Nhập vai 26-2

Không có tâm trạng vui đùa, Cao Chuẩn lại xin lỗi: “Thực xin lỗi…”

Ngón tay ở xương hông dùng lực, sau đó lần mò lên eo, tưởng Phương Sí dừng lại, nhưng bởi vì cảm xúc quá tốt, hắn ngừng không được, vuốt lên tới xương sườn Cao Chuẩn. Thuận thế vuốt ve, ngón cái hắn ở trên nhấn nhấn một chút, Cao Chuẩn liền theo hắn một tấc xụi lơ, thẳng đến vùng bụng mềm mại thì hắn bị cánh tay dừng lại.

Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, có thể nghe tiếng hô hấp hỗn loạn của Cao Chuẩn. Cao Chuẩn như không có xương mà ôm lấy cổ hắn, cánh môi chỉ cách cổ áo sơ mi một đường. Phương Sí biết chính mình chơi với lửa, đốm lửa này đã nhen nhóm một khoảng thời gian, hắn cứ như vậy sẽ làm lửa bùng lên? Ý loạn tình mê, Cao Chuẩn run run mà nói: “Đừng đi nữa, được không?”

Không đi, ở lại làm gì? Phương Sí mơ hồ thanh tỉnh, buông ra cánh tay tê dại, xê dịch, muốn từ trên sô pha đứng dậy, Cao Chuẩn không buông hắn, ôm chặt: “Muộn rồi, không có xe.”

“Không có việc gì, để tôi kêu xe.” Phương Sí đứng lên.

“Tôi sợ, tôi thật sự sợ,” Cao Chuẩn tuyệt vọng mà túm cánh tay hắn: “Buổi tối tôi mở đèn suốt đêm, cũng không dám nhắm mắt, tôi như là bệnh nhân tâm thần. Thời điểm bị những ký ức đó ám ảnh, tôi chỉ nghĩ tới anh!”

Anh rơi lệ, nhìn thật đáng thương, thật bất lực, Phương Sí đột nhiên luyến tiếc, liền kéo Cao Chuẩn đứng lên, đem người lại ôm đến trong lòng ngực: “Về đến nhà tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, tôi ở trong điện thoại bồi anh, chúng ta nói chuyện đến lúc trời sáng……”

“Không, tôi không cần!” Cao Chuẩn làm nũng lắc đầu: “Ở lại đi, cầu xin anh…”

Phương Sí giống ngày đó ở phòng khám bệnh, nghiêng đầu hôn thái dương Cao Chuẩn, nơi đó trơn trượt lạnh lẽo, phải dựa vào nhiệt độ cơ thể của người khác mới có thể ấm lên: “Không được,” hắn đẩy ra anh ra: “Tôi phải trở về.”

Cao Chuẩn vội ôm chặt lấy hắn: “Đừng đi, anh muốn cái gì tôi đều cho anh.”

Phương Sí đanh mặt, nhìn cửa, Cao Chuẩn được ăn cả ngã về không lôi kéo hắn, như vậy không có một chút tôn nghiêm: “Tôi bảo đảm nghe lời anh nói, cầu xin anh……”

“Buông tôi ra,” Phương Sí thanh âm đột nhiên nghiêm khắc, trong nháy mắt, hắn lại biến thành bác sĩ khống chế nhân tâm, Cao Chuẩn vẫn khụt khịt không ngừng: “Không, tôi không buông……”

“Hôm nay là một đêm, hay là về sau chỉ gặp một tuần một lần, cậu chọn đi.” Đây là trần trụi uy hiếp, Phương Sí ép đến đường cùng, đối với bác sĩ tâm lý mà nói, sử dụng uy hiếp, ý nghĩa hắn không còn phương pháp nào tốt.

Cao Chuẩn quả nhiên buông lỏng tay. Phương Sí nhẹ nhàng kéo, đôi tay kia liền rút ra, tựa hồ có chút ngắn ngủi do dự, hắn cuối cùng bước nhanh ra cửa.

Chạng vạng ngày hôm sau, Phương Sí đứng ở trước bàn làm việc, hôm nay ánh nắng chiều đặc biệt tắt sớm, thành thị trên không bị màu đỏ tím yên khí bao phủ, hắn xem đồng hồ, 5 giờ rưỡi đúng, đốc đốc đốc, sau lưng có người gõ cửa, hắn biết, cho dù bị cự tuyệt, bị thương tổn, Cao Chuẩn vẫn là không rời hắn.

Cửa mở, một thân tây trang tinh xảo, một đầu tóc đen chải chuốt gọn gàng, Cao Chuẩn đứng thẳng ở ngoài cửa, đôi mắt anh sưng lên, giống thương tâm nữ hài nhi: “Anh biết tôi nhất định sẽ đến đúng không,” anh đột ngột mở màn: “Cho nên anh chờ tôi, anh nắm tôi ở trong lòng bàn tay không chạy ra được……” Anh cắn môi, bộ dáng oán hận : “Đùa bỡn tôi, vui chứ?”

Không có lời thừa thãi mà trực tiếp chất vấn, Phương Sí lại không sợ hãi, hắn không cần phải giải thích, hoặc là xin lỗi, chỉ là chậm rãi lại gần anh, thư kí Lý đã tan tầm, cho nên liền ôm lấy anh ở cửa, dùng ngón tay nhu tình đụng vào mí mắt sưng đỏ của anh: “Khóc?”

Cao Chuẩn giống như chó con vừa sợ người lạ, muốn tránh ngón tay hắn, vừa như con chó con cũng sẽ thần phục ở bên chủ nhân chờ vuốt ve, anh run rẩy mà thừa nhận, Phương Sí hỏi đến ôn nhu: “Nhớ tôi mà khóc?”

Cao Chuẩn quật cường, không nói lời nào, Phương Sí lại hỏi: “Chán ghét tôi?”

Môi Cao Chuẩn bắt đầu run lên, ủy khuất mà trừng mắt nhìn hắn, Phương Sí vuốt ve gò má anh: “Vẫn là không nói lời nào? Sao anh nhẫn tâm như vậy……”

Cao Chuẩn rốt cuộc chịu không nổi, một đầu chui vào lòng ngực hắn, mang theo tiếng khóc rấm rứt: “Đừng chọc ghẹo tôi được không, đừng đem tôi kéo gần lại lại đẩy ra, tôi chịu không nổi……”

Phương Sí dùng ngón cái lau đi nước mắt hắn, dỗ dành anh: “Tôi như thế nào sẽ đẩy anh ra, chỉ là có đôi khi…… Tôi sợ hãi đến không biết làm sao bây giờ.”

“Anh nói dối,” Cao Chuẩn bắt lấy bàn tay hắn, đem nó kề ở bên miệng: “Anh sẽ không mê muội, sẽ không sợ hãi……” Càng muốn anh càng cảm thấy hận, hung hăng cắn xuống  Phương Sí ngón tay, Phương Sí không phòng bị, đau đớn giật mình, kinh ngạc mà nhìn anh.

Cao Chuẩn không còn nhút nhát, chính tương phản, anh trừng hai mắt to, ánh mắt nhu tình đã thay bằng ánh mắt quật cường, biểu tình kia thật sinh động, có diễm lệ có mạnh mẽ , làm Phương Sí sinh ra một loại xúc động, muốn nắm cổ áo anh, vặn trụ cổ anh, mãnh liệt hôn lên đôi môi kia.

Hắn xúc động Cao Chuẩn cảm giác được, đó là tín hiệu hóa học, anh ngoan ngoãn chờ, thậm chí hơi nhếch khóe miệng, động dục bộ dáng. Cùng lúc, bộ dáng động tình của Cao Chuẩn bị Phương Sí bắt giữ, đây là tình tiết quan trọng, hắn hoặc là dừng cương trước bờ vực, hoặc là vướng sâu trong vũng lầy: “Chúng ta bắt đầu trị liệu đi,” hắn bỗng nhiên nói: “Cởi áo khoác ra, đến nằm trên ghế.”

Sững người trong vài giây, Cao Chuẩn không minh bạch hắn nói cái gì, thẳng đến khi Phương Sí buông anh ra đi đến ghế trị liệu, anh mới biết được mà hoảng hồn: “Tôi đang câu dẫn anh…… Phải không?”

“Đừng nói bậy,” Phương Sí cười cho qua chuyện: “Anh chỉ là cảm xúc không ổn định, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì.”

“Không,” Cao Chuẩn phủ nhận đến kiên quyết: “Tôi chính là câu dẫn anh.”

“Anh là trai thẳng, tôi cũng chỉ thích con gái, không phải câu dẫn,” Phương Sí bố trí tốt khu trị liệu, vỗ vỗ ghế nằm đỏ thẫm: “Tới, lại đây.”

Cao Chuẩn mặt không biểu tình, cởi áo khoác ném ở trên bàn, kéo xuống cà vạt, buông tay ném dưới mặt đất: “Như anh mong muốn.”

Cao Chuẩn nằm trên ghế trước mặt Phương Sí, có chút hiến tế ý vị, cổ hơi cong hướng một bên, cực kỳ giống bức tranh sơn dầu cổ điển: “Hít đều, thở ra.” Anh lưu loát mà cởi bỏ nút áo sơmi, bàn tay chuẩn bị cởi nút khóa quần, bị Phương Sí một phen dằn xuống: “Không, hôm nay chúng ta luyện tập cách thoát khỏi giấc mộng,” hắn nắm tay thật lâu, không có dấu hiệu buông ra: “Thả lỏng người nào, đem chính mình hoàn toàn giao cho tôi,” đôi tay kia thực ấm, mang theo mồ hôi: “Thời điểm bị cường bạo, làm anh sợ hãi nhất chính là cái gì?”

Đột nhiên nghe được hai chữ  “Cường bạo”, Cao Chuẩn cả người cơ bắp đều căng thẳng, anh oán hận mà nhìn Phương Sí, hoài nghi hắn cố ý: “Bởi vì cái này phải không, tôi không sạch sẽ, không xứng với anh?”

Phương Sí thở dài một hơi: “Cao tiên sinh, chúng ta là đang trị liệu……”

“Trị liệu mà anh nắm tay của tôi?” Cao Chuẩn hùng hổ doạ người: “Anh giống như người yêu nắm tay của tôi……” Vành mắt đỏ, nước mắt tích tụ ở hốc mắt: “Anh còn làm những chuyện mờ ám như trước…… Hiện tại tôi không muốn rời đi, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ anh, anh rất có cảm giác thành tựu phải không!”

Phương Sí lựa chọn trốn tránh: “Tôi yêu cầu anh nghĩ lại hình ảnh lúc đó, nhớ lại lúc anh bị thương đã trải qua cảm xúc thế nào?”

“Nam nhân cũng có trinh tiết?” Cao Chuẩn không lưu tình chút nào đánh gãy lời hắn: “Nếu tôi không bị cường bạo, người nguyên vẹn, anh có phải hay không liền nguyện ý!”

“Nếu như anh không bị cường bạo, chúng ta căn bản sẽ không gặp mặt,” Phương Sí lý tính mà logic, lạnh nhạt mà nhìn anh: “Không bị cường bạo, anh thậm chí sẽ không liếc mắt nhìn tôi, anh chính là một con khổng tước, kiêu ngạo mà sống ở trên vùng trời của mình.”

Cao Chuẩn sửng sốt, á khẩu không trả lời được. Phương Sí hiển nhiên nói quá lời tự mình bại lộ, là một người bác sĩ tâm lý, hắn để lộ cảm xúc của mình đã là thất bại: “Tốt, chúng ta tiếp tục,” buông tay Cao Chuẩn ra, hắn lấy khăn giấy lau mồ hôi tay: “Hãy nhớ lại cảnh lúc anh bị cưỡng bức, tìm lại hình ảnh làm mình sợ hãi, tìm lúc mà anh thấy tuyệt vọng nhất.”

Cao Chuẩn tâm loạn. Phương Sí là lần đầu tiên nói cảm thụ của mình, tuy rằng khắc chế, nhưng kia lời nói có ý tứ si mê, tựa hồ Cao Chuẩn có thể khẳng định, hắn có chút tình ý mình: “Đều… Đều rất khủng bố, nó như bộ phim quay chậm, mỗi một hình ảnh ám ảnh tôi không thoát khỏi.”

“Hình ảnh đáng sợ nhất là gì?” Phương Sí cố ý hờ hững hỏi, ghen tuông lại giấu đầu lòi đuôi: “Ví dụ như thời điểm hắn thô bạo ngăn chặn anh? Thô bạo mà đánh anh, thời điểm cởi quần anh?” Tạm dừng một lát, hắn nói: “Hoặc là lúc tiến vào trong anh, cũng có thể là thời điểm anh bất an mà đạt được cao trào.”

Cao Chuẩn cảm thấy mỗi một câu đều là một cái tát lên mặt, hoảng sợ, phẫn nộ, sỉ nhục: “Đại khái là… thời điểm hắn ở bên trong tôi.”

“Ở bên trong”, Phương Sí bị cách dùng từ đâm bị thương: “Được, tôi yêu cầu anh hồi tưởng hình ảnh kia,” hắn vươn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, ở trước mắt Cao Chuẩn ba bốn mươi centimet đong đưa trái phải: “Nghĩ tới hình ảnh đó, đôi mắt đi theo ngón tay của tôi, cố gắng nhẫn nại, chịu đựng không nổi liền nói cho tôi.”

Ngón tay hắn thẳng tắp thon dài, móng tay cắt gọn gàng, lòng bàn tay ửng đỏ; thời điểm nhìn chằm chằm đầu ngón tay, Cao Chuẩn bỗng nhiên có loại biến thái liên tưởng, anh trách cứ chính mình phóng đãng, cảm thấy thẹn cảm khiến cho môi sung huyết, diễm diễm mà hồng.

“Chú ý tập trung,” Phương Sí theo quy luật mà đong đưa ngón tay, đầu tiên là từ trái sang phải, sau đó từ trên đi xuống, cuối cùng chậm rãi xoay vòng: “Tưởng tượng hình ảnh lúc bị thương.”

Cao Chuẩn cưỡng bách ép mình suy nghĩ, buồng xe u tối, mùi vị dâm đãng, nam nhân mạnh mẽ, mông bị tách ra hai bên, dương vật nóng hổi đâm vào trong…Anh hẳn là sợ hãi, nhưng trước mắt là ngón tay của Phương Sí, anh không biết làm sao mà hưng phấn, tứ chi run rẩy, gương mặt ửng hồng, dùng một loại tham luyến thần thái đuổi theo những đầu ngón tay sáng loáng.

Phương Sí chú ý tới biến hóa của anh, trái tim không khống chế mà kinh hoàng; ở Cao Chuẩn toả ra một thứ ánh sáng làm hắn mê muội, không thể nói là dụ hoặc, lại đủ để thôi tình. Hắn nhanh chóng thao túng tầm mắt, vụng trộm nhìn bờ môi của người kia; hắn tưởng như vậy có thể giấu đi dục vọng mãnh liệt của mình. Dục vọng mãnh liệt đến nỗi sau lưng từng đợt rét run, càng đáng sợ chính là, phảng phất bị chính ngón tay mình thôi miên, hắn cư nhiên không thể dừng lại suy nghĩ.

Hắn càng dựa càng gần, đầu mũi gần như tựa sát vào Cao Chuẩn sườn mặt, hắn tận mắt nhìn thấy bóng dáng của mình dán bên khóe môi người kia; nếu linh hồn con người thực sự có hai bên thiện ác, thì hắn nhất định là bên ác, gấp gáp không thể thoát khỏi trói buộc thân thể, dè dặt nhấm nháp tư vị mê hồn kia.

Phương Sí, hắn không nhịn được nói với chính mình, mày đã ngã vào vũng bùn này rồi.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s