Nhập vai 26-1

Máu chảy không ngừng từ trong lỗ mũi, chảy xuống tận áo khoát, Phương Sí vội ngửa đầu, Cao Chuẩn ngồi bên cạnh cả người phát run. Phương Sí bắt lấy tay anh hỏi tài xế: “Sư phụ, có thể mở cửa sổ xe một chút không?”

“Cậu nói giỡn hả, khí lạnh đều chạy ra ngoài mất.” Tài xế là nam nhân trung niên, hói đầu, từ kính chiếu hậu cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn đem máu làm dơ xe.

Cao Chuẩn vẫn run cầm cập, bộ dáng sợ sệt , Phương Sí dứt khoát ấn cửa sổ xe xuống: “Tiền xe cho ngươi gấp đôi.”

Tài xế không vui, nhưng không ngăn cản, chỉ khắc nghiệt mà nói thầm: “Có tiền là ngon lắm sao, khùng hết rồi.”

Xe là Cao Chuẩn kêu, để tiện cầm máu giúp Phương Sí, anh thậm chí đã quên chính mình đối xe sợ hãi, sợ không gian nhỏ hẹp, cửa sổ xe bịt kín, anh vô pháp không nghĩ tới đêm khuya đấy, nhớ tới người nam nhân kia, nhớ tới cái mông đau đớn… Cánh tay mạnh mẽ ôm anh, anh giật mình ngẩng đầu, là Phương Sí, thần kinh căng chặt liền thả lỏng: “Đừng… Sẽ nhìn đến…”


Thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. Anh chỉ chỉ  tài xế, Phương Sí ôm eo anh, đem anh hướng trong lòng ngực mình: “Quản ổng làm gì, một chút quan hệ cũng không có.” Hắn nghiêng người, dùng lòng mình bao toàn bộ Cao Chuẩn, tay đặt ở trên lưng chậm rãi xoa xoa: “Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn một chút?”

Cao Chuẩn bị hắn ôm trong ngực, nhờ hơi thở đều đều làm anh thả lỏng, chỉ cần nghĩ lại cái ôm này của Phương Sí, anh có thể an tĩnh như trẻ con: “Đừng buông tôi ra,” anh ngập ngừng: “Ôm tôi vỡ vụn cũng đừng buông ra.”

Cằm Phương Sí tựa bên huyệt Thái Dương, không ngừng cọ cọ: “Không buông ra, anh biết tôi sẽ không buông anh ra.”

Lúc này, đường phố vẫn còn náo nhiệt, hai bên đường đèn neon  sắc thái sặc sỡ. Những màu sắc đó phản quang lên cửa sổ xe, đánh lên trên người bọn họ. Dòng xe cộ thong thả đi trước, kiều diễm thiên biến vạn hóa. Tài xế từ kính chiếu hậu trộm ngắm phía sau, hai người đàn ông, tây trang giày da, ôm ôm ấp ấp cùng nhau, lỗ tai nói nhỏ, hắn ở trong lòng khinh miệt mà “Phi” một tiếng, quản bọn họ kêu “Khác người”.

Chạy đến khu nhà của Cao Chuẩn, Phương Sí chào hỏi một cái, xe liền đi vào. Bảo vệ đều nhận thức hắn, mỗi buổi tối khi đưa Cao Chuẩn trở về, bọn họ còn sẽ nhiệt tình mà khách sáo một câu: “Bác sĩ Phương đã về rồi.”

Sau khi trả tiền xe, Cao Chuẩn đỡ Phương Sí lên lầu. Phương Sí cũng không có vết thương gì lớn, lại rất hưởng thụ hầu hạ, tựa như anh hùng cứu mỹ nhân, sung sướng ngồ hưởng thụ. Thang máy dừng, tìm chìa khóa, mở cửa. Cao Chuẩn quả thực là cẩn thận đem Phương Sí an vị ở trên sô pha, giày cũng chưa kịp đổi liền đi tìm hòm thuốc, nói là hòm thuốc, kỳ thật chỉ là dùng cồn cùng băng keo cá nhân.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, sô pha màu đen bằng da thật, Cao Chuẩn quỳ một chân trước mặt Phương Sí , dùng nhíp kẹp bông gòn thấm rượu sát trùng, nhẹ nhàng hướng miệng vết thương xoa, thân thể tự giác đến gần, hơi thở ấm áp.

Trước mắt là viên hầu kết yếu ớt, còn có xương quai xanh hấp dẫn, cổ áo mở rộng. Ở dưới ánh đèn vàng hình ảnh càng thêm ma mị, Phương Sí nuốt nước miếng, hai tay để trên Cao Chuẩn thon gầy xương hông, cảm thấy bàn tay dưới thân thể run run một trận, hắn có tật giật mình mà nói: “Cẩn thận.” Ngay sau đó mí mắt liền tê rần, oán giận nói: “Các anh vẽ tranh tay cũng nên nhẹ nhàng chứ!”

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s