: “Chúng ta nghỉ một lát đi.”
Cao Chuẩn chậm rãi từ túi quần tìm di động, móc ra liếc mắt nhìn một cái: “Không có việc gì,” mặt không biểu tình, “Thông báo của ngân hàng, Lâm Lâm dùng thẻ ở nước Đức mua túi gì đó.”
“Cô ấy…” Phương Sí phát hiện hai mắt của mình không rời đi người đối diện, áo sơmi thì hỗn độn, ống quần thì nhàu nhĩ: “Cô ấy khi nào trở về?”
Cao Chuẩn quay đầu đi, mặt hướng bên kia phòng khám bệnh: “Một tháng, hoặc là hai tuần.”
Yên tĩnh một lúc, Phương Sí nhịn không được hỏi: “Mấy ngày này anh vẫn luôn mất ngủ?”
“Trong đầu lộn xộn.”
“Suy nghĩ cái gì?”
Cao Chuẩn quay đầu lại: “Tôi nếu nói là nghĩ đến anh,” anh liếm liếm môi: “Có phải là không thể?”
Phương Sí hít một hơi thật sâu, không biết trả lời thế nào, hai tay nắm lại, ngồi nguyên trên ghế: “Nghĩ tôi thế nào?”
“Nghĩ tới tay anh, giọng nói của anh,” Cao Chuẩn vừa nói vừa nghiêng người, gối cánh tay nằm nghiêng trên ghế trị liễu đỏ thẫm, mông eo tạo thành hình chữ S, đường cong nữ tính mê người: “Tay của anh rất nóng, mang theo sức, dùng sức mà bắt lấy tôi, giọng nói mạnh mẽ, có thể là bởi vì tính dục, anh nói xem anh có nghĩ …”
“Nói bậy!” Phương Sí đứng lên, thở dốc kịch liệt.
Cao Chuẩn cười: “Bất quá là tôi một bên tình nguyện tưởng tượng,” anh lộ ra một loại kỳ diệu thần thái, cười khổ, mang theo bi thương: “Nghĩ tới anh, tôi liền không nhớ hắn ta.”
Phương Sí không biết mình bị làm sao, nhất định là trúng ám chỉ của Cao Chuẩn, cùng anh miêu tả giống nhau như đúc, dùng đôi bàn tay ấm nóng bắt lấy người kia, thô bạo mà khóa chặt vòng eo anh, bẻ cổ tay anh ra hai bên, kích động đến giọng nói mất tiếng: “Là như thế này sao, là tôi như thế này đùa bỡn anh sao!”
Cao Chuẩn bị hắn xoa lung tung, tóc tán loạn bên sườn mặt, trong nháy mắt, anh sinh ra ảo giác bị cường bạo, mà người nằm trên mình là Phương Sí, anh sinh ra hoảng sợ mà nhìn chằm chằm, không có phản kháng.
Phương Sí được nước làm tới, dùng sức lực càng lớn, làm cho tóc mình cũng rối loạn; hắn cuồng bạo như vậy, chính là muốn cho Cao Chuẩn phản kháng, phải phản kháng không thể cho hắn muốn làm gì thì làm, phải thoát khỏi bóng ma tâm lý kia ―― Cao Chuẩn lại ngoan ngoãn, giống chính hắn nói, có xoa nát cũng không muốn bị buông ra.
Thở gấp thở gấp, Phương Sí
chậm lại, xúc động qua đi, đôi mắt dường như rốt cuộc thấy rõ, nằm trên ghê đỏ
thẫm, Cao Chuẩn bị hắn lăn lộn đến không ra gì, bị bóp chặt đến đỏ ửng, áo sơmi
từ trong quần kéo ra ngoài, một bàn tay bị hắn gắt gao nắm chặt, một cái tay
khác bị kẹp ở giữa hai chân, ngón cái thật sâu véo tiến thịt…Hắn hận không thể tát
mình một cái, đây là cố tình bắt nạt người bệnh, hắn phỉ nhổ chính mình, sao
lại bất kham đến giống cầm thú.
Hắn buông tay ra, cuống quít chỉnh lại đầu tóc của mình, sau đó là áo sơmi, quần, xác nhận bộ dáng chỉn chu, mới dám đem ánh mắt hướng Cao Chuẩn. Cao Chuẩn cuộn tròn, đôi mắt ướt mở to, anh là vô tội, nhưng thoạt nhìn như vậy nhát gan, giống như vừa mở miệng liền phải nói ra “Thực xin lỗi”, thực xin lỗi là anh dụ dỗ tâm ma Phương Sí.
Phương Sí vụng về nắm tay anh, từ trên ghế đỡ anh ngồi dậy, anh lại sợ hãi mà co rúm, lập tức lại sợ Phương Sí không vui, vụng về mà cầm cái tay kia, run rẩy dựa theo gã ngồi dậy.
Phương Sí thuận thế liền đem anh ôm lấy, rất nhẹ, sợ anh liên tưởng lúc bị thương: “Sợ hãi?”
Cao Chuẩn ở trong lòng ngực hắn phát run, nửa ngày mới nói: “Không quan hệ.”
Phương Sí vòng khẩn cánh tay, lực đạo không tự giác tăng lên, hắn lại tưởng vỗ về chơi đùa anh: “Buổi tối anh sẽ càng sợ hãi hơn?”
Cao Chuẩn không ra tiếng.
“Nếu không…” Đầu óc nóng lên, Phương Sí thế nhưng nói: “Anh có thể tới nhà của tôi.”
Cao Chuẩn trong lòng kinh hoàng, máu toàn thân vọt một phát lên đỉnh đầu, hạnh phúc đến thậm chí có chút choáng váng.
“Bất quá chỉ có một cái giường đôi, chúng ta có thể nằm đối ngược mà ngủ, khăn lông bàn chải đánh răng gì đó có thể mua ở trên đường, sáng mai chở anh về nhà thay đồ.”
“Thật sự?” Cao Chuẩn sợ
bừng tỉnh trong giấc mộng đẹp, phóng nhẹ thanh âm, thử thăm dò ôm lấy lưng
Phương Sí: “Không phải gạt tôi?”
“Không gạt anh,” Phương Sí
muốn tới bàn làm việc đi lấy giấy cùng bút: “Nhưng chúng ta trước tiên phải
hoàn thành trị liệu.”
Cao Chuẩn không buông hắn ra: “Hôm nay không trị, không được sao?”
Phương Sí bị anh chọc cười: “Tôi nhận thức anh, chính là vì trị liệu cho anh.”
Cao Chuẩn lúc này mới buông tay, chờ hắn đem giấy bút lấy tới, vừa cúi người, người kia lại dán đến lòng ngực hắn, Phương Sí thực bất đắc dĩ, bất đắc dĩ nhưng lại mang theo điểm ngọt ngào: “Anh nói lúc bị tiến vào là lúc anh sợ hãi nhất,” cảm giác trong lòng ngực người kia kịch liệt run rẩy, hắn lập tức ôm đầu vai cậu: “Nếu anh sợ hãi có thể phân cấp, anh cảm thấy so với kia hơi thứ một bậc sợ hãi là cái gì?”
Cao Chuẩn biểu hiện thật sự không phối hợp: “Chúng ta không nói cái này không được sao,” anh bắt đầu bất an mà vặn vẹo: “Tôi muốn đi nhà anh, đi liền giờ đi.”
“Không trị liệu thì không qua nhà tôi.” Phương Sí giống hù dọa tiểu hài tử, Cao Chuẩn trầm mặc một trận, bị bắt đi vào khuôn khổ: “Đại khái là lúc cùng nam nhân ở bên nhau.”
Phương Sí bị anh chặt chẽ trói buộc, chỉ có thể dùng một bàn tay viết xuống giấy: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”
Phương Sí làm dấu hiệu tay dừng dừng: “Là lúc nãy?” Phát hiện vấn đề này hỏi không thích hợp, hắn liền sửa lời: “Tôi là nói, giống tôi vừa rồi như vậy đối với anh.”
Cao Chuẩn không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Lúc anh trói buộc tôi.”
Phương Sí tò mò: “Tôi làm như vừa rồi… Khi dễ anh, ở vị trí nào khiến anh sợ hãi?”
“Anh là ở khi dễ tôi sao?” Cao Chuẩn ngữ khí lộ ra kinh ngạc.
“Anh cảm thấy… Tôi đang làm gì?”
“Anh muốn trừng phạt tôi, bởi vì tôi không nghe lời.”
Ngòi bút nhấn mạnh xuống mặt giấy, Phương Sí cảm thấy không ổn, Cao Chuẩn xem hắn là người nắm quyền, mà trong thế giới người bệnh, có nghĩa là hắn có quyền khống chế tuyệt đối: “Tôi là bác sĩ tâm lí, không có quyền trừng phạt anh.”
“Không, lúc tôi làm tốt, tôi sẽ được anh khen thưởng; nhưng lúc anh tức giận, nhất định tôi đã làm sai.”
Phương Sí nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, theo thuật ngữ tâm lý học mà nói, chuyện này được xem là lạm dụng quyền lực, có điều trị liệu kiểu này chưa từng phát sinh, bởi vì hắn vẫn luôn tránh thao túng người bệnh: “Anh xem tôi.” Hắn tách Cao Chuẩn từ trong lòng ngực ra bên ngoài, đứng bất động, Cao Chuẩn giống gấu koala lớn lên ở trên người hắn, dính dính mà không xa rời nhau.
“Về sau không cần trừng phạt tôi được không,” anh năn nỉ : “Bộ dáng của anh vừa rồi… rất đáng sợ.”
Phương Sí trong lòng ẩn ẩn đau, hắn không thể nói gì hơn, chỉ có thể ôn nhu mà nói “Được”, vỗ nhẹ phía sau lưng Cao Chuẩn: “Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, lúc anh sợ hãi, tôi xếp hạng ở chỗ nào?”
Cao Chuẩn môi nhẵn mịn, lúc đóng lúc mở, nước mắt thấm ướt áo sơmi Phương Sí: “Có đôi khi ở phía trên, có đôi khi ở phía dưới.”
Phương Sí cảm thấy nơi nào đó ngứa ngứa: “Nói như thế nào?”
“Giống như lúc anh ôm tôi, trời có sập xuống đôi đều không sợ, nhưng lúc anh không để ý đến tôi, so với lúc bị gã kia cưỡng bách còn đáng sợ hơn!”
“Tôi khi nào không để ý tới anh,” Phương Sí cảm thấy ủy khuất: “Tôi sao có thể không để ý tới anh chứ.”
“Ví dụ như lúc tôi xin anh ở lại, anh nhất quyết phải đi,” lời nói của Cao Chuẩn mang giọng điệu oán trách.
Phương Sí giống bạn trai bị buộc nóng nảy: “Tôi không có khả năng thỏa mãn yêu cầu của anh, đúng không?”
Cao Chuẩn si ngốc hỏi: “Anh muốn thế nào mới có thể thỏa mãn yêu cầu cuả tôi?”
“Tôi…” Phương Sí phát hiện đề tài
này thật rối rắm, hắn đã đánh mất quyền chủ động: “Chúng ta vẫn là trở lại
chuyện chính, tôi vừa rồi làm những chuyện đó với anh… Hành vi của tôi có làm
anh sợ hãi không?”
“Không quá sợ hãi.”
Cao Chuẩn ngẩng đầu từ trong lòng ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng: “Anh làm cái gì với tôi, tôi đều không sợ hãi,” anh rũ mắt, có chút ngượng ngùng, hứng thú: “Cho dù anh có làm giống gã kia, làm tôi đau, tôi cũng không sợ anh.”
Phương Sí như bị tát một cái, ý Cao Chuẩn là cho dù bị hắn cường bạo, anh cũng không trách hắn: “Chúng ta tiếp tục trị liệu,” miệng khô lưỡi đắng hắn cầm lấy giấy bút: “Tôi muốn anh nhớ lại trình tự sợ hãi lúc nãy, từ đầu đến cuối,” hắn hướng Cao Chuẩn lên ghế điều trị: “Đi, nằm trên đó.”
Cao Chuẩn không chịu, giãy giụa một hồi, Phương Sí cảm thấy đũng quần của anh có chút căng phồng, thần sắc hắn lập tức biến đổi, Cao Chuẩn bị phát hiện, cong eo cong chân để che, nhưng vẫn bị Phương Sí bắt lấy, ngang ngược lột hết quần áo của anh, quả thực dưới đũng quần tây đã thành một vùng đồi nho nhỏ.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi,” Cao
Chuẩn xin lỗi không ngừng.
Phương Sí lạnh lùng nói: “Đi, đến
trên ghế nằm đi.”
Cao Chuẩn kẹp chân: “Tôi muốn đi
toilet.”
“Trị liệu trước đã, nếu anh biểu
hiện tốt, tôi sẽ cho anh đi.”
Cao Chuẩn chậm rì rì mà tiến tới ghế trị liệu đỏ thẫm, nằm xuống, nghiêng người, dùng tay che lại hạ bộ, Phương Sí nhìn từ đầu đến chânanh, đẩy cái tay kia ra, đặt xuống hai bên hông của anh, làm đũng quần liền lộ ra.
Cao Chuẩn bụm mặt, vẫn luôn đáng
thương mà nỉ non: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Phương Sí dùng tay vuốt từ hông bắt
lấy một bên mắt cá chân: “Từ thấp nhất một bậc sợ hãi bắt đầu, vừa rồi tôi làm
như thế nào ‘ trừng phạt ’ anh, tưởng tượng cũng nói cho tôi.”
Cao Chuẩn cả người đều run lên: “Như
vậy rất kỳ quái.”
“Đây là trị liệu,” Phương Sí đứng ở bên chân anh, nhìn đũng quần không chớp mắt: “Mau.”
Cao Chuẩn căng da đầu bắt đầu tưởng tượng, Phương Sí tay dùng sức, bắt lấy cổ tay của anh, sức lực thật lớn, áo sơmi bị kéo ra từ lưng quần, đùi bị bóp chặt. Anh thở mạnh vội đứng lên, giống trải qua một hồi mộng xuân, mông lung mà rung động.
Phương Sí mắt thấy quần anh càng căng càng chặt, từ dưới quần có thể nhìn đến hạ thể rõ ràng hình dáng, đầu tiên là sợ hãi, sau đó không màng tất cả mà nhếch lên, cuối cùng lớn mật đứng thẳng, hưng phấn đến đong đưa trái phải.
Cao Chuẩn dùng đôi mắt tìm Phương Sí, thấy hắn liền ở bên chân, lỗ mãng mà nhìn chằm chằm chính mình đũng quần, anh xấu hổ đến không chỗ dung thân, nhưng phía dưới lại bởi vậy trướng đến lợi hại hơn: “Tôi đã làm theo lời anh nói,” anh cầu xin: “Làm ơn cho tôi đi toilet.”
Phương Sí vẫn cứ nói “Không được”, chỉ vào đũng quần phồng lên của anh: “Sao lại thế này?”
Cao Chuẩn dùng tay che: “Không biết.”
“Bỏ tay ra.” Phương Sí bước nhanh chân, đem tay anh bỏ ra.
Cao Chuẩn rốt cuộc khắc chế không được, mê loạn mà nhìn hắn, cọ ghế nằm nhẹ nhàng mà vặn: “Cứu tôi với, cứu tôi với.”
Phương Sí nhìn anh, đây là thân thể được dâng lên cho hắn, chỉ cần hắn muốn, lập tức liền có thể có được: “Anh là đối nam nhân sinh ra dục vọng rồi sao?”
Cao Chuẩn hừ nhẹ, rên rên rỉ rỉ, Phương Sí lại hỏi một lần nữa: “Anh với nam nhân có dục vọng?”
Cao Chuẩn bị buộc thừa nhận: “Có.”
“Với ai?”
Cao Chuẩn cắn răng kẽo kẹt: “Anh biết rõ.”
Phương Sí chưa nói cái gì, viết xuống tờ giấy: “Chúng ta bay lên một cấp số, hiện tại tưởng tượng một chút anh cùng Justin.”
Cao Chuẩn vươn tay nắm tay
hắn, trên trán một tầng sắc mồ hôi: “Lôi kéo tôi, có thể chứ?”
Phương Sí nghĩ nghĩ, cầm tay anh: “Nếu ngày nào đó không có tôi, anh làm sao bây giờ?”
Cao Chuẩn kinh hoảng mà nắm
chặt ngón tay: “Tôi không cho anh đi.”
Phương Sí cười: “Tôi là nói
lúc đã chữa được bệnh cho anh.”
Cao Chuẩn vội vàng nói: “Tôi đây vĩnh viễn không cần khỏi hẳn.”
“Chờ anh khỏi hẳn, liền không suy nghĩ như vậy,” Phương Sí như có như không mà vỗ về chơi đùa cái tay kia, từ đôi mắt buông xuống lông mi có thể nhìn ra sự cô đơn: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không cần tôi.”
Cao Chuẩn muốn nói gì, bị Phương Sí đoạt trước: “Đi toilet đi,” hắn buông anh ra: “Anh xong rồi chúng ta liền đi.”
Cao Chuẩn vốn nên cao hứng, nhưng lại không muốn đứng dậy: “Anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì,” Phương Sí có vẻ thực mỏi mệt: “Tôi chỉ là suy nghĩ nhiều quá, vẫn luôn nghĩ đến quá nhiều.”
Cao Chuẩn u mê =))))))))
LikeLike