Hạ thể mỗi lúc một căng cứng, Cao Chuẩn không thể không nghiêng người, lấy tay che đi hạ bộ, “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Không nhịn được sao?”
Bởi vì khóa quần đã kéo xuống một đoạn, quần lót bị nơi đó nâng lên, dựng lều dưới tay Cao Chuẩn, “Nhịn không được.”
Phương Sí chăm chú nhìn anh trong bóng tối, giống như một sĩ quan nghiêm khắc, từ từ nói, “Đi đi.”
Hắn tránh ra một khoảng cách để Cao Chuẩn từ trên ghế trượt xuống, vọt vào toilet đóng cửa lại, từ bên trong đẩy một cái, sau đó là tiếng khóa cửa. Rất nhanh vang lên tiếng mở nước, nhưng không nghe được âm thanh của anh nữa. Một khoảng thời gian dài sau đó, Phương Sí ngơ ngác nhìn trừng trừng ghế trị liệu từ màu đỏ thẫm ở trong đêm tối biến thành màu đen. Ma xui quỷ khiến tựa như Cao Chuẩn còn nằm ở phía trên, hai tay hắn xoa lên, tham luyến sắc dục mà vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, tiếng xả nước vang lên, Phương Sí sực tỉnh thu hồi tay, lòng bàn tay đầy nước, hắn hoảng sợ chà sát hai tay vào hai bên góc áo, rồi vuốt lại tóc. Cửa toilet mở ra, Cao Chuẩn đứng ở cửa một lúc lâu, hai bàn tay buông thõng, cúi đầu chầm chậm trở về.
“Sao lâu như vậy?” Phương Sí đặt xong câu hỏi, hắn cũng không thể tin được chính mình lại hỏi như vậy.
Cao Chuẩn đứng bất động: “Bụng…… Không thoải mái.”
“Có thể là hồi hộp quá,” Phương Sí xoay cổ, không nhìn anh: “Anh muốn thử lại không?”
Cao Chuẩn lập tức lắc đầu, nhỏ tiếng cẩn thận nói: “Nếu như…… Nếu như anh còn muốn.”
“Không cần,” Phương Sí đứng lên, nhanh chóng mở đèn phòng, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt ấm áp cười nhẹ: “Anh làm tốt lắm, để khen thưởng, tôi mang anh đi thả lỏng một chút.”
Cao Chuẩn chớp mắt, ánh đèn sáng bừng cùng gương mặt tươi cười kia làm cho anh lóa mắt.
Từ phòng khám đi ra, quẹo phải hai ngã đường là tới một quảng trường nhỏ. Nằm trên quảng trường phía tây là một loạt hộp đêm, trong đó có một tiệm treo một cái bảng hiệu nho nhỏ có tên “Hắc Trì”. Trên cửa sắt trang trí đinh tán cùng dán giấy, Phương Sí dẫn Cao Chuẩn đi vào, vừa vào cửa liền nghe được loạt âm thanh sôi động, là loại nhạc đặc trưng vùng Nam Mĩ, tới tới lui lui là các chàng trai cô gái trẻ, dáng người cao gầy, gương mặt ưa nhìn khiến người đã gặp qua là không quên được.
Phương Sí đẩy bả vai Cao Chuẩn, dẫn anh đi theo mình, hai người men theo đoạn hành lang rồi quẹo trái, đi lên tầng lửng, tầm nhìn rộng mở thông suốt, ở giữa là một khán đài sàn nhảy Latin kiểu mẫu, mọi người nhún nhảy xung quanh khán đài. Trên sân khấu trang trí đặt các loại đèn màu sắc sặc sỡ, khách khứa nhìn các vũ công nhẹ giọng đùa giỡn.
“Phương tiên sinh,” nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi Phương Sí, “Vị trí cũ?” Phương Sí gật đầu, dẫn Cao Chuẩn đi theo hướng ngược sáng, hiển nhiên hắn là khách quen. Cao Chuẩn hỏi: “Nơi này là dành cho hội viên?”
“Cũng không hẳn,” Phương Sí liên tiếp giúp anh lưu ý dưới chân: “Kỳ thật là câu lạc bộ bình thường, tôi chưa nói với anh là tôi thích vũ đạo.” Hắn ân cần giúp Cao Chuẩn ngồi xuống ghế ở vị trí nửa sáng nửa tối, hoàn toàn giống với đối đãi phụ nữ: “Đáng tiếc là tôi không biết nhảy.”
Cao Chuẩn ngồi xuống, thoải mái dựa ghế, trước mắt là bình hoa hồng đỏ trắng đan xen, dòng người phía dưới hai người bọn họ nhảy múa cuồng nhiệt, vừa lúc sàn nhảy đổi bài, phát 《Corazon De Melao》, có bốn năm đôi vũ công, giày cao gót ma sát xuống mặt đất, keo xịt tóc cùng quần áo phản xạ màu ánh đèn lấp lánh, váy áo vũ nữ lung lay bên vũ nam, hoạt sắc sinh hương.
“Tôi ngày thường mệt mỏi hay tới nơi này thả lỏng một chút,” Phương Sí đem thực đơn đưa qua: “Bác sĩ tâm lý chưa có người yêu, tôi liền thưởng thức ‘ lang đức truy bước ’ yêu thương chính mình một chút.” Hắn ra vẻ buồn rầu mà cười, chỉ chỉ giữa sân khấu một đôi vũ công, bọn họ dưới chân trong sáng lưu loát nện bước chính là lang đức truy bước.
“Lâm Lâm chính là vũ nhân.” Cao Chuẩn cố ý nhắc tới cô, hy vọng Phương Sí có thể nói vài câu không phải, thỏa mãn tâm ý đen tối của chính mình, Phương Sí gò má giật giật: “Đúng vậy, có nguyên nhân này,” hắn có vẻ không quá tự nhiên, giơ tay tiếp đón người phục vụ: “Đều là chuyện quá khứ.”
Người phục vụ đem món ăn đến, đến với hắn còn có một cậu trai trẻ tuổi, lanh lợi mắt hai mí, môi đỏ hồng, phục sức lóe sáng, cổ cùng trên ngực đều là mồ hôi, hiển nhiên mới từ sân nhảy xuống dưới: “Xin chào tiên sinh, hôm nay chỗ chúng tôi có khuyến mãi, theo dõi chúng tôi trên Wechat, giảm giá cho ngài 50%.” Hắn cầm tấm card, mặt trên có một cái mã QR.
“Không được,” Phương Sí triều hắn lễ phép mà cười: “Tôi không có WeChat, cảm ơn.”
“Tôi có,” Cao Chuẩn đối diện nói, anh ngồi ở góc tối, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy góc độ nhỏ, tuy hình dáng mông lung, nhưng có đôi bàn tay xinh đẹp. Đôi tay kia móc di động từ trong túi áo ra, tùy tiện nhấn nhấn, chuyển tới WeChat quét mã giao diện: “Chỉ cần theo dõi là được?”
Anh cúi người về phía trước, gương mặt sắc lạnh như tạc tượng, giống như trong tiểu thuyết bước ra, giống ánh nắng giữa trời âm u. Cậu trai ngây dại, không trả lời anh. Thân là vũ công cậu trai cũng là một mỹ nam từng nhìn thấy vô số người đẹp, nhưng trong giờ khắc này, những người đẹp đó không còn giá trị.
Phương Sí không vui, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn. Hắn không vui khi Cao Chuẩn lộ mặt ra vì hắn, càng không vui khi tên vũ công này tự tiện xông vào lãnh địa của mình, “Được chưa?” Hắn thúc giục.
“Được rồi,” cậu trai thu hồi tấm card, lại không muốn rời đi: “Các anh… Là đi cùng nhau?”
Cao Chuẩn không hiểu lời nói thâm ý của hắn, thuận miệng nói “Đúng vậy”, đồng thời, Phương Sí lãnh đạm thậm chí không vui mà nói: “Không phải.”
Hai chữ hắn vừa nói đủ để cho Cao Chuẩn đứng hình, trong nháy mắt, cậu trai lộ ra biểu tình ái muội. Phương Sí hối hận, lập tức sửa miệng: “A, chúng tôi là đi cùng nhau.”
Hắn không nghĩ tới Cao Chuẩn cũng sửa lại , cùng hắn trăm miệng một lời: “Không phải.”
Ba người đều có chút xấu hổ, cậu trai nói tiếng “Cảm ơn”, đi qua chỗ khác, Phương Sí chờ hắn đi xa, không chút để ý nói: “Tên tiểu tử này rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp.”
“Vũ công đều có dáng vẻ kia.” Cao Chuẩn nói cho có lệ, anh không có hứng thú với tên nam nhân kia, lúc này di động vang lên tiếng tin nhắn, anh mở ra xem: Anh mặc đồ thật là đẹp.
Anh nhíu mày, là một dãy số lạ, hẳn là của cậu trai vừa nãy, từ WeChat tìm được số di động của anh. Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai đến: Tôi muốn cởi nó ra.
Anh sợ tới mức bất động, di động rớt ở trên bàn, Phương Sí hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Cảm giác bị cưỡng bức làm cho sợ hãi, bao vây anh mọi nơi, làm anh không dám nhìn điện thoại, tin nhắn ào ạt tới, điện thoại nhấp nháy không ngừng. Phương Sí một bàn tay cầm lấy đưa tới trước mắt anh: “Mở khóa cho tôi.”
Cao Chuẩn ánh mắt ươn ướt nhìn hắn. Phương Sí không thu tay, cũng không nói lời nào, cho đến khi Cao Chuẩn chịu thua.
Tin nhắn lần lượt hiện ra, viết: “Tôi đối với anh là nhất kiến chung tình.”
“Cái ấy của tôi rất lớn, kỹ thuật cũng không tồi, có muốn thử không?”
“Biết tôi nghĩ sao không, tôi nghĩ làm cách nào để lột sạch anh, sau đó…”
Phương Sí mặt lạnh lùng, đưa điện thoại cho anh, cầm theo áo khoác đứng lên: “Chúng ta đi.”
Hắn một đường đi ở phía sau Cao Chuẩn, vừa đi vừa cất mắt kính, bỏ vào trong túi quần, dẫn Cao Chuẩn ra đến cửa đến bên đường cái đối diện có đèn đường: “Tôi để quên mắt kính ở trên bàn, anh ở lại đây chờ tôi, có thể làm được hay không?”
“Anh và tôi cùng nhau đi.” Cao Chuẩn nắm lấy quần áo hắn không buông tay, Phương Sí lại ngoài ý muốn đem hắn kéo ra, Cao Chuẩn mắt thấy hắn băng qua đường cái đi trở về “Hắc trì”, mở cửa đi vào.
Đèn đường chỉ sáng ở một chỗ, Cao Chuẩn rất sợ, sợ tối, sợ những tin nhắn gạ tình đó. Anh liên tiếp xem thời gian, năm phút , rồi mười phút trôi qua, Phương Sí vẫn không trở về. Anh càng nghĩ càng thấy không đúng, mở di động ra, mới vừa mở đến giao diện tin nhắn thì cánh cửa hộp đêm bị đẩy ra. Phương Sí bị ném ra ngoài. Mũi cùng xương gò má bị chảy máu, vách miệng thì bị rách. Cao Chuẩn giống như bị người đánh vào đầu một quyền, cả người máu đều đọng lại, Phương Sí từ túi quần móc ra mắt kính mang lên, lại đây ôm lấy bờ vai của anh: “Nhà anh có thuốc cầm máu không?”
corazon= heart
melao comes from the word melado ( sickly sweet)
“Corazon de Melao” aka Honey love, dịch ra tiếng việt là Mật ngọt của tình yêu (tình yêu mật ngọt).
Góc editor: Lần đầu tiên mình tự edit, tự beta, nên mình còn rất nhiều sai sót, mong các bạn thông cảm. Nghe cái bài Corazon de Melao kia mình cũng muốn nhún nhảy theo